Thời gian thấm thoát trôi qua.
Huyên Huyên cùng ba mẹ cũng đã quay về sau chuyến du lịch.
Uyển Uyển cũng từ nhà cậu trở về.
Ba đứa nhóc lại tụ tập cùng nhau, mỗi ngày nghịch ngợm nô đùa, sống rất vui vẻ.
Chiều hôm nay, Huyên Huyên hẹn Đào Tử và Uyển Uyển đi chơi ở quảng trường tiểu khu.
Tuy chuyển đến đây khá lâu rồi nhưng ba đứa nhỏ rất ít khi ra ngoài. Bọn nhóc chỉ thường tụ tập ở nhà của mỗi đứa.
Buổi đêm mùa hè thời tiết mát mẻ, người ra ngoài hóng gió cũng dần nhiều lên.
Vì là khu biệt thự nên tất cả cơ sở vật chất đều rất tươm tất. Ở đây không những có sân bóng rổ, còn có sân bóng chuyền, sân cầu lông, sân bóng đá, …
Ngoài ra còn có một hoa viên hình tròn rất to, vườn hoa bao xung quanh một ngọn núi giả, trên núi giả nước chảy róc rách nhìn rất đẹp.
Buổi chiều mùa hè, rất nhiều trẻ con thích nô đùa quanh đây.
Nên tối nay, nhóm nhỏ do Huyên Huyên dẫn đầu, theo sau là Uyển Uyển và Đào Tử sẽ tìm hiểu về mấy bạn nhỏ trong tiểu khu.
Thế là Huyên Huyên cầm xẻng, Đào Tử cầm bóng, Uyển Uyển cầm súng rồi cả ba cùng xuất phát.
Các bạn nhỏ trong tiểu khu chia thành các nhóm nhỏ.
Các bạn nam thành một nhóm.
Các bạn nữ thành một nhóm.
Còn có nhóm các bảo mẫu và các bà mẹ bỉm sữa.
Sau đó Huyên Huyên nghe thấy một âm thanh quen thuộc khiến cô bé sững cả người.
“Vu Minh Hạo, sao cậu lại ở đây?” Huyên Huyên ngạc nhiên hỏi.
Không chỉ Vu Minh Hạo mà còn có mấy bạn nhìn rất quen. Bọn họ đều học ở nhà trẻ, chỉ là khác lớp thôi.
“Ể? Huyên Huyên, sao mọi người lại ở đây?” Vu Minh Hạo rất ngạc nhiên khi thấy Huyên Huyên.
“Bởi vì bọn tớ sống ở đây.” Huyên Huyên chỉ ra phía sau.
Vu Minh Hạo nghe xong liền vui mừng.
“Tớ cũng sống ở đây.” Vu Minh Hạo vui vẻ nói.
“Sao lúc trước không nhìn thấy cậu?” Đào Tử hỏi.
“Đi học thì tớ lên ở với ông bà nội, nghỉ hè mới quay về đây.” Vu Minh Hạo nói.
Thì ra do công việc nên ba mẹ Vu Minh Hạo khó lòng chăm sóc tốt con cái, thế nên cậu bé luôn ở nhà ông bà nội để ông bà chăm sóc.
Đến khi nghỉ hè thì đón về, cũng là để ông bà nghỉ ngơi.
“Vậy cậu cho bọn tớ chơi cùng được không?” Huyên Huyên cẩn thận hỏi.
Thật ra cô bé rất muốn chơi với bọn họ.
Bên cạnh Vu Minh hạo còn có mấy bạn khác.
Vu Minh Hạo rất phóng khoáng, không tính toán chuyện lúc trước mà gật đầu.
“Mọi người đang chơi gì thế?” Huyên Huyên phấn khởi hỏi.
“Bọn tớ đang chơi trò người gỗ.” Vu Minh Hạo nói.
Trò này Huyên Huyên và Đào Tử đều biết, bọn nhóc thường chơi ở nhà trẻ, trái lại Uyển Uyển không hiểu cách chơi.
Nhưng cách chơi rất đơn giản, Đào Tử nói vài câu là Uyển Uyển đã hiểu rồi.
Trò này càng nhiều người chơi càng tốt, mấy bạn nhỏ khác cũng không có ý kiến.
Lần này đến lượt Vu Minh Hạo làm người bắt, thế là cậu bé quay lưng lại với mọi người.
Mọi người cùng hét lớn: “Chúng ta là người gỗ, không được nói, không được cử động, không được đi, không được cười.”
Vừa nói xong Vu Minh Hạo liền xoay người lại.
Chỉ thấy Huyên Huyên tay cầm xẻng, chân thì đá lên trời trông cứ như bị điểm huyệt vậy, trông rất buồn cười.
Mấy bạn nhỏ khác cũng y như vậy.
Đào Tử ôm bóng da, hai chân banh ra, nhưng do bước quá dài nên tư thế có hơi khó chịu. Mắt cô bé liếc ngang liếc dọc định ăn gian từ từ rút chân về.
Còn Uyển Uyển càng buồn cười hơn. Cô bé đang ngồi xổm giữa chừng, một tay cầm súng nước, một tay che miệng đang muốn cười của mình.
…
Vu Minh Hạo tỉ mỉ quan sát xem ai cử động, cười hoặc nói trước.
Cuối cùng Đào Tử chịu không nổi, tư thế như đang xoạc chân khiến chân cô bé run lên, thế là cô bé len lén rút chân về.
Vu Minh Hạo lập tức nói: “Đào Tử.”
Đào Tử vô thức định ôm quả bóng bỏ chạy nhưng sau đó lại thôi.
Cô bé ngoan ngoãn chìa tay ra cho Vu Minh Hạo đánh.
Sau đó thì đến lượt cô bé lên bắt.
…
“Uyển Uyển có lẽ đã hoàn toàn vượt qua rồi nhỉ?” Lưu Vãn Chiếu hỏi Chu Ngọc Quyên.
Trong lúc chơi Uyển Uyển cố ý cử động để bị thua, sau đó cô bé lên bắt người.
Chu Ngọc Quyên vui vẻ gật đầu.
“Tất cả là nhờ có Tứ Hải.”
Lưu Vãn Chiếu lắc đầu: “Đây là thành quả do Uyển Uyển nỗ lực đạt được. Cô nhóc vừa hiền lành vừa kiên cường, chỉ trong thời gian ngắn đã hồi phục trở lại.”
Chu Ngọc Quyên cười nói: “Vậy cũng là do Tứ Hải dẫn dắt giỏi.”
Lưu Vãn Chiếu biết đây là lời nói khách sáo, chuyện xảy ra đối với Uyển Uyển đừng nói là cô ấy, cho dù là người lớn cũng bị ám ảnh cả đời.
Tuy nói Uyển Uyển có thể thoát khỏi nỗi ám ảnh là nhờ sự dẫn dắt của Hà Tứ Hải cùng sự yêu thương mọi người dành cho cô bé.
Nhưng phần lớn là do sự lương thiện cùng sự kiên cường của cô bé.
“Đúng rồi, lúc ở Hồng Kông tôi thấy một cái túi rất hợp với cô, tiếc là đã hết hàng. Nhưng tôi có đặt hàng rồi, vài ngày trước mới được giao đến, nếu Tuệ Chi đến thì tôi sẽ nhờ cô ấy xách qua cho cô.”
“Vậy cảm ơn dì nhé.” Lưu Vãn Chiếu cũng không khách sáo với Chu Ngọc Quyên.
Với mối quan hệ hiện tại của họ nếu khách sáo sẽ càng khiến họ xa cách.
Lúc này mấy đứa nhóc đang nô đùa phía trước bỗng nháo nhào lên.
Thì ra có mấy đứa nhóc lớn hơn lúc chơi cầu tuột cứ chui qua chui lại chỗ bọn Huyên huyên đang chơi. Làm phiền bọn nhóc chơi trò chơi, thế là xảy ra xung đột.
Dẫu sao bọn nhóc cũng nhỏ tuổi hơn nên lúc đầu chỉ nhẹ nhàng nhắc mấy anh qua chỗ khác chơi.
Mấy bé trai đó lúc đầu thì đồng ý nhưng sau đó lại như cũ.
Cuối cùng khiến mấy đứa nhỏ tức giận, đặc biệt là cậu nhóc Vu Minh Hạo. Bình thường cậu nhóc cũng chuyên đi gây sự, trực tiếp bảo mấy anh trai kia cút qua chỗ khác chơi.
“Đúng đó, mấy tên hư hỏng các anh bắt nạt con nít.” Huyên Huyên chống nạnh, núp phía sau nói.
Ngoài ra còn có một bạn tên Vương Minh Triết, trông rất đô con, cao hơn Vu Minh Hạo và huyên Huyên cả cái đầu. Cậu bé dũng cảm đứng phía trước, giận dữ nhìn mấy đứa nhóc lớn hơn.
Chu Ngọc Quyên định ra mặt nhưng bị Lưu vãn Chiếu cản lại.
“Mâu thuẫn giữa mấy đứa nhỏ là chuyện khó tránh khỏi, cứ để bọn nhóc tự xử lý trước, nếu không ổn thì chúng ta hẳn ra mặt.”
Chu Ngọc Quyên thấy cũng đúng, chuyện này sớm muộn gì cũng phải để bọn nhóc tự mình đối mặt.
“Chơi cứng với tụi tôi à, coi chừng bị đánh đó.”
“Bọn tôi mới không sợ mấy người.” Vu Minh Hạo lớn tiếng nói.
“Đúng, không sợ đâu nhé.” Huyên Huyên núp sau lớn tiếng nói.
“Không sợ đúng không?” cậu nhóc lúc nãy xông lên trước mặt Vương Minh Triết.
Cậu này học cùng nhà trẻ với bọn Huyên huyên, nhưng học lớp lớn. Sau khi khai giảng sẽ lên lớp một.
Nhưng không ngờ cậu nhóc mới đụng vai Vương Minh Triết.
Vương Minh Triết liền húc vào bụng cậu bé.
Cậu bé không cảnh giác nên bị húc cho té uỵch xuống.
“Nhanh lên đi.” Huyên Huyên thúc giục Vu Minh Hạo đang đứng đơ người.
Vu Minh hạo liền nhảy lên ngồi trên người đối phương.
“Á…”
Cậu nhóc mập khá nặng, cậu bé nằm trên đất dáng người như học lớp hai lớp ba phải chịu sức nặng khủng khiếp này.
Lúc này mấy cậu nhóc lớn khác định lên giúp đỡ.
Nhưng không ngờ cậu bạn Vương Minh Triết lại lợi hại như vậy. Tuy từ đầu tới cuối đếu không nói năng gì, nhưng lại rất mạnh mẽ, nắm đấm vung ra khiến mấy cậu nhóc lớn hơn hoảng sợ.
Tuy cũng bị đấm mấy lần nhưng cũng trả đũa ngược lại mấy cái.
Lúc này bọn Huyên Huyên cũng hoàn hồn, cả đám cùng lao lên.
Kéo chân, kéo tay, cắn người, nắm tóc…
Huyên Huyên là đứa thứ ba xông lên, sau đó Đào Tử cũng vội lên giúp tóm chặt chân một anh trai.
Chu Ngọc Quyên định lên giúp nhưng lại bị Lưu Vãn Chiếu cản lại. Sau đó chỉ về phía Uyển Uyển đang núp sau đám người, bảo bà ấy chú ý xem.
------
Dịch: MBMH Translate