Sau khi hai vợ chồng Lưu Trung Mưu nhận ra sai lầm của mình, bọn họ tự nhiên bắt đầu chỉnh sửa lại lộ trình du lịch.
Sau đó, bọn họ hủy kế hoạch đến khu ngắm cảnh tự nhiên, làm mới lộ trình đi đến những kiến trúc cổ, làng cổ đã được quy hoạch.
Nhưng du lịch không chỉ là đến ngắm cảnh rồi chụp vài bức ảnh là xong.
Hai vợ chồng đều là người có học thức, nên trước khi đến những điểm du lịch cũng đã luyện tập rất nhiều để có thể trở thành một hướng dẫn viên du lịch thân thiết nhất của con gái, đồng thời cũng là những người thầy, người chỉ dẫn tốt nhất cho con.
Tại sao lại nói như vậy.
Ví dụ như việc thưởng thức ẩm thực địa phương, bọn họ sẽ đưa Huyên Huyên đi ăn, nhưng không thể ăn xong là xong.
Bọn họ sẽ hỏi thăm câu chuyện phía sau món ăn, hoặc nguồn gốc văn hóa vùng miền...
Huyên Huyên vừa ăn đồ ngon, vừa nghe kể chuyện, sẽ tự khắc biết thêm nhiều kiến thức.
“Đây là nhà thờ tổ sao?” Huyên Huyên nhìn kiến trúc trước mắt, buột miệng nói.
“Phải, đây là nhà thờ tổ của nhà họ Tằng, con thật thông minh.” Lưu Trung Mưu khen ngợi.
Hai ngày nay trên cả chặng đường đi, bọn họ đã trông thấy sáu, bảy cái nhà thờ tổ, Huyên Huyên dần dần cũng hiểu được nhà thờ tổ là gì.
Lưu Trung Mưu cầm tay Huyên Huyên, vừa dắt nàng vào nhà thờ tổ của nhà họ Tằng, vừa giải thích: “Nhà thờ tổ nhà họ Tằng này được xây từ thời Bảo Khánh của Nam Tống, có một vị tên là Tằng...”
Huyên Huyên một tay cầm bánh nếp, một tay để ba dắt, nghiêm túc lắng nghe.
Vào đến nhà thờ tổ, chỉ trông thấy ở chính giữa có chân dung của một vị quan lớn mặc quan phục, bên cạnh còn có một bức chân dung của một người phụ nữ.
Nội thất bên trong nhà thờ tổ kỳ thực vô cùng đơn giản, hai bên tường treo một vài lời giới thiệu về những người nổi tiếng của nhà họ Tằng qua các triều đại.
Lưu Trung Mưu chọn một trong số đó để đọc cho Huyên Huyên nghe.
Tôn Nhạc Dao ở bên cảnh chịu trách nhiệm chụp ảnh cho họ.
Sau khi làm mới lại lộ trình, số lần Huyên Huyên than vãn là không vui đã giảm bớt, hành trình cũng trở nên thoải mái hơn.
Mỗi lần đến một danh lam thắng cảnh mới, theo lời giới thiệu của Lưu Trung Mưu, nàng lại vô cùng chờ mong mà nuốt nước miếng ừng ực,
Ra khỏi nhà thờ tổ, ba người ngồi xuống chiếc ghế đá ven đường nghỉ ngơi.
Tôn Nhạc Dao lấy đồ ăn vừa mua trên đường đặt lên bàn đá.
Huyên Huyên ăn hết mấy miếng bánh nếp trên tay, thì chuẩn đưa tay ra lấy.
Tôn Nhạc Dao khẽ nhìn sang nàng: “Tối nay chúng ta sẽ đi ăn đồ ngon, con có chắc là mình còn muốn ăn mấy món ăn vặt này không?”
“Hầy...” Huyên Huyên nghe vậy thì thở dài, thu tay về.
Sau đó nói với Tôn Nhạc Dao: “Mẹ ơi, lần sau mẹ có thể đừng nói như vậy được không, con đã nghe lời hơn rất nhiều rồi.”
“Được thôi, vậy lần sau mẹ không nhắc con nữa, nhưng đến khi ba mẹ ăn đồ ngon thì con đừng trách mẹ nhé.”
Huyên Huyên nghe vậy thì lại thở dài, nhíu mày, xoắn xuýt nói: “Thôi, mẹ ơi, mẹ cứ nhắc nhở con đi, dù sao thì đồ ăn vặt ăn lúc nào chẳng được, chứ đến khi chúng ta rời khỏi đây rồi thì sẽ không được ăn đồ ăn ngon nữa.”
“Ha ha... con đúng là rất lanh lợi.” Lưu Trung Mưu ở bên cạnh cười nói.
“Con thông minh mà.” Huyên Huyên đắc ý nói.
“Biết con thông minh nhất rồi, nào, giúp mẹ cất mấy thứ đồ này đi.” Tôn Nhạc Dao chỉ vào mấy món đồ vừa mua trên bàn.
Từ khi Huyên Huyên có cái túi gấm bên người, hai vợ chồng họ cũng lười hẳn, cái gì cũng nhé hết vào đó, rồi nhẹ nhàng rời đi.
Huyên Huyên nghe vậy thì lập tức nhìn quanh, sau đó lặng lẽ cầm cái túi trên bàn lên nhét vào trong ngực như một tên trộm.
Tôn Nhạc Dao bị bộ dạng bé nhỏ của nàng chọc cho bật cười thành tiếng.
“Hầy...”
Đúng lúc này, Huyên Huyên lại thở dài một hơi.
“Con sao thế? Hôm nay mẹ nghe thấy con thở dài nhiều lắm, mẹ nói cho con nghe, trẻ con mà thở dài thì sẽ già nhanh đấy, không cẩn thận là biến thành bà lão bây giờ.”
Tôn Nhạc Dao đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt lại đôi lông mày nhăn nhó của nàng.
“Con nhớ Đào Tử, Uyển Uyển và chị nữa.” Huyên Huyên nói.
“Vậy hay là con gọi điện cho họ đi?” Lưu Trung Mưu ở bên cạnh nói.
“Dạ được, dạ được.” Huyên Huyên nghe vậy thì vội gật đầu đồng ý.
Lưu Trung Mưu mau chóng gọi điện thoại cho Lưu Vãn Chiếu.
“Ba, mọi người đến đâu rồi?” Lưu Vãn Chiếu vừa nghe máy liền thuận miệng nói.
Hai người vừa nói với nhau vài câu, Huyên Huyên ở bên cạnh đã không chờ nổi nữa rồi, Lưu Trung Mưu chỉ có thể đưa điện thoại cho nàng.
“Chị ơi, em nhớ chị lắm.” Nhìn thấy Lưu Vãn Chiếu trong điện thoại, Huyên Huyên lập tức nói.
Mặc dù ngày thường chị gái vẫn hay trêu chọc nàng, lại còn đánh mông nàng nữa, nhưng vẫn là một người chị gái tốt, mới mấy ngày không gặp, Huyên Huyên đã bắt đầu thấy nhớ Lưu Vãn Chiếu rồi.
“Vậy sao? Em ăn cái gì thế, miệng còn chưa lau kìa.”
Huyên Huyên nghe vậy thì rất tức giận.
“Chị còn chưa nói nhớ em mà.”
“Ha ha..., chị cũng rất nhớ em, vô cùng nhớ em.”
Huyên Huyên nghe vậy thì mới hài lòng.
“Em kể chị nghe, ba mẹ mua cho nhiều đồ ăn ngon lắm, chị không được ăn đâu, thật đáng tiếc quá đi.”
Cô bé nhịn không được mà khoe với chị, nàng muốn khơi dậy lòng ghen tuông của Lưu Vãn Chiếu,
Nhưng Lưu Vãn Chiếu lại hoàn toàn không để ý.
Mà còn nói: “Chị cũng có rất nhiều đồ ăn ngon, em không tin thì nhìn xem.”
Lưu Vãn Chiếu chỉ lại góc quay.
Đào Tử và Uyển Uyển xuất hiện ngay trước ống kính, hai người đang ngồi trước bàn, trên bàn đều là đồ ăn vặt rất ngon.
Huyên Huyên nhận ra chỗ này, đây là sân thượng nhà Đào Tử.
Chưa kể khi máy quay di chuyển, bên cạnh còn xuất hiện rất nhiều xiên thịt dê nướng, thịt bò nướng, thịt ba chỉ nướng, cánh gà, hàu sống...
Đương nhiên trên màn hình còn có ông chủ, Lâm Trạch Vũ, La Hoan đang bận rộn, ngoài ra có cả chị nào đó mà nàng không biết.
“Thế nào? Ngon hơn nhiều đúng không?” Lưu Vãn Chiếu tắt camera đi, nói.
Huyên Huyên đã không muốn nói gì nữa rồi.
“Tối nay các con ăn thịt nướng sao?” Tôn Nhạc Dao cúi người trước ống kính hỏi.
“Dạ phải, em họ của Uyển Uyển đến, nên tối nay sẽ tiếp đãi cô ấy.” Lưu Vãn Chiếu nói.
“Con ăn ít thôi.” Tôn Nhạc Dao dặn dò.
“Con biết rồi, con tự biết mà.” Lưu Vãn Chiếu nói.
Tôn Nhạc Dao còn muốn nói nữa, nhưng đột nhiên có một ngón tay từ bên cạnh thò ra, nhấn vào màn hình, ngắt kết nối.
Tôn Nhạc Dao:...
Huyên Huyên lại làm như không có chuyện gì mà trả điện thoại cho Lưu Trung Mưu.
“Chúng ta đi thôi.” Huyên Huyên bình tĩnh nói.
“Con sao thế?” Lưu Trung Mưu khó hiểu hỏi.
“Bây giờ con không nhớ chị ấy nữa.” Huyên Huyên hậm hực nói.
Tôn Nhạc Dao ban nãy nhìn thấy màn hình điện thoại biết rõ nguyên nhân liền phá lên cười.
Thực ra chuyện này thực sự không trách Lưu Vãn Chiếu được.
Khi Lưu Vãn Chiếu gọi điện cho Lâm Trạch Vũ, La Hoan vừa hay cũng đang ở bên cạnh hắn.
Sau khi nghe xong thì ồn ào đòi đến cùng.
Lưu Vãn Chiếu nói đùa rằng, hắn có đến thì bữa tối cũng không có phần của hắn.
Thế là La Hoan hào phóng xua tay, lấy một lô nguyên liệu trong nhà hàng của mình đưa thẳng đến biệt thự của Hà Tứ Hải.
Cho nên mới có bữa tiệc thịt nướng tối nay.
Sân thượng của biệt thự sau khi được sửa sang, chắc chắn là nơi tuyệt vời nhất để tận hưởng không khí mát mẻ của bữa tiệc nướng ngày hè.
“Tôi làm... tôi làm là được rồi, cô là khách, cô không cần giúp đâu, cô ngồi xuống nghỉ ngơi đi...”
La Hoan niềm nở đỡ lấy mấy chai bia trên tay Chu Tuệ Chi, vừa quay đầu sang đã bắt gặp ánh mắt u ám đang nhìn mình chằm chằm của Lâm Trạch Vũ.
“Mặc dù đó là em họ của anh, nhưng cũng là khách mà.” La Hoan bật cười ha ha, chột dạ đặt bia lên trên bàn.
Đợi đến khi hắn quay người lại, Lâm Trạch Vũ không biết từ lúc nào đã đứng ngay phía sau, làm hắn giật nảy người.
“Cái tên này, thu cái tâm địa gian xảo của anh lại, tránh xa Tuệ Chi một chút.” Lâm Trạch Vũ cảnh cáo.
“Tôi không thích nghe mấy lời này, mọi người đều lớn cả rồi, anh có thể theo đuổi chị gái tôi, tôi thì không thể theo đuổi em gái anh sao?” La Hoan nghe vậy thì cái tính khí ngang ngược lại nổi lên.
“Tôi... tôi có theo đuổi được đâu?”
“Đó là chuyện của anh, cũng không thể trách tôi được.” La Hoan đắc ý nói.
Lâm Trạch Vũ: …
------
Dịch: MBMH Translate