Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1475 - Chương 1475: Ngoại Truyện 5: Uyển Uyển Siêu Thần Kỳ.

Chương 1475: Ngoại Truyện 5: Uyển Uyển Siêu Thần Kỳ. Chương 1475: Ngoại Truyện 5: Uyển Uyển Siêu Thần Kỳ.

Chu Tuệ Chi A một tiếng, Uyển Uyển vốn là muốn phát ra tiếng cười cũng bị "Doạ" nuốt vào.

Lưu Vãn Chiếu đang ngồi ở trên ghế sa lon ăn trái cây xem ti vi.

Nghe thấy âm thanh quay đầu nhìn lại, nàng cũng đã quen với Uyển Uyển, đúng là không có cảm thấy kỳ quái, dù sao cũng đã sớm thành thói quen.

Nhưng mà đột nhiên nhiều hơn một người phụ nữ xa lạ, liền khiến nàng hơi kinh ngạc.

Bởi vì Uyển Uyển rất ít mang theo người xa lạ xuyên hành, trừ phi Hà Tứ Hải đồng ý, nếu không có khả năng có cơ hội.

"Cô là?" Lưu Vãn Chiếu đứng lên hỏi.

"Đây là em họ của em, hiahiahia ..." Uyển Uyển nói.

Chu Tuệ Chi lúc này mới phản ứng được, vội vàng nói: "Xin … Xin chào, thật sự xin lỗi, tôi cũng không biết tại sao lại xuất hiện ở đây, chúng tôi lập tức liền đi, lập tức đi ngay ..."

Nói xong liền muốn lôi kéo tay Uyển Uyển chuẩn bị rời đi.

"Được rồi, nếu là em họ của Uyển Uyển, cũng không phải là người ngoài, ngồi xuống nói chuyện đi." Lưu Vãn Chiếu mỉm cười chào hỏi.

"Đào Tử đâu ạ?" Lúc này Uyển Uyển đã lấy lại chai nước soda từ trong tay Chu Tuệ Chi.

"Con bé ở trong sân cùng trồng hoa với ba của con bé."

"Đào Tử."

Uyển Uyển nghe vậy, xoay người vừa chạy ra ngoài.

"Uyển Uyển ..." Chu Tuệ Chi vội vàng đuổi theo.

Vẻ mặt là không yên lòng.

Mặt khác, bởi vì trong môi trường xa lạ này, cũng chỉ có Uyển Uyển là người cô quen thuộc nhất.

Cho nên Uyển Uyển ở bên cạnh cô, sẽ khiến cô có cảm giác an toàn hơn.

Ngoài ra, cô đến bây giờ đầu óc vẫn còn mông lung, hoàn toàn không hiểu nổi tại sao mình lại ở chỗ này.

Đào Tử vểnh mông lên dùng cái xẻng nhỏ, đang giúp ba ba ở trong sân đào hố, đội mũ chống nắng, áo ngắn tay màu trắng, quần đùi đèn lồng màu xanh lam, trông rất đáng yêu.

Ngày hôm qua, Hà Tứ Hải với Trương Hải Quân đi chợ hoa mua không ít giống hoa trở về, chuẩn bị trồng ở trong sân.

Mặc dù trước đó Lưu Vãn Chiếu cũng đã trồng một ít loại, thế nhưng Dương Bội Lan cảm thấy vẫn quá đơn giản.

"Đào Tử." Uyển Uyển vừa ra ngoài, liền la lớn.

"Đây ~ "

Đào Tử nghe tiếng ngây ngốc mà đem đầu quay lại nhìn, sau đó giống như một con rùa nhỏ, một cái bờ mông ngồi xổm, chổng vó.

Nhưng mà cũng đã nhìn rõ, hóa ra là Uyển Uyển trở về rồi.

"Chị không phải là đến nhà cậu cùng với mẹ sao?" Đào Tử lăn qua một bên, hiếu kỳ hỏi.

"Đúng rồi, đây là nước cam có ga em họ mua cho chị, cái này uống rất ngon, chị mới mang tới cho em uống." Uyển Uyển nói xong, đem chai nước ngọt lạnh trong tay đưa cho Đào Tử.

Đào Tử đương nhiên cũng không khách khí, đưa tay nhận lấy.

Hà Tứ Hải há miệng muốn nói, thế nhưng suy nghĩ một chút lại ngậm miệng lại.

"Em họ?" Đào Tử nghi hoặc hỏi.

Đồng thời đem ống hút nhét vào trong miệng hít sâu một cái.

"Ha ~ "

Băng mát lạnh xuyên tim, uống rất ngon nha.

"Đó chính là em họ."

Uyển Uyển chỉ chỉ Chu Tuệ Chi còn đang ngẩn người ở phía sau.

Sau đó vẻ mặt mong đợi hỏi: "Uống ngon không?"

Đào Tử gật đầu, sau đó đem cái chai đưa tới, Uyển Uyển đụng một cái.

"Cụng ly."

"hiahiahia ..."

"Cô là em họ của Uyển Uyển?" Hà Tứ Hải đứng lên hỏi.

"Xin ... Xin chào." Chu Tuệ Chi đang sửng sờ vội vàng chào hỏi.

Hà Tứ Hải sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Chào cô."

Chu Tuệ Chi tuổi nhìn cũng không lớn, chỉ khoảng hai năm hai sáu tuổi, trên thực tế cô năm nay mới hai mươi sáu, so với Lâm Trạch Vũ còn nhỏ hơn một tuổi.

Chu Chính Quốc lúc còn trẻ đùa hoa, sau khi kết hôn, con cái tự nhiên có được cũng chậm.

"Cái kia ... Tôi ..." Chu Tuệ Chi chào hỏi xong, sau đó muốn hướng về chỗ chủ nhà giải thích, nhưng là trong lúc nhất thời, bản thân cô căn bản không biết phải giải thích như thế nào.

"Uyển Uyển." Hà Tứ Hải hướng về Uyển Uyển ở bên cạnh đang cùng Đào Tử cụng ly vẫy tay.

Uyển Uyển lập tức chạy tới.

Hà Tứ Hải đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của nàng, cô bé dụi vào trong lòng bàn tay Hà Tứ Hải như chú cún con đáng yêu.

"Uyển Uyển có một loại năng lực, có thể qua lại bất kỳ chỗ nào cô bé muốn đi, cho nên cô cũng không cần cảm thấy kỳ quái." Hà Tứ Hải giúp cô giải thích.

"Không kỳ quái mới là lạ." Chu Tuệ Chi trong lòng yên lặng phỉ nhổ một câu.

Nhưng mà lúc này cô đã bình tĩnh lại vì cảm giác hoảng sợ và bất an khi đột nhiên đến một nơi xa lạ.

Hơn nữa cô bỗng nhiên phản ứng lại, Uyển Uyển vừa nãy gọi đối phương là ông chủ, hóa ra hắn chính là người kia ở trong miệng của Uyển Uyển.

Tuy rằng Hà Tứ Hải đã giải thích như vậy, thế nhưng Chu Tuệ Chi vẫn cảm thấy khó có thể tin được, dù sao thì nên giáo dục duy vật đã ăn sâu bám rễ nhiều năm như vậy, trong lúc nhất thời không dễ dàng gì thay đổi được.

Thậm chí hoài nghi có phải mình đã uống một số loại thuốc gây ảo giác hoặc là tinh thần của mình có gì đó không ổn.

"Có phải cảm thấy rất thần kỳ đúng không?" Đúng lúc đó, một người phụ nữ bên cạnh nói.

Chu Tuệ Chi quay đầu, hóa ra là người phụ nữ có thai vừa nãy.

"Chào cô." Chu Tuệ Chi vội vàng nói.

"Mặc dù đã thấy vô số lần, thế nhưng vẫn cảm thấy rất thần kỳ." Lưu Vãn Chiếu hé miệng cười nói.

Sau đó không đợi Chu Tuệ Chi trả lời, nàng tiếp tục nói: "Cô nếu như là em họ của Uyển Uyển, thì cũng không phải là người ngoài, vào nhà rồi nói chuyện."

Lưu Vãn Chiếu nói xong, xoay người đi vào trong nhà.

Hà Tứ Hải thấy đối phương đi theo Lưu Vãn Chiếu trở về trong nhà, cũng không xen vào nữa, tiếp tục làm việc của mình.

Về phần Trương Lục Quân từ đầu đến cuối một câu cũng không nói, hắn đối với mấy chuyện "Quỷ thần" này, hắn chỉ nhìn chứ không phát biểu gì.

Bà nội với Dương Bội Lan không ở nhà, bọn họ đi siêu thị rồi, một mặt là ra ngoài dạo chơi, ở một phương diện khác là mua ít thức ăn trở về.

Lưu Vãn Chiếu rót cho Chu Tuệ Chi một ly nước.

Trong lúc này, Chu Tuệ Chi lặng lẽ lấy điện thoại di động ra liếc mắt nhìn, có tín hiệu, mở bản đồ ra, phát hiện định vị ở hợp châu, điều này làm cho cô có phần giật mình.

Cô biết gia đình cô lớn chuyển đến Hợp Châu vào năm ngoái, cha mẹ nói cho cô biết nguyên nhân là công ty cần phải đến Đại Lục để phát triển, cô cũng không nghĩ sâu xa, bây giờ suy nghĩ một chút, sợ là không đơn giản như thế.

"Uống nước đi." Lưu Vãn Chiếu đem nước đưa cho Chu Tuệ Chi nói.

Mặc dù mới vừa uống một chai nước có ga, cô có chút trướng bụng, nhưng vẫn lễ phép mà nhận lấy, ngỏ ý cảm ơn.

"Uyển Uyển là một đứa bé hiểu chuyện, nghe chồng tôi nói ... à, chồng tôi chính là ông chủ của Uyển Uyển, là người vừa nãy..."

Chu Tuệ Chi gật đầu.

"Uyển Uyển lúc lớn tuổi như vậy đã bị người ta bắt cóc, chịu khổ rất nhiều, cuối cùng cũng bởi vậy mà mất mạng, nhưng cho dù chết rồi, con bé cũng không quên mất cha mẹ của mình, lưu lại ở Nhân Gian không muốn trở về m Phủ. Chồng tôi đã gặp được con bé lúc đó, con bé đang tìm kiếm cha mẹ của mình ở khắp thế giới ..."

Lưu Vãn Chiếu nhẹ nhàng nói, cũng không hề kể chuyện bị thảm mà Uyển Uyển đã trải qua, không cần phải vậy.

Đều là chuyện đã qua, Uyển Uyển cũng không cần ai thương hại.

"Cái kia —— cái kia chồng của cô là?" Chu Tuệ Chi hiếu kỳ hỏi.

"Chồng tôi xem như là quỷ sai đi, chuyên đi đón và dẫn đường cho những linh hồn còn lưu lại ở nhân gian. Hắn bởi vì thương tiếc Uyển Uyển, cho nên đem con bé giữ ở bên người làm người hỗ trợ, đứa nhỏ rất hiểu chuyện, cũng rất là đáng yêu."

Chu Tuệ Chi nghe vậy giật mình khẽ nhếch miệng.

"Buổi tối ở lại ăn cơm đi, đúng rồi, Lâm Trạch Vũ là anh họ cô hay là em họ? Tối nay cũng kêu hắn qua đây đi?"

"Anh họ, hắn so với tôi lớn hơn một tuổi." Chu Tuệ Chi nghe vậy vội vàng nói.

Cô vốn muốn nói không cần, nhưng mà lời chưa kịp ra khỏi miệng lại nuốt trở vào, bởi vì cô đối với người một nhà này quả thực cảm thấy hiếu kỳ.

Dù sao cô cũng được giáo dục theo chủ nghĩa duy vật nhưng cũng không bỏ lỡ những truyền thuyết dân gian về quỷ thần, hiện tại có cơ hội tiếp xúc với những điều bí ẩn, chính mình tránh không được hiếu kỳ.

Hơn nữa đối phương còn nhắc tới Lâm Trạch Vũ, điều này làm cho người cảm thấy có phần an tâm.

"Để tôi đi gọi điện thoại cho hắn." Lưu Vãn Chiếu nghe vậy cũng không khách khí, cầm điện thoại di động lên trực tiếp bấm gọi cho Lâm Trạch Vũ.

"Cái kia, tôi có thể gọi cho điện thoại trở về nhà nói một tiếng không? Nếu không cô lớn sẽ lo lắng." Chu Tuệ Chi thận trọng nói.

"Đương nhiên có thể." Lưu Vãn Chiếu trước tiên là hơi kinh ngạc, nhưng sau đó phản ứng lại, mỉm cười gật đầu.

"hiahiahia ..."

Phòng ngoài truyền tới tiếng cười vui vẻ của Uyển Uyển.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment