Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1474 - Chương 1474: Ngoại Truyện 4: Chị Họ Uyển Uyển.

Chương 1474: Ngoại truyện 4: Chị Họ Uyển Uyển. Chương 1474: Ngoại truyện 4: Chị Họ Uyển Uyển.

Chu Tuệ Chi hiện tại vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc đêm qua.

Cô chưa bao giờ nghĩ đến cô bé trên bãi biển vểnh mông đít nhỏ lên, cố gắng bới cát, vậy mà lại là chị họ của cô.

Mặc dù mẹ và cô lớn đã nhiều lần nhấn mạnh rằng cô bé là con gái của cô lớn đã lạc đường nhiều năm, nhưng Chu Tuệ Chi vẫn cảm thấy như một giấc mơ.

Cô đã từng nhìn thấy ảnh của chị họ khi còn bé, giống y như đúc cô bé trước mặt này, nhưng cho dù như vậy, cô vẫn không thể tin được cô bé trước mặt này là chị họ của mình.

Dù sao trên thế giới này số người lớn lên giống nhau cũng không ít.

Cô thậm chí còn cho rằng là cô lớn quá nhớ con gái, tinh thần có vấn đề, khi nhìn thấy cô gái nhỏ trông giống như con mình, liền cho rằng là con gái của mình.

Mà mẹ cô vì không muốn kích thích đến cô lớn, dĩ nhiên là nghe theo lời của bà ấy.

Dựa theo thông thường mà nói, diễn biến như vậy mới là hợp lý.

Nhưng mà cô gái nhỏ biến mất không có dấu vết ở trước mặt cô, điều này hoàn toàn không thể giải thích được.

Chu Tuệ Chi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Ánh nắng gay gắt chiếu vào người khiến cánh tay cô đang ở bên ngoài có cảm giác nóng ran, cho dù đứng ở dưới bóng cây, cô vẫn chỉ cảm thấy chỉ mát một ít.

Cô thu hồi ánh mắt, chỉ thấy trên bãi biển có một bóng người nhỏ bé đội mũ che nắng, cái bóng kéo thật dài.

Này không thể nghi ngờ làm cho cô lại thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà bởi vì thời tiết quá nóng, trên bãi biển chỉ có một mình cô bé.

"Chị... Uyển Uyển, có muốn uống nước giải khát không?" Cuối cùng cô cũng không thể gọi được một tiếng chị họ được.

Nhưng mà Uyển Uyển cũng không quan tâm.

Nghe nói uống nước giải khát, nàng lập tức ngẩng đầu lên.

"hiahiahia ... Tôi muốn uống." Uyển Uyển vui vẻ nói.

"Vậy cô tới, tôi dẫn cô đi mua." Chu Tuệ Chi hướng về nàng muốn giúp cô bé.

Uyển Uyển nghe vậy lập tức cầm cái xẻng, mang theo thùng chạy lên bờ.

"Đi thôi, phía trước có cửa hàng tiện lợi, chúng ta tới đó mua chút gì mát mẻ." Chu Tuệ Chi lau mồ hôi trên trán nói với Uyển Uyển.

Sau đó cô bỗng nhiên chú ý tới trên mặt Uyển Uyển một chút mồ hôi cũng không có, ngoại trừ khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, dường như không có cảm giác nóng chút nào.

Thế là cô hiếu kỳ hỏi: "Cô không nóng sao?"

Uyển Uyển lắc đầu.

"Thật là thần kỳ." Chu Tuệ Chi than thở một tiếng.

Mẹ cô từng nói với cô rằng, chị họ này của cô không phải quỷ, mà là thần, cô không thể nào tin được, nhưng mà ban ngày, ánh mặt trời chói chang, đứa nhỏ một chút việc cũng không có, làm cho chô không thể không tin.

Cô ngáp một cái, tối hôm qua một đêm ngủ không ngon, cho nên hiện tại cho dù ánh mặt trời chói chang, nhưng cô vẫn có chút buồn ngủ.

"Đi thôi." Cô theo bản năng vươn bàn tay ra.

Uyển Uyển sửng sốt một chút, sau đó đem tay nhỏ của mình nhẹ nhàng đặt ở trong lòng bàn tay của cô.

Trong quá khứ, điều này tuyệt đối là chuyện không có khả năng.

Đương nhiên, càng không thể với một người xa lạ mới quen biết.

Đây là sự tiến bộ của Uyển Uyển.

Mẹ nói chị lớn trước mắt này là em gái của nàng, là người một nhà, cho nên nàng đồng ý chơi cùng với cô ấy.

Kỳ thực cái này cũng là bài kiểm tra của Chu Ngọc Quyên đối với Uyển Uyển, cũng là một loại rèn luyện.

Dù sao Chu Ngọc Quyên vẫn là rất tín nhiệm Chu Tuệ Chi, Uyển Uyển giao cho con bé, nàng cũng yên tâm, mà chuyện này đối với Uyển Uyển mà nói, cũng là một cơ hội tốt để rèn luyện.

Cảm nhận được bàn tay nhỏ mềm mại trong lòng bàn tay mình, tia sợ hãi cuối cùng trong lòng Chu Tuệ Chi dường như cũng đã biến mất.

Cô lôi kéo Uyển Uyển, đi đến cửa hàng tiện lợi bên bờ biển.

"Uyển Uyển, cô trước đây là ở chỗ nào?"

"hiahiahia ..."

"Vậy cô lớn là làm sao tìm được cô?"

(⊙_⊙ )

"Cô lớn của tôi chính là mẹ của cô, mẹ của cô sao tìm được cô vậy?"

"hiahiahia ... Là tôi tới tìm mẹ." Uyển Uyển đắc ý nói.

"Lợi hại như vậy sao?" Chu Tuệ Chi không tự chủ dùng giọng điệu trẻ con nói chuyện với cô.

"Ông chủ giúp tôi tìm được, ông chủ rất lợi hại." Uyển Uyển nói.

"Ông chủ? Ông chủ là ai?" Chu Tuệ Chi hiếu kỳ hỏi.

"Ông chủ chính là ông chủ nha, hiahiahia ..."

Chu Tuệ Chi:...

"Vậy cô tại sao vẫn luôn cười hiahia?"

"Ông chủ nói, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, tại sao lại không cười? Bản thân mình sống cởi mở hạnh phúc, người khác cũng hài lòng úi chà."

"Thật không? Ông chủ của cô nói rất có đạo lý nha." Chu Tuệ Chi khen.

Đạo lý mọi người đều hiểu, nhưng mà lại có mấy người có thể làm được như vậy chứ?

Có lẽ chỉ có những đứa trẻ vô tư như Uyển Uyển mới không bị cuộc sống này tác động và sẽ luôn mỉm cười.

"Đó là đương nhiên rồi, ông chủ rất là lợi hại." Uyển Uyển đắc ý nói.

Nhìn thấy dáng vẻ đứa nhỏ ra vẻ như vậy, Chu Tuệ Chi cũng biết, cái người gọi là ông chủ này, xem ra ở trong lòng của đứa nhỏ là một người rất quan trọng.

Hai người tới cửa hàng tiện lợi, Chu Tuệ Chi mua hai chai nước cam có ga, sau đó mang theo Uyển Uyển ngồi xuống khu nghỉ ngơi ở bên cạnh.

Vừa vặn uống nước, nghỉ ngơi một chút, đương nhiên càng quan trọng hơn là cô muốn hưởng ké điều hòa.

"Uống ngon không?"

Nhìn xem đứa nhỏ dùng ống hút, cẩn thận từng li từng tí đem nước có ga trong chai thổi ra bong bóng, Chu Tuệ Chi đột nhiên cảm thấy cô bé đáng yêu không thể tả nổi.

"Uống ngon." Uyển Uyển vui vẻ nói, đung đưa đôi chân ngắn ngủn của mình ở trong không trung.

"Vậy có muốn tôi mua cho cô thêm một chai nữa không?" Chu Tuệ Chi cười nói.

"Có được không?" Uyển Uyển nghe vậy vẻ mặt kinh ngạc.

"Đương nhiên là được rồi, nhưng mà cô có thể uống hai chai được sao?" Chu Tuệ Chi hỏi.

"Tôi mời Đào Tử uống." Uyển Uyển nói.

"Đào Tử? Bạn của cô à?"

"Bạn tốt." Uyển Uyển nói.

"Vậy cô bé ấy ở đâu? Cô làm sao mời cô ấy uống được" Chu Tuệ Chi cười nói.

Kỳ thực cô chỉ luôn nói chuyện trêu chọc Uyển Uyển, cũng không hề tin những gì cô bé nói.

"Em ấy ở nhà với ông chủ, chúng ta có thể đi tìm em ấy nha, tôi còn muốn tìm em ấy chơi cùng nữa."

"Nhà cô ấy ở chỗ nào?"

Uyển Uyển nghe vậy có chút ngơ ngác, chớp chớp mắt to, sau đó nói: "Trong nhà thì là ở trong nhà thôi."

Được, xem ra cô có hỏi cũng không ra cái gì.

Nhưng mà ánh mắt của chị họ vẫn là màu lam nhạt đấy sao? Trong lòng cô hơi nghi hoặc một chút.

Trong nhà mặc dù có hình của Uyển Uyển, nhưng lại là đen trắng, căn bản nhìn không ra cái gì, lại nói, ai lại sẽ đi để ý điểm này chứ.

Nhưng mà Chu Tuệ Chi vẫn rất hào phóng mua một chai khác cho Uyển Uyển.

Còn mở ra, bên trong cắm ống hút, bởi vì cái này căn bản không phải cho Đào Tử gì đó, mà là cho Uyển Uyển.

Nhưng mà Uyển Uyển đã rất vui vẻ sau khi nhận được.

Sau đó "Ngây thơ" nói: "Tôi đi đưa cho Đào Tử, cô có muốn đi cùng tôi không?"

"Đưa đi, gửi đi đâu?"

"Đưa đến nhà Đào Tử nha? "

Uyển Uyển dùng anh mắt cô thật giống như không quá thông minh để nhìn Chu Tuệ Chi.

Chu Tuệ Chi có phần dở khóc dở cười, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, dù sao hôm nay là cùng trẻ con đi chơi, coi như cùng cô bé chơi ở nhà đi.

"Vậy cô có thể giúp tôi cầm một cái không?"

"Đương nhiên có thể."

Chu Tuệ Chi cầm lấy chai nước cam có ga cô mới vừa mua ở trên bàn lên.

Mà Uyển Uyển cầm chai kia của mình lên, sau đó nắm lấy tay Chu Tuệ Chi.

Sau đó

Cô phát hiện tay thật giống không quá đủ, trên không trung gãi gãi, có chút mơ hồ vòng.

"Làm sao vậy?" Chu Tuệ Chi có chút ngạc nhiên hỏi.

"Cô nắm chặt tôi có được hay không?" Uyển Uyển hướng về cô nói.

"Có thể." Chu Tuệ Chi nghe vậy nắm tay nhỏ bé của cô.

"Không được, cô nắm chỗ này." Uyển Uyển ra hiệu cô nắm lấy cổ tay mình.

Chu Tuệ Chi tuy rằng không rõ, nhưng vẫn nghe theo lời cô nắm lấy cổ tay của cô bé.

Uyển Uyển lập tức đem chai nước cam có ga trên tay kia sang tay này, nhìn trống ra tay nhỏ, Uyển Uyển phát ra tiếng cười hiahia đắc ý.

"Đi thôi." Nàng hướng về Chu Tuệ Chi nói.

"Đi đâu ..."

Chu Tuệ Chi vừa định hỏi đi đâu, lời còn chưa nói hết, phong cảnh trước mắt trong nháy mắt đã thay đổi, bọn họ đã ở một nơi xa lạ.

"Hả?"

Chu Tuệ Chi kinh ngạc bật thốt lên.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment