Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1481 - Chương 1481: Ngoại Truyện 11: Hạnh Phúc

Chương 1481: Ngoại truyện 11: Hạnh Phúc Chương 1481: Ngoại truyện 11: Hạnh Phúc

Ầm ầm.

Rào rào.

Thời tiết mùa hè nói thay đổi là thay đổi, buổi sáng mặt trời vẫn còn chói chang, mà buổi chiều đã mưa tầm tã rồi.

Đào Tử đứng sau cửa kính, ngơ ngẩn nhìn ra sân.

Cơn mưa lớn buộc nàng phải ở yên trong nhà, nhưng nàng lại rất muốn ra ngoài chơi với mấy đứa trẻ.

“Đang nhìn cái gì đó?” Dương Bội Lan từ đằng sau đi tới, khẽ đặt tay lên vai nàng.

Đào Tử nhìn vũng nước đọng trong sân.

“Cháu muốn ra ngoài chơi sao?” Dương Bội Lan hỏi.

Đào Tử gật đầu.

Mưa thì cũng có cái lợi của mưa, đó chính là có thể nghịch nước thỏa thích.

“Hay là đi chơi đi?” Dương Bội Lan nói.

Đào Tử nghe vậy liền ngẩng đầu lên, để lộ vẻ ngạc nhiên.

“Thật sao?”

“Đương nhiên là thật.”

Đào Tử nghe vậy thì lập tức quay người chạy đến trước cửa, sau đó đi tìm đôi giày nhỏ của mình.

“Không cần đi ủng đâu, đi xăng đan vào là được rồi.”

Đào Tử nghe vậy, nàng lấy đôi xăng đan hình con vịt vàng trên kệ giày của mình xuống, nàng muốn đưa vịt con đi bơi.

Lúc này Dương Bội Lan cầm cái áo mưa nhỏ của nàng tới, mặc cho nàng.

“Ô của cháu đâu?”

“Còn cần cả ô sao?” Dương Bội Lan hơi ngạc nhiên hỏi.

Đào Tử gật đầu.

“Được rồi, để bà lấy cho cháu.” Thế là Dương Bội Lan lại cầm cái ô nhỏ của nàng tới.

Đào Tử mở ô ra, ngay sau đó hào hứng chạy vào màn mưa.

Nàng tung tăng chạy nhảy cười đùa làm nước bắn tung tóe khắp nơi.

“Mẹ, mẹ cho con bé ra ngoài như vậy cẩn thận cảm lạnh.”

Lưu Vãn Chiếu đi đến bên cạnh Dương Bội Lan, cùng nàng nhìn Đào Tử đang ở trong sân.

“Không sao đâu, thời tiết nóng thế này, có mưa cũng sẽ không lạnh, lát nữa mẹ sẽ pha chút trà gừng, đợi con bé quay về là cho đi tắm luôn, chắc chắn sẽ không bị cảm lạnh đâu.” Dương Bội Lan cười nói.

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì không nói gì nữa.

“Thật tốt.” Lưu Vãn Chiếu sờ bụng mình, khẽ nói.

“Huyên Huyên, Huyên Huyên...” Đào Tử đứng ở trong sân hét lớn.

“Đào Tử, Đào Tử, chị không nhìn thấy em.”

Huyên Huyên ở cách vách nghe vậy thì chạy ra hiên nhà, kiếng chân rồi lại nhảy lên gọi, nhưng bức tường trong sân đã chặn lại tầm nhìn của nàng.

Nàng nghĩ ngợi một lát rồi chạy vào nhà, đi lên lầu, ra ban công tầng hai.

Sau đó nhìn thấy Đào Tử đang nghịch nước trong sân mà vô cùng ngưỡng mộ.

“Đào Tử.” Huyên Huyên lớn tiếng gọi.

Đào Tử nghe tiếng thì nhìn lên, sau đó vui vẻ vẫy tay: “Huyên Huyên, mau xuống đây chơi cùng đi.”

“Được.”

Huyên Huyên lập tức đáp lại một tiếng, rồi vội vã chạy xuống lầu.

Nhưng sau đó đã quay người bất mãn nói.

“Tại sao lại không được?”

“Tại sao Đào Tử lại được?”

“Con muốn đi chơi, mẹ ơi, xin mẹ đấy...” Nàng đã nói vậy.

Rất nhanh sau đó đang vang lên tiếng khóc khô khốc của Huyên Huyên.

Mà Đào Tử lại che miệng, cười thầm.

Nàng vui vẻ xoay cán ô, nước mưa ở trong không khí vẽ một hình tròn, rồi tản ra khắp nơi.

“Mưa lớn, mưa lớn ào ào.”

“Em là một đóa hoa nhỏ.”

“Mau rơi xuống, mau rơi xuống, em khát rồi.”

...

Đào Tử hát bài hát do chính mình sáng tác, sau đó chạy đến bên dưới gốc cây lớn, đặt ô xuống, chơi xích đu trong cơn mưa nặng hạt.

“Ơ?” Dương Bội Lan giật nảy mình.

Vội vã chạy ra khỏi cửa.

“Đào Tử, không được đứng dưới tán cây, mau vào đây.”

Tiếng sấm reo vang trên bầu trời, tia sớm xuyên qua những đám mây, cả thế giới gần như bị xé toạc.

Nhìn thấy vẻ lo lắng của Dương Bội Lan, Lưu Vãn Chiếu an ủi nói: “Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Nhưng mặc dù nói là vậy, nhưng nàng vẫn vẫy tay gọi Đào Tử ra khỏi tán cây.

Ngay đúng lúc này, một cơn gió thổi đến thổi bay chiếc ô mà Đào Tử vừa đặt xuống đất.

Đào Tử vội vã nhảy khỏi chiếc xích đu, đưa tay định chụp lấy cái ô đang bay lên không trung, đúng lúc này lại nghe thấy một tiếng kẽo kẹt khẽ vang lên, một nan ô đã bị gió thổi gãy.

Đào Tử sững người lại, nhìn một góc ô rũ xuống thì chậm rãi mím môi lại, nước mắt bắt đầu tuôn rơi, sau đó không nhịn được mà bật khóc thành tiếng.

Ầm ầm, một tiếng sấm đột nhiên vang lên trên bầu trời, mưa rơi tầm tã như thể đang hùa theo tiếng khóc của Đào Tử.

Lúc này Dương Bội Lan từ trong nhà lao ra, bước tới dắt Đào Tử vào trong nhà.

“Sao thế? Đang vui sao lại khóc?” Dương Bội Lan cầm lấy cái khăn Lưu Vãn Chiếu đưa cho, gió nàng lau mái tóc ướt nhẹp và khuôn mặt đẫm nước mắt.

“Bà nội ơi, ô của cháu hỏng mất rồi.” Đào Tử nhìn nan ô rũ xuống mà ủ rũ nói.

“Không sao, đợi đến khi trời râm lại, mẹ sẽ mua cho con thêm một chiếc nữa nhé.” Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh nói.

“Không được, con rất thích nói, mẹ nói nó như vậy, nó sẽ buồn đấy, ô nhỏ à, hức...” Đào Tử ôm chiếc ô nhỏ của mình lại, nói.

Lưu Vãn Chiếu: ...

“Vậy bảo ông nội sửa lại cho cháu nhé?” Dương Bội Lan cười nói.

“Ông nội biết sửa ạ?” Đào Tử tò mò nói.

“Đương nhiên là biết rồi, bà nói cho cháu biết, ông nội cháu cái gì cũng biết sửa.” Dương Bội Lan nói, rồi dắt nàng đi vào nhà.

“Phải tắm rửa, thay một bộ quần áo khác cái đã, đợi lát nữa bà sẽ bảo ông nội cháu sửa cho cháu.” Dương Bội Lan dịu dàng nói.

“Dạ được.” Đào Tử đáp một tiếng.

Nàng quay đầu nhìn cái ô nhỏ đang dựa trước cửa, sau đó mới cùng bà nội đi vào phòng tắm.

Rất nhanh sau đó, phòng tắm đã vang lên tiếng hát của Đào Tử, có vẻ như tâm trạng của nàng đã vui vẻ trở lại rồi.

Thời tiết ngoài cửa cũng giống như tâm trạng của Đào Tử, bắt đầu quang đãng lại rồi, ánh mắt trời xuyên qua những đám mây dày đặc, như thể đang nhuộm vàng những tầng mây.

Đợi đến khi Đào Tử ra khỏi phòng tắm thì trời đã râm hẳn.

Sau đó nàng nhìn thấy ông nội đang ngồi dưới mái hiên, sửa lại cái ô nhỏ cho mình.

Nàng vội vàng chạy đến, nhưng lại bị bà nội giữ lại.

“Uống chút nước đường đi.” Dương Bội Lan đưa cho nàng một chiếc cốc nhỏ đáng yêu.

“Nước đường?”

Đào Tử hơi khó hiểu, sau đó cẩn thận nhấp một ngụm nhỏ.

Sau đó...

Nàng thở hắt ra một hơi dài.

Cay quá.

“Ha ha.” Dương Bội Lan bật cười.

“Bà nội, bà thật xấu xa.” Đào Tử lẩm bẩm.

“Thế có ngon không?”

Đào Tử nghe vậy thì tặc lưới, có vị ngọt, vị cay, uống vào cũng rất ấm bụng, đúng thật là rất tuyệt.

Thế là lại nhấp thêm một ngụm nhỏ nữa, càng uống càng thích.

“Ngon đúng không, đây là trà gừng, uống nhiều một chút, như vậy sẽ không bị cảm.”

Dương Bội Lan xoa đầu nàng, rồi dắt nàng ra mái hiên, ngồi xuống đối diện Trương Lục Quân đang sửa ô, sau đó để Đào Tử ngồi lên đùi mình.

“Ông nội ơi, ô nhỏ có sửa được không?” Đào Tử cầm chiếc cốc, đung đưa đôi chân ngắn cũn, hỏi.

“Đương nhiên là được.” Trương Lục Quân nói rất chắc nịch.

Đào Tử nghe vậy thì vui vẻ cười toe toét.

“Không những có thể sửa được, mà còn có thể sửa lại y như cũ, nhưng phải đợi ba cháu về, bảo thằng bé về nhà cũ lấy chút đồ đã.” Trương Lục Quân nói.

Hóa ra trước đây Trương Lục Quân không chỉ sửa được đồ điện, mà còn có thể sửa được đồ gia dụng hàng ngày nữa.

Chỉ có điều là cuộc sống sau này đã tốt hơn rồi, nếu bị gãy một chiếc ô, thì cũng rất ít người mang đi sửa.

Nhưng ở nhà vẫn còn mấy thứ như nan ô, dụng cụ...

“Ông nội ơi, ông giỏi thật đấy.”

“Ha ha...” Trương Lục Quân vui vẻ cười lên.

Lưu Vãn Chiếu ở trong nhà nhìn bọn họ, đột nhiên nghĩ tới một câu hỏi mà có rất nhiều người từng hỏi, hạnh phúc là gì.

Khoảnh khắc này chính là hạnh phúc sao?

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment