Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1479 - Chương 1479: Ngoại Truyện 9: Mỹ Thực Các Nhà.

Chương 1479: Ngoại Truyện 9: Mỹ Thực Các Nhà. Chương 1479: Ngoại Truyện 9: Mỹ Thực Các Nhà.

"hiahiahia ... Ông chủ, em tới dùng cơm nha." Uyển Uyển vừa vào cửa liền hét lên.

Đối với chỗ của Hà Tứ Hải, nàng có thể nói là xe nhẹ đường quen, một chút cảm giác xa lạ cũng không có.

"Được, hôm nay anh làm thịt nướng giòn, đây là lần đầu tiên anh làm, cũng không biết vị như thế nào, vừa vặn em đến giúp anh nếm thử." Hà Tử Hải mỉm cười nói.

"Ông chủ làm cơm ăn ngon nhất, nhất định ăn ngon lắm." Uyển Uyển nghe vậy lập tức nói.

Lưu Vãn Chiếu: → _ →

Vừa nãy cô bé nhưng không phải nói như vậy, kiên trì nói mẹ của nàng nấu cơm, mới là ngon nhất thế giới.

Uyển Uyển lặng lẽ xoay người, hướng mông về phía nàng.

Chỉ cần mình không nhìn thấy, coi như không có chuyện gì.

"Uyển Uyển, đến, con qua đây ngồi cùng với bà cố đi." Bà nội hướng về Uyển Uyển vẫy vẫy tay.

Uyển Uyển lập tức chạy tới, khéo léo ngồi ở bên người bà cố.

Gọi bà cố hoàn toàn là theo Đào Tử gọi theo, trên thực tế gọi bà là được.

Tuy nhiên, cách xưng hô ở nhà luôn lộn xộn, mọi người cũng không để ý đến điều đó.

"Nhìn con này, chơi đổ mồ hôi đầy đầu, uống nước đi." Bà cố rót cho Uyển Uyển một ly nước.

Sau đó hỏi: "Đào Tử với Huyên Huyên đâu? Sao không thấy bọn họ đâu?"

Thế là Uyển Uyển đem chuyện đã xảy ra nói một lần, bà cố lúc này mới biết.

"Vậy Đào Tử với Huyên Huyên hôm nay không có lộc ăn rồi, vừa nãy bà đã nếm thử một miếng thịt nướng giòn da rồi, ăn rất ngon, đáng tiếc rằng bà không được tốt, con phải ăn nhiều một chút nha."

"Dạ."

Uyển Uyển đung đưa chân ngắn của mình, vui vẻ trả lời.

......

Nếu như nói Uyển Uyển đến nhà Đào Tử, là xe nhẹ chạy đường quen, như vậy Đào Tử đến chỗ Huyên Huyên, hãy cùng về nhà mình không khác biệt gì.

Dù sao Lưu Trung Mưu với Tôn Nhạc Giao, hiện tại trên danh nghĩa cũng là "Ông ngoại bà ngoại" của nàng.

Chỉ là Đào Tử vẫn gọi bọn họ là ông Lưu và bà Lưu mà thôi.

"Lần trước lúc chúng ta mang Huyên Huyên ra ngoài du lịch, món gà sốt mật ong rất ngon, sau khi trở về con bé vẫn luôn nhớ đến, bà ở trên mạng tìm cách làm, hôm nay vừa vặn thử một chút, cũng không biết vị như thế nào, con vừa vặn giúp bà nếm thử."

"Dạ được."

Đào Tử biểu thị cô bé bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

"Muốn uống chút nước trái cây không?" Lưu Trung Mưu ở bên cạnh hỏi.

"Có thể không ạ?" Đào Tử kinh ngạc hỏi.

"Đương nhiên có thể."

Tôn Nhạc Giao trực tiếp đứng dậy mở tủ lạnh ra, lấy nước chanh Huyên Huyên để ở trong tủ lạnh ra.

"Trời nóng như vậy, uống chút nước mát cũng không sao."

"Cảm ơn bà Tôn, cảm ơn ông Lưu." Đào Tử rất lễ phép mà nói.

"Phải gọi ông ngoại bà ngoại." Tôn Nhạc Giao sờ sờ đầu nhỏ của nàng nói.

"Hắc hắc, ông ngoại bà ngoại."

Tuy rằng bọn họ đã nói như vậy rất nhiều lần, thế nhưng Đào Tử vẫn không sửa được miệng.

"Nếu con thích đồ ăn bà ngoại làm, về sau thường xuyên tới chỗ của bà ăn đi, hoặc là con muốn ăn cái gì, nói cho bà biết, bà làm cho con."

"Ba ba cũng sẽ làm, ba ba làm đồ ăn cũng rất ngon."

"Bà biết ba con lợi hại, thế nhưng lúc ba con không có ở nhà thì làm sao bây giờ? Ăn đồ mẹ làm cho con, vậy có thể ăn được không?"

"Bà ngoại nói đúng." Đào Tử nghiêm túc gật đầu.

Lưu Trung Mưu ở bên cạnh bắt đầu cười ha hả.

"Lưu ... Ông ngoại cụng ly." Đào Tử cầm ly nước trái cây của mình lên, muốn cụng ly với Lưu Trung Mưu.

Bởi vì Tôn Nhạc Giao đã làm rất nhiều món, cho nên Lưu Trung Mưu quyết định uống vài ly.

"Đến, bà ngoại cũng cụng ly với con." Tôn Nhạc Giao cũng bưng chén lên nói.

"Cụng ly."

Thế là ba người cụng ly với nhau, trong phòng vang lên tiếng cười hạnh phúc.

......

Mà lúc này Huyên Huyên đang ngồi ở trong nhà Uyển Uyển, trong lòng tràn đầy mong đợi.

Kỳ thực trong ba người bọn, người ăn ít nhất chính là nhà Uyển Uyển.

Bình thường đều là Uyển Uyển đi đến nhà bọn họ ăn ké cơm.

Nhưng mà Huyên Huyên cũng không sợ người lạ, bình chân như vại mà ngồi trên ghế dựa, đung đưa chân ngắn, nhìn Lâm Trạch Vũ ngồi ở đối diện.

"Em nhìn tôi làm gì?" Lâm Trạch Vũ có chút kỳ quái hỏi.

"Tôi cùng với Uyển Uyển là bạn tốt nha." Huyên Huyên nói.

"Tôi biết, cho nên?" Lâm Trạch Vũ kỳ quái hỏi.

"Cậu là em trai của Uyển Uyển nha." Huyên Huyên lại nói.

Lâm Trạch Vũ bỗng nhiên có dự cảm không tốt.

Quả nhiên lúc này liền nghe Huyên Huyên nói: "Cậu cũng phải gọi tôi là chị chứ?"

"Mới không cần, cái cô bé này, em phải gọi tôi là anh đấy, không, gọi tôi là chú." Lâm Trạch Vũ tức giận nói.

"Ha ha ..." Lâm kiến xuân ở bên cạnh bật cười.

"Các con đang nói cái gì vậy?" Chu Ngọc Quyên từ phòng bếp bưng một chén canh đi ra.

Nhìn thức ăn đầy bàn, vẻ mặt chờ mong.

Hương thơm ngào ngạt đã làm cô chảy cả nước miếng.

Quả nhiên, đồ ăn nhà Uyển Uyển cũng không tệ lắm nha.

Chu Ngọc Quyên đem súp để lên bàn, sau đó ngồi xuống nói: "Ăn cơm thôi."

Huyên Huyên dường như nghe được chỉ lệnh, lập tức cầm lấy đôi đũa, hướng vào đĩa tôm pha lê trên bàn.

Nhưng cô còn chưa duỗi đũa ra, đối diện lại có một đôi đũa tốc độ còn nhanh hơn cô, trực tiếp gắp một con tôm lớn mà cô đã nhìn trúng.

Huyên Huyên sững sờ, ngơ ngác nhìn Lâm Trạch Vũ ngồi đối diện.

"Mẹ, hương vị không tồi, mùi vị chua ngọt, tôm nõn tươi, cắn vào đầy ắp."

Lâm Trạch Vũ đem toàn bộ tôm nõn nhét vào trong miệng, nhai hai lần, dường như không nhìn thấy ánh mắt của Huyên Huyên ở đối diện, tự nhiên hướng về Chu Ngọc Quyên ở bên cạnh nói chuyện.

"Con nha, cũng đã là người lớn rồi, còn bắt nạt trẻ con nữa." Chu Ngọc Quyên có chút buồn cười mà nói.

Sau đó gắp cho Huyên Huyên một con tôm nõn vào trong bát.

"Cho con một con lớn nhất, mau ăn đi, con muốn ăn cái gì, tự mình gắp đi."

"Cảm ơn." Huyên Huyên lễ phép nói cảm ơn một câu.

Sau đó nhanh nhẹn gắp con tôm trong bát nhét vào trong miệng, giống như là sợ bị cướp mất vậy.

"Mùi vị như thế nào?" Chu Ngọc Quyên cười hỏi.

"Xuất sắc." Huyên Huyên vươn ngón tay cái mũm mĩm này ra.

"Ai ~" đúng lúc này Huyên Huyên bỗng nhiên lại thở dài.

"Làm sao vậy?" Chu Ngọc Quyên có chút kỳ quái hỏi.

"Con rất hâm mộ Uyển Uyển nha, mỗi ngày đều có thể ăn đồ của dì làm rất ngon nha, ha ha ha ..." Huyên Huyên nói xong, chính mình không nhịn được cười trước.

"Ha ha, thật là một tiểu quỷ thông minh." Chu Ngọc Quyên khen.

Thế nhưng Lâm Trạch Vũ ngồi ở đối diện lại có ý kiến bất đồng.

Chỉ nghe hắn nhỏ giọng thầm thì nói: "Tiểu nịnh hót."

Tuy rằng âm thanh nhỏ, thế nhưng Huyên Huyên vẫn là nghe thấy.

Nàng lập tức hét lên: "Nha ừ, cậu nói xem mẹ cậu làm đồ ăn, ăn không ngon à? Dì nghe thấy được, cũng đừng cho hắn ăn cơm nữa."

"Đúng rồi, ăn một bữa cơm, còn ghét bỏ cái này, ghét bỏ cái kia, không thích liền tự mình làm." Lâm Kiến Xuân ở bên cạnh tiếp lời.

Lâm Trạch Vũ:...

"Con nói con bé là tiểu nịnh hót, cũng không có nói mẹ làm cơm ăn không ngon." Lâm Trạch Vũ biểu thị hắn rất oan uổng.

"Ai ~" Huyên Huyên nhìn Lâm Trạch Vũ đột nhiên lắc đầu, lại thở dài.

"Em là có ý gì?" Lâm Trạch Vũ không hiểu hỏi.

"Cậu cứ như vậy sẽ không được người khác yêu thích đâu." Huyên Huyên nói.

"Nói nhảm, người yêu thích tôi rất nhiều nha." Lâm Trạch Vũ khinh thường nói.

"Là ai?" Huyên Huyên tò mò hỏi.

" y..." Lâm Trạch Vũ trong lúc nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.

Hơn nữa cho dù trả lời, hình như cũng rất là ấu trĩ.

Nhưng mà Huyên Huyên lúc này lại nhìn về phía Lâm Kiến Xuân với Chu Ngọc Quyên ở bên cạnh.

Hai người rất phối hợp mà cùng nhau lắc đầu.

Huyên Huyên hai tay mở ra, biểu thị cậu xem, tôi đã nói rồi.

Lâm Kiến Xuân với Chu Ngọc Quyên thực sự không kìm được, bắt đầu cười ha hả.

Thấy bọn họ cười đến hài lòng, Huyên Huyên cũng vui vẻ theo.

Chỉ có vẻ mặt Lâm Trạch Vũ phiền muộn.

Việc này có gì buồn cười?

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment