Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1480 - Chương 1480: Ngoại Truyện 10: Quà.

Chương 1480: Ngoại truyện 10: Quà. Chương 1480: Ngoại truyện 10: Quà.

Ba cô bé, mỗi người ăn một bữa tiệc lớn ở nhà nhau, sau đó từng người còn mang theo một ít về nhà.

Huyên Huyên lấy một hộp bánh quy gấu từ nhà Uyển Uyển, đây là loại bánh quy rất nổi tiếng ở Hồng Kông, ngay cả người dân địa phương cũng phải đặt hàng trước nhiều ngày mới mua được.

Huyên Huyên trước đó đã ăn qua một lần, cũng là Uyển Uyển đã chia sẻ cho nàng, mùi vị nhớ mãi không quên, không nghĩ tới buổi tối hôm nay sẽ nhận được một hộp, điều làm làm cho nàng rất vui vẻ.

Lúc trở về, là Chu Ngọc Quyên đưa nàng về, vừa vặn thuận tiện đón Uyển Uyển về nhà luôn.

Tiểu nha đầu này, mỗi lần đến nhà ông chủ chơi đều sẽ quên mất thời gian.

"Con ở nhà trẻ có quen được nhiều bạn học khác không??" Trên đường đưa Huyên Huyên trở về, Chu Ngọc Quyên hỏi.

"Đó là đương nhiên, con có rất nhiều bạn nha." Huyên Huyên đắc ý nói.

nàng nói cũng coi như là lời nói thật, bạn của nàng thực sự có rất nhiều, nhưng mà bạn tốt lại ít không có mấy người.

"Uyển Uyển cũng sắp đi nhà trẻ rồi, nó học cùng lớp với các con, đây là lần đầu tiên con bé đến nhà trẻ, các con phải chăm sóc con bé một chút nha." Chu Ngọc Quyên nói.

"Yên tâm, giao cho con, nếu như có người khác dám bắt nạt chị ấy, con liền cho họ một đấm, bang bang hai quyền đem hắn đánh oa oa gọi." Huyên Huyên nắm quả đấm nhỏ, khí thế hung hăng nói.

"Ha ha, vậy đúng là cám ơn con nha." Chu Ngọc Quyên mỉm cười.

"Không cần khách khí, chúng con là bạn tốt nha." Huyên Huyên nhìn bánh quy gấu trong tay nói.

"Đúng vậy, các con là bạn tốt."

Xem ra món quà này tặng cũng không vô ích.

Chu Ngọc Quyên lôi kéo tay nhỏ bé của nàng, đẩy cánh cửa sân nhà ra, vừa vặn nhìn thấy Tôn Nhạc Giao đưa Đào Tử ra ngoài.

Đào Tử trong tay còn cầm theo cái túi ny lon, xem ra cô bé cũng cầm một số thứ về nhà.

Huyên Huyên sửng sốt, tránh thoát tay Chu Ngọc Quyên, vội vàng chạy tới hỏi: "Đào Tử, Đào Tử, em mang theo đồ vật gì vậy?"

"Thịt bò khô, trong nhà nhiều lắm, mẹ cho Đào Tử một ít." Tôn Nhạc Giao ở bên cạnh nói.

"Thịt bò khô?" Huyên Huyên lộ ra vẻ giật mình.

"Con —— con thích ăn nhất thịt bò khô đấy." Huyên Huyên bất đắc dĩ nói.

"Mẹ biết con thích ăn, thế nhưng nhiều lắm, bây giờ thời tiết lại nóng như vậy, để lâu sẽ bị hỏng mất, hơn nữa một mình con ăn, sao có thể ăn nhiều như vậy được chứ?" Tôn Nhạc Giao nói.

"Con có thể ăn." Huyên Huyên khuôn mặt nhỏ tràn đầy oan ức.

"Vậy cũng không được, nếu không như vậy, trong tay còn cầm cái gì đấy?"

"Dì Chu cho con bánh gấu." Nói đến đây, Huyên Huyên liền lại vui vẻ.

"Vậy con đem bánh gấu trả lại mẹ, mẹ liền để Đào Tử đem thịt bò khô trả lại cho con." Tôn Nhạc Giao nói.

"Không được, đây là dì Chu cho con."

Huyên Huyên lập tức ôm chặt lấy bánh, vẻ mặt căng thẳng nhìn Tôn Nhạc Giao, sợ bị bà cướp đi.

"Vậy em dùng thịt bò khô đổi với chị." Đào Tử cười xấu xa nói.

nàng biết hộp bánh quy này, giống với cái lần trước Uyển Uyển chia sẻ với bọn họ, lúc đó Huyên Huyên ăn nhanh nhất, cũng ăn được nhiều nhất.

"Không được." Huyên Huyên nghe vậy vội vàng cất ra sau lưng.

"Con không muốn, con suy nghĩ một chút Uyển Uyển biết rồi, con bé nếu như cũng không muốn thì làm sao bây giờ?" Tôn Nhạc Giao trầm giọng hỏi.

Sau đó không để ý đến nàng nữa, lôi kéo Đào Tử muốn đưa cô bé về.

"Tôi đến đưa Đào Tử, vừa vặn đi đón Uyển Uyển về luôn." Chu Ngọc Quyên mỉm cười nói.

Tôn Nhạc Giao nghe vậy tự nhiên cũng không có ý kiến gì.

Thế là Chu Ngọc Quyên nắm tay Đào Tử ra cửa.

Huyên Huyên đứng ở cửa vào, nhìn Đào Tử xách túi ở trong tay, sau đó lắc đầu thở dài.

Thịt bò khô của nàng không còn nữa.

"Được rồi, không nên hẹp hòi như vậy, con không phải đã nói rồi sao? Đào Tử là bạn tốt của con, bạn tốt thì phải chia sẻ chứ." Tôn Nhạc Giao lúc này xoay người lại an ủi.

"Nhưng là nhiều lắm nha." Huyên Huyên vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

"Được rồi, mẹ vẫn còn giữ lại cho con một ít, cho mẹ nhìn một chút, đây là bánh gì, ăn có ngon không."

Nói đến đây, Huyên Huyên liền vui vẻ lại.

"Nó siêu ngon."

"Thật không? vậy cho mẹ nếm thử."

"Được, chúng ta về nhà." Huyên Huyên lôi kéo tay Tôn Nhạc Giao, gấp không thể chờ mà đem bà dẫn vào nhà.

Nghĩ đến bánh ở trên tay, mất đi thịt bò khô tất nhiên cũng không buồn lắm.

"Ồ? Về nhà rồi?" Chu Ngọc Quyên hơi kinh ngạc hỏi.

"Đúng vậy, mới vừa trở về." Lưu Vãn Chiếu cười nói.

"Được, vậy tôi về đây, Uyển Uyển lại làm phiền hai người rồi." Chu Ngọc Quyên lễ phép nói.

"Dì Chu nói khách khí quá rồi, có phiền toái gì đâu chứ, Huyên Huyên nhà chúng con phiền toái hơn, khẳng định đã gây nhiều phiền phức cho dì rồi."

"Không có, Huyên Huyên rất ngoan." Chu Ngọc Quyên cười nói.

"Dì nói như vậy, ngay cả Huyên Huyên cũng không tin đâu."

Lưu Vãn Chiếu nói xong, liền phá lên cười.

"Vậy mọi người nghỉ sớm một chút, tôi đi về trước." Chu Ngọc Quyên không có chờ lâu, xoay người rời đi.

Mà Đào Tử lúc này đã ngồi ở trên bàn, đều đem hết thảy thịt bò khô từ trong túi đổ ra, đang đếm số thịt bò khô.

Đây là Huyên Huyên đi du lịch mang về, trước đó đưa tới một ít, nhưng Đào Tử đã ăn hết từ lâu.

"Một lần không thể ăn quá nhiều nha." Dương Bội Lan ở bên cạnh cười dặn dò.

Đào Tử ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nàng đem thịt bò khô chia ra làm ba phần, xem có thể ăn được bao nhiêu ngày.

Trương Lục Quân ở bên cạnh thấy kỳ quái hỏi: "Tại sao phải chia thành ba phần?"

"Bởi vì một cái là của con, một cái là Huyên Huyên, còn có một cái là Uyển Uyển." Đào Tử nói.

"Thực sự là đứa trẻ tốt." Dương Bội Lan sờ sờ đầu nhỏ của nàng cảm khái nói.

"Nói rất đúng." Đào Tử kiêu ngạo mà ngước cổ lên.

Tất cả mọi người đều vui vẻ.

......

"Ba ba."

Uyển Uyển về đến nhà, nhìn thấy ba với em trai, không thấy mẹ đâu thì không khỏi có chút kỳ quái.

"Trở về rồi à." Lâm Kiến xuân mỉm cười tiến lên nghênh tiếp.

Uyển Uyển gật đầu, sau đó hỏi: "Mẹ đâu ạ?"

Lâm Kiến Xuân:...

"Mẹ con đưa Huyên Huyên về nhà rồi, chắc cũng sắp trở về rồi." Lâm Kiến Xuân nói.

"Trong tay chị mang theo cái gì đấy?" Lâm Trạch Vũ ngồi ở bên cạnh lười biếng hỏi.

"Đây là của chị." Uyển Uyển lập tức đem bàn tay ở sau lưng.

"Thiết, ai mà thèm." Lâm Trạch Vũ khinh thường nói.

"Ba hiếm lạ, cùng ba ba nói một chút, là vật gì tốt?" Lâm Kiến Xuân nở nụ cười nói.

"Bà nội Đào Tử tự mình làm —— là loại đậu phộng kỳ lạ nha." Uyển Uyển nghe vậy, đem túi sau lưng lấy ra.

"Đậu phộng kỳ lạ? Đó là đậu phộng gì, ba còn chưa từng có ăn qua." Lâm Kiến Xuân kinh ngạc nói.

"Ăn rất ngon, ba nếm thử đi." Uyển Uyển từ trong túi lấy ra một viên nhét vào miệng mở lớn của Lâm Kiến Xuân.

"Đúng là rất ăn ngon, nhưng mà này không nên gọi là đậu phộng kỳ lạ, cái này gọi là đậu phộng nhiều vị."

"Đúng, đúng, đúng ... hiahiahia ..."

Uyển Uyển cũng nghĩ tới.

"Chuyện gì, cười đến vui vẻ như vậy?" Chu Ngọc Quyên từ bên ngoài đi vào.

"Mẹ."

Uyển Uyển nghe tiếng lập tức chạy tới, một đầu "Va" vào trong ngực của nàng.

"Mẹ, hiahiahia ..."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment