Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 148 - Chương 148: Trời Đã Sáng.

Chương 148: Trời Đã Sáng. Chương 148: Trời Đã Sáng.

Tên thật của Lão tam là Đào Sơn.

Sơn - Tam đồng âm, qua thời gian dài, mọi người đều gọi hắn là lão tam, không ai gọi tên thật cả.

Từ khi Hổ gia bị bắt, lão tam dựa vào trốn ở trong hố phân tránh thoát một kiếp trở nên cẩn thận hơn rất nhiều.

Ban ngày mang theo đứa nhỏ đi xin ăn ở mấy trấn xung quanh thôn Đại Hưng.

Mỗi chỗ đều không ở lâu.

Hắn cũng muốn mang những đứa nhỏ còn sót lại đi những nơi khác.

Nhưng mà sau khi Hổ gia bị bắt, hắn biết thân phận của mình khẳng định là bị cảnh sát chú ý rồi.

Mà hiện tại đi đâu mà không cần CMND? Đâu đâu cũng có quản chế, đừng nói là ra khỏi tỉnh, ra khỏi thành phối cũng có thể bị bắt.

Cho nên hắn không vội vã chạy, phải cẩn thận hơn nữa.

Tuy rằng Hổ gia bị bắt, nguồn cung cấp bị đứt mất, cho nên trên tay hắn chỉ có một đứa bé.

Nhưng mỗi ngày đều cần tiền, bớt ăn bớt mặc là được rồi.

Nhưng mà theo thời gian kéo dài, cảnh sát vẫn không tóm được hắn, thật giống như đã lãng quên.

Lão tam thở ra một hơi, đồng thời bắt đầu không vừa lòng với hiện trạng, hắn muốn kiếm nhiều tiền hơn, trở thành người như Hổ gia.

Nhưng mà hắn không tìm được "Nguồn cung cấp", không lấy được nhiều "Hàng" .

Cho nên, hắn quyết định nghĩ biện pháp khác.

Đơn giản nhất chính là làm tàn con "Hàng" ở trong tay.

Tàn phế sẽ kiếm được càng nhiều tiền hơn so với hoàn chỉnh.

. . .

Tiểu Nhã co quắp ở trong hang, dùng một cái thảm bẩn thỉu dùng sức che lên người.

Dưới đất không có đèn, giơ tay không thấy được năm ngón, thế nhưng không sao cả.

Bóng tối lại khiến cho tiểu Nhã cảm nhận được an toàn hơn.

"Ba, mẹ, các người ở chỗ nào?" Nàng lẩm bẩm.

Nàng không ngừng lặp lại câu nói này, bởi vì nàng sợ thời gian dài sẽ quên mất cái gì là ba, cái gì là mẹ.

Bởi vì nàng đã sắp quên mất dáng vẻ của ba và mẹ rồi.

Trần Tiểu Nhã lầm bầm lầu bầu một hồi, sau đó lại nhỏ giọng kêu lên: Anh "Vinh Vinh, anh Vinh Vinh, anh có ở đó không?"

"Anh Vinh Vinh, anh không ở đó sao?"

Hỏi dò vài tiếng liên tiếp, thế nhưng cũng không có tiếng trả lời nàng.

"Anh nói mình tìm thấy ba mẹ của em rồi, nói muốn gọi bọn họ đến đón em, lúc nào bọn họ mới đến vậy?"

"Em đã chờ rất lâu rồi."

"Anh Vinh Vinh, em rất đói."

"Ô ô. . ."

Trần Tiểu Nhã thấp giọng nức nở một hồi.

Sau đó lại bắt đầu lầm bầm lầu bầu.

"Ngày hôm nay có một bà lão hỏi em có phải là con của mấy kẻ xấu hay không. Em rất muốn nói không phải, nhưng mà tên xấu xa kia thật hung ác, giống như muốn ăn thịt người. Hắn biết thì sẽ đánh bà lão, cho nên em không dám nói."

"Tên xấu xa nói, chờ sau khi em kiếm đủ tiền sinh hoạt một hai tháng của hắn, hắn sẽ chặt đứt chân của em, như vậy sẽ kiếm được nhiều tiền hơn."

"Chân bị chặt đứt rồi thì em sẽ không thể bước đi nữa."

"Cô Lâm nói em rất có năng khiếu khiêu vũ."

"Ba ba cũng nói em khiêu vũ giống như là công chúa."

"Ba ba, mẹ. . ."

. . .

Trần Tiểu Nhã nói thầm rất nhiều, sau đó lại yên lặng một hồi.

. . .

"Cảnh sát bắt mấy tên xấu xa khác đi rồi, vì sao không bắt hắn đi luôn đi."

"Anh Vinh Vinh, anh lúc nào thì trở về, em muốn anh kể chuyện xưa cho em nghe."

"Ba mẹ của em trước đó cũng đã từng kể rất nhiều câu chuyện hay cho em nghe. Nhưng mà em đều không nhớ nữa."

"Anh Vinh Vinh, ngươi có nhớ ba mẹ của mình hay không?"

"Nhất định là rất nhớ đúng chứ? Em cũng rất nhớ."

Trần Tiểu Nhã lại bắt đầu thấp giọng nức nở.

Sau đó lại là trầm mặc rất lâu.

"Anh Vinh Vinh, anh nhớ ba mẹ của anh thì cứ đi tìm bọn họ đi, không cần phải để ý đến em nữa." Trần Tiểu Nhã nhỏ giọng nói.

"Như vậy sao được, em Tiểu Nhã. Anh đã đồng ý giúp em tìm được ba mẹ, nhất định sẽ giúp em tìm được ba mẹ."

Bỗng nhiên một giọng nói vang lên ở trong hang.

"Anh Vinh Vinh." Trên mặt Tiểu Nhã lộ ra vẻ vui mừng, giọng nói đều có chút run rẩy.

Đúng lúc này, bên trong hang động hắc ám bỗng nhiên xuất hiện một đám ánh sáng màu quýt.

Ánh sáng đột nhiên xuất hiện khiến cho tiểu Nhã đã quen với bóng tối đột nhiên trắng xóa.

Nàng vội vàng nhắm mắt lại rồi chớp chớp, rất nhanh đã thích ứng được rồi.

Nhưng mà tiếp theo, nàng kinh hoàng co lại vào góc tường, mạnh mẽ ôm chặt cái thảm bẩn thỉu và cũ nát.

Nếu như chịu đòn thì có cái thảm này che chắn sẽ đỡ hơn rất nhiều.

Bởi vì nàng phát hiện phía sau anh Vinh Vinh còn có một người lớn.

"Anh Vinh Vinh." Nàng nhỏ giọng kêu lên.

Trong giọng nói tràn đầy sự lo lắng, nàng cảm thấy anh Vinh Vinh nhất định là bị phát hiện rồi bắt lại rồi.

"Đừng sợ, bọn anh đến là để đón em ra ngoài, anh gọi ba mẹ đến giúp em rồi." Đoàn Hướng Vinh vui vẻ nói.

"Ba mẹ sao?" Trần Tiểu Nhã một mặt mờ mịt.

Tuy rằng, nàng mỗi ngày đều nhắc đến bọn họ, nhưng khi thật sự nghe được tin tức này. Nàng nhưng thật giống như không nhớ ra được bọn họ là ai.

Hà Tứ Hải đánh giá Trần Tiểu Nhã đang nằm co quắp ở trong góc.

Trần Tiểu Nhã đại khái năm, sáu tuổi.

Vừa nhỏ gầy lại nhỏ yếu, tóc khô vàng, toàn thân bẩn thỉu, tóc thật dài bẩn thỉu và dính vào nhau.

Trên gương mặt nhỏ trắng xám có hoảng sợ, có mờ mịt. . .

Nhìn thấy dáng vẻ ấy của nàng, Hà Tứ Hải không hiểu sao lại nghĩ đến Đào Tử, tâm như quặn đau.

Những người kẻ buôn người này, giết đều tiện nghi cho bọn họ, nếu như Minh Thổ thật sự có địa ngục thì hẳn nên để bọn họ xuống địa ngục.

"Tiểu Nhã." Đoàn Hướng Vinh đi về phía nàng.

Hà Tứ Hải nhân cơ hội đánh giá hang động.

Phát hiện cái này căn bản không phải là do người đào.

Mà hẳn là một toà cổ mộ.

Trên đất và mặt tường đều là gạch hình chữ nhật, phía trên còn có hoa văn tinh mỹ.

Nhìn quy mô mộ, thân phận khi còn sống của chủ nhân hẳn là rất hiển hách.

Chỉ có điều hiện toàn bộ mộ đều là trống rỗng, trống rỗng, xen lẫn một cỗ mùi lạ, rất khó ngửi.

Nhưng mà Hà Tứ Hải luôn cảm thấy không đúng chỗ nào.

Hắn bỗng nhiên nhớ đến một chuyện.

Vì sợ lão tam chó cùng rứt giậu thương tổn đến đứa trẻ.

Hà Tứ Hải và Đoàn Hướng Vinh chuyển thành hình quỷ đi xuống trong hang động trước.

Lúc Đoàn Hướng Vinh nói chuyện với Trần Tiểu Nhã, chính là quỷ.

Cho nên. . .

Trần Tiểu Nhã có thể nghe thấy quỷ nói chuyện?

Hay là nói nàng chẳng những có thể nghe thấy, cũng có thể thấy được?

Hà Tứ Hải nhớ lại lời nói của Đoàn Hướng Vinh, trước đó hắn vẫn cho là đồng ý tìm ba mẹ Trần Tiểu Nhã là khi còn sống, bây giờ nhìn lại có thể là chết rồi.

Là vì báo đáp Trần Tiểu Nhã chăm sóc hắn khi còn sống sao?

Nhìn hai đứa nhỏ ôm nhau, ánh mắt Hà Tứ Hải trở nên nhu hòa, tràn đầy thương tiếc.

"Đi thôi, chúng ta lên đi." Hà Tứ Hải nói.

"Được." Đoàn Hướng Vinh đồng ý một tiếng.

Trần Tiểu Nhã co lại sau lưng Đoàn Hướng Vinh, nhút nhát liếc mắt nhìn hắn.

"Lối ra ở chỗ nào?" Hà Tứ Hải hỏi.

Đoàn Hướng Vinh lập tức chỉ về phía cuối lối đi.

Dựa vào ánh sáng của đèn Dẫn Hồn, Hà Tứ Hải mơ hồ có thể nhìn thấy có cây thang tựa ở bên tường.

Thế là dẫn đầu đi về bên đó.

Đoàn Hướng Vinh dắt Trần Tiểu Nhã vội vàng đuổi theo.

Đúng lúc này, Hà Tứ Hải đột nhiên quay đầu lại.

Đoàn Hướng Vinh và Trần Tiểu Nhã có chút mờ mịt mà nhìn hắn.

Đặc biệt là Trần Tiểu Nhã, theo bản năng mà nhìn về Đoàn Hướng Vinh rồi né tránh ra sau.

Ánh mắt Hà Tứ Hải nhìn về góc Trần Tiểu Nhã nằm co quắp ban nãy.

Nơi đó có một viên đá to bằng quả trứng vịt, đen kịt, không hề bắt mắt chút nào.

Thế nhưng Hà Tứ Hải luôn cảm thấy tảng đá này không đơn giản giống như mặt ngoài.

Thế là đi tới, thuận tay nhặt nó lên.

Xem ra cũng không có gì đặc biệt.

"Đây là đến từ nơi nào?" Hà Tứ Hải hỏi Đoàn Hướng Vinh và Trần Tiểu Nhã.

Đoàn Hướng Vinh lắc lắc đầu, nhìn về phía Trần Tiểu Nhã phía sau.

Trần Tiểu Nhã nhút nhát chỉ vào ngách của nghĩa trang.

Ở ngay chỗ đó, bỗng nhiên truyền đến động tĩnh từ cuối lối đi, nương theo một trận tiếng chửi, có một người bò lên từ phía trên.

Đoàn Hướng Vinh lôi kéo Trần Tiểu Nhã muốn trốn ra phía sau Hà Tứ Hải.

Nhưng mà Trần Tiểu Nhã đã bị dọa cho cả người run rẩy, ngay cả đi đều không vững.

Hà Tứ Hải thuận tay nhét tảng đá vào trong túi xách của mình, bước lớn về phía đường nối.

Say khi lão tam nghe thấy phía sau có động tĩnh, xoay người lại, nhìn thấy Hà Tứ Hải thì cực kỳ kinh ngạc.

Lão tam có đôi mắt tam giác, trên mặt còn có một cái vết đao, vóc người tuy rằng không phải rất cường tráng, thế nhưng bộ dạng hung tướng, nhìn rất đáng sợ.

Hắn nhìn về phía Hà Tứ Hải với vẻ mặt hung tợn rồi quát lên: "Anh là ai? Sao lại tiến vào đây?"

Nhưng mà Hà Tứ Hải căn bản là không muốn phí lời với hắn, một cước đá tới.

Lão tam đưa tay bảo vệ trước ngực.

Nhưng mà sức của Hà Tứ Hải thực sự là quá to lớn rồi.

Chỉ nghe lão tam kêu thảm một tiếng, trực tiếp bị hắn đạp bay lên bức tường phía sau.

Ngay cả cây thang đều bị đập thành hai đoạn.

Cả người nằm trên đất, thở ra thì nhiều, hít vào thì ít.

Hà Tứ Hải ngẩng đầu nhìn lên, toàn bộ hang động hiện rõ, mà Đinh Mẫn đứng ở cửa động vừa vặn nhìn thấy cảnh này.

Một chùm tia sáng chiếu xuống từ phía trên.

Để lại một vòng tròn sáng trên mặt đất.

Trời đã sáng.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment