Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1478 - Chương 1478: Ngoại Truyện 8: Tranh Chấp

Chương 1478: Ngoại truyện 8: Tranh Chấp Chương 1478: Ngoại truyện 8: Tranh Chấp

Cho dù là Chu Ngọc Quyên hay Tôn Nhạc Dao thì đều dặn dò con gái mình không được sử dụng năng lực của mình trước mặt người khác.

Họ lo lắng người khác biết được sự khác biệt của bọn nhóc thì bọn nhóc sẽ bị xa lánh.

Đương nhiên họ cũng không cam lòng để con gái mình chịu thiệt, cho nên đã căn dặn bọn nhóc chừng nào bất đắc dĩ lắm mới dùng năng lực của mình, hoặc len lén dùng, đừng có để người khác biết.

Nhưng theo họ thấy, năng lực của Huyên Huyên cũng tạm, chỉ có đốt đèn, không có nhiều tác dụng lắm.

Nhưng họ không biết rằng Huyên Huyên mới là đứa nguy hiểm nhất. Cô nhóc này nếu giận lên thì có thể biến thành búp bê lửa mà lửa này không bình thường, người bình thường chắc chắn không chịu nổi.

Do mẹ đã dặn dò nên Uyển Uyển không thể dịch chuyển các bạn đến chỗ khác.

Cô bé chỉ có thể lặng lẽ dùng tay kéo kéo gì đó trên không trung.

Sau đó mấy đứa nhóc lớn đang cãi nhau thì thấy cổ áo bị kéo mạnh ra sau, sau đó loạng choạng rồi ngã uỳnh xuống đất.

Mấy đứa nhóc đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội này, cả đám cùng xông lên. Đứa thì ôm tay, đứa thì đè chân, thậm chí còn có đứa ngồi lên mặt đối phương.

Cứ nháo nhào hết cả lên.

Lúc này đã có những phụ huynh khác phát hiện ra vụ tranh chấp, thế là họ tiến lại gần.

Thấy có người lớn ra mặt, Chu Ngọc Quyên và Lưu Vãn Chiếu sợ bọn Đào Tử chịu thiệt, thế là vội vàng đi tới.

“Mấy người dạy con kiểu gì vậy? Tuổi còn nhỏ mà dám đánh nhau rồi à?”

Người nói là mẹ của thằng nhóc lớn. Sau khi đỡ con trai dậy, thấy thằng nhỏ quần áo bị dơ, đầu tóc rối xù nên rất tức giận, thế là bà ấy liền quát mắng bọn nhỏ.

Mấy đứa nhỏ co cụm lại với nhau như mấy con chim cút vậy, không dám phản bác. Nhưng cậu nhóc Vương Minh Triết đứng ở hàng đầu lại trừng mắt giận dữ nhìn người phụ nữ với vẻ không phục.

“Chuyện này thì liên quan gì đến lớn nhỏ chứ? Con trai bà lớn như vậy còn bắt nạt bọn nhỏ. Bà còn mặt mũi đứng đây nói chuyện à?”

Thấy Uyển Uyển núp sau đám người rụt đầu sợ hãi, Chu Ngọc Quyên nổi giận đùng đùng xông lên trước mắng nhiếc.

“Vậy bà không thấy tụi nó nhiều người như vậy mà đi hội đồng mình con trai tôi à? Tuổi nhỏ mà biết đánh hội đồng rồi, sau này lớn lên cả đám có mà ăn cơm tù nhé…” mẹ thằng nhóc lớn vẫn ngang ngược nói.

Hai thằng nhóc còn lại tranh thủ lúc mọi người cãi nhau liền chuồn đi.

Mà lúc này người nhà của mấy đứa nhỏ khác cũng có mặt.

“Cô dạy con mình thế này sao? Y chang thứ đàn bà chanh chua.”

“Lo con bà trước đi, tố chất như này chó thấy còn chê kìa.”

Sỡ dĩ nói như vậy là do phía sau người phụ nữ có dắt theo một con Poodle nhưng không xích lại, con chó cứ ở phía sau lắc đầu vẫy đuôi sủa gâu gâu.

“Dắt hai thằng con trai bà cút đi xa xa xíu, đừng có ở đây gây sự, coi chừng tôi tát bà bây giờ.”

Người nói là một người vừa cao vừa béo, hai cánh tay to lớn, nhìn rất uy thế.

Ông ấy có lẽ là ba của Vu Minh Hạo. Bởi vì ông ấy vừa tới là Vu Minh Hạo liền kéo áo, bĩu môi như muốn khóc.

Người phụ nữ thấy nhiều người vây quanh “công kích” mình, hơn nữa trong đó còn có ông béo có vẻ không dễ chọc.

Thế là bà ta khẽ tiếng mắng mỏ, kéo theo con trai rời đi. Con Poodle sủa vài tiếng về phía đám người rồi cũng chạy theo chủ.

“Đùa gì thế?” ba Vu Minh Hạo vén tay áo, bất mãn nói.

Vì chuyện này không những bọn nhỏ càng thêm thân thiết mà đến người lớn cũng vô hình chung hòa hợp hơn.

Nhưng ở đó ngoại trừ ba Vu Minh hạo là đàn ông, còn lại đều là phụ nữ.

Có bà nội, có mẹ, còn có bảo mẫu nữa.

Còn người nhà của Vương Minh Triết ít nói, ra tay không nể nang là mẹ cậu nhóc.

Mẹ của Vương Minh Triết đô con lại có dáng người thấp bé, nói năng thì nhẹ nhàng từ tốn.

Cô ấy không mắng Vương Minh Triết, chỉ kéo cậu nhóc lại hỏi xem có bị thương không rồi xoa đầu khen cậu nhóc.

Vương Minh Triết dù sao cũng là con nít, nghe xong thì nhoẻn miệng cười toe toét.

Thấy tên xấu xa bị đuổi đi, bọn nhóc lại tiếp tục chơi trò chơi.

Ngoài Vương Minh Triết luôn bảo vệ bọn họ ra thì bộ đôi chuyên gây sự Vu Minh Hạo và Huyên Huyên cũng rất được yêu thích.

Còn Uyển Uyển có công lao lớn nhất lại chỉ âm thầm vui vẻ.

Bọn nhóc chơi đến khi mặt trời núp bóng mới chịu về nhà ăn cơm.

Ba đứa nhóc lúc này mới quyến luyến quay về nhà.

“Chị lợi hại lắm, xông lên đấm anh ta một đấm.” Huyên Huyên nắm quyền, hừng hực nói.

“Em…em cũng rất lợi hại, ngồi xổm xuống ôm chân khiến đối phương ngã nhào.” Đào Tử nói không thấy ngượng.

“Hiahiahia…”

“Chị lợi hại hơn nhé, gạt chân khiến tên to con bị té, sau đó còn ngồi lên bụng anh ta, đấm bụp bụp mấy cái, đánh đến nỗi anh ta kêu đau luôn.” Huyên Huyên phản bác nói.

“Em…em…em ôm chân anh ta, kéo mạnh khiến anh ta ngã.” Đào Tử quyết không nhận thua.

“Hiahiahia…”

“Chị đừng có cười, chị có lợi hại không?” Huyên Huyên hỏi Uyển Uyển.

“Chị đưa tay kéo đó, kéo bọn họ ngã lăn quay.” Uyển Uyển đưa tay ra nắm nắm mấy cái.

Huyên Huyên: …

“Đào Tử, em xem trên trời có con bò đang bay kìa.”

“Thật sao? Ở đâu? Ở đâu? Sao em không thấy?”

Đào Tử tò mò ngẩng cổ lên trời nhìn.

Huyên Huyên: …

“Ý chị là Uyển Uyển nói khoác, nói khoác đó.” Huyên Huyên tức giận nói.

“Ồ, chị không nói rõ thì sao em biết.” Đào Tử bất lực nói.

Huyên Huyên gãi đầu, có hơi đau đầu nha.

“Chị không có nói khoác, chị là đứa trẻ ngoan, chị nói là thật đó.” Uyển Uyển chống nạnh, tức giận nói.

“Được rồi, được rồi, cứ cho là chị nói thật đi, vì lúc nãy em cũng nói khoác.” Huyên Huyên không để tâm nói.

“Chị nói thật mà.” Thái độ hời hợt của Huyên Huyên khiến Uyển Uyển bực mình.

“Không phải em nói em biết rồi sao?” Huyên Huyên nghiêm túc nói.

Uyển Uyển tức đến nỗi không thèm nói chuyện với cô bé, xoay sang nói với Đào Tử: “Lúc nãy chị thật sự đã kéo ngã bọn họ đó.”

“Ồ…” Đào Tử nói.

Uyển Uyển: …

“Hehe…” Huyên Huyên bụm miệng cười.

“Hừ, không nói chuyện với mấy em nữa, chị về nhà ăn cơm đây.” Uyển Uyển sờ bụng, tức giận nói.

“Em cũng về nhà đây, mẹ em chắc chắn đã nấu rất nhiều món ngon cho em rồi.” Huyên Huyên nói.

“Em nữa, ba em lợi hại nhất, ông…ông ấy là ông chủ của mấy chị.” Đào Tử không chịu lép vế.

Uyển Uyển và Huyên Huyên: …

Cứ như vậy cuộc trò chuyện chấm dứt.

Nhưng bọn nhóc vẫn kiên quyết ba mẹ của mình nấu ăn ngon nhất.

Nhìn dáng vẻ tranh cãi không ngừng của bọn trẻ, Lưu Vãn Chiếu cười nói: “Hay là mấy đứa hoán đổi đến nhà của người khác ăn cơm?”

Ba đứa nhóc nghe xong thì mắt sáng rỡ, cảm thấy trò này thật thú vị.

Sau khi bàn bạc, Huyên Huyên đến nhà Uyển Uyển, Đào Tử đến nhà Huyên Huyên, còn Uyển Uyển thì theo Lưu Vãn Chiếu về nhà.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment