"Tiểu Nhã."
Tuy rằng đã sắp hơn một năm không gặp con gái, con gái cũng thay đổi rất nhiều, thế nhưng vỡ chồng Trần Trạch chỉ cần nhìn một cái là nhận ra nàng.
Trước đây Trần Tiểu Nhã chính là công chúa nhỏ trong nhà, quần áo trên căn bản đều là thay đổi ngày một.
Buổi sáng thức dậy, ba ba đều sẽ buộc cho nàng một bím tóc đáng yêu, cùng nàng đánh răng, rửa mặt rồi đưa nàng đi nhà trẻ.
Mỗi ngày đều là tiếng cười cười nói nói.
Nhưng mà hiện tại, quần áo trên người con gái bẩn thỉu, cũng không biết đã mặc bao lâu, tóc kết thành từng khối từng khối.
Gương mặt nhỏ non nớt vốn trắng nõn, bây giờ trở nên tiều tụy và gầy gò.
Ánh mắt vốn dĩ luôn sáng ngời dường như đã biến thành vẩn đục.
Nàng nhút nhát nhìn hai vợ chồng, trên gương mặt nhỏ nhắn tất cả đều là mờ mịt.
"Tiểu Nhã, là mẹ đây, con không nhớ mẹ sao?" Phan Tú Hỉ cuối cùng không nhịn được, ôm lấy thân thể nhỏ yếu của con gái mà gào khóc.
Trên gương mặt nhỏ nhắn của Trần Tiểu Nhã lộ ra vẻ hoảng sợ, thân thể nho nhỏ cứng ngắc, không ngừng run rẩy.
"Tiểu Nhã đừng sợ, tiểu Nhã đừng sợ, đây là mẹ, còn đây là ba, còn nhớ ba không? Còn nhớ ba không?" Trần Trạch ở bên cạnh run rẩy an ủi.
Hắn run cầm cập lấy điện thoại di động từ trong túi ra.
"Con nhìn xem, đây là con, đây là mẹ, đây là ba, ba dẫn con đi công viên cưỡi vòng quay ngựa gỗ."
"Còn có cái này, đây là lần đầu tiên con đi học khiêu vũ, ba ba chụp, con nhìn xem con nhảy rất là đẹp."
"Đây là lúc sinh nhật con, ăn đến mức bánh ngọt vương đầy mặt."
. . .
Trần Trạch lật từng bức từng bức, tâm như vỡ nát.
Trần Tiểu Nhã từ đầu đến cuối đều ngơ ngác mà nhìn hắn, nhìn điện thoại di động trên tay hắn.
"Tiểu Nhã, con làm sao thế, con nói chuyện đi, con đừng dọa mẹ mà." Phan Tú Hỉ nâng gương mặt nhỏ của con gái, chảy nước mắt, hỏi.
Bọn buôn người vì sợ đứa nhỏ nói lung tung, thường thường sẽ biến bọn nhỏ thành người câm.
Trần Trạch cũng không nhịn được nữa, cảm giác mình tin mình đã nứt thành hai nửa.
Nước mắt không khống chế được, hắn đột nhiên đứng lên đến, nhằm về phái lão tam vừa bị kéo đến trước mặt, vừa chảy nước mắt vừa đấm đá.
Tiếng kêu rên phát ra từ trong miệng còn thảm so với lão tam bị đánh.
Tất cả cảnh sát ở hiện trường đều quay đầu qua một bên coi như không nhìn thấy, chỉ cần không đánh chết là được.
"Tiểu Nhã, đừng sợ mẹ là mẹ con đây, con nói chuyện đi mà, con nói chuyện đi mà. . ." Phan Tú Hỉ nghẹn ngào nói.
Nước mắt đã làm con mắt của nàng trở nên mơ hồ.
"Con đói." Trần Tiểu Nhã nhút nhát nói.
Thế nhưng đối với Phan Tú Hỉ mà nói đây chính là kinh hỉ to lớn.
Mà Trần Trạch vốn dĩ đang như phát điên liền lập tức dừng động tác trên tay lại, lập tức xông lại nói: "Con đói bụng sao? Chỗ của ba có thức ăn."
Sau đó xông về phía xe cảnh sát ở bên ngoài, lấy phần mì xào kia vào.
Nhưng gương mặt lại rối tinh rối mù. . .
"Trên xe chúng ta có."
Cảnh sát địa phương phối hợp hành động với Đinh Mẫn dồn dập đi ra ngoài, lấy tất cả đồ trên xe của bọn họ xuống.
. . .
"Cảm tạ ngài, tiên sinh, cảm tạ ngài, tôi dập đầu cho ngài."
Phan Tú Hỉ chăm sóc con gái đang ăn như hổ đói của mình. Trần Trạch thì đi tới trước mặt Hà Tứ Hải ngỏ ý cảm ơn.
"Thật ra thì người anh cần phải cảm ơn không phải là tôi mà là nó." Hà Tứ Hải chỉ Đoàn Hướng Vinh bên cạnh.
Hắn đang nhìn Trần Tiểu Nhã và mẹ của nàng của vẻ mặt hâm mộ.
"Cậu bé, cảm tạ cháu đã cứu tiểu Nhã, rất cảm ơn." Trần Trạch nói.
Đoàn Hướng Vinh quay đầu nhìn về phía hắn, sau đó hỏi: "Ba của Tiểu Nhã, chú sẽ luôn yêu thương tiểu Nhã có đúng hay không?"
"Đương nhiên." Trần Trạch có chút không rõ vì sao nhưng vẫn gật đầu một cái.
"Vẫn luôn sao?" Đoàn Hướng Vinh hỏi tiếp.
"Hừm, vẫn luôn." Trần Trạch nói.
Đoàn Hướng Vinh nghe vậy thì một mặt mừng rỡ.
Sau đó quay sang nói với Trần Tiểu Nhã đang ăn đồ ăn: "Tiểu Nhã."
"Ừm ~" Trần Tiểu Nhã đang ăn đồ ăn lập tức ngẩng đầu nhìn lại.
"Anh đã hỏi ba của em rồi, ông ấy nói sẽ luôn yêu thương em." Đoàn Hướng Vinh nói.
Trần Tiểu Nhã liếc mắt nhìn Trần Trạch.
Ánh mắt của nàng khiến cho Trần Trạch đau vô cùng. Hắn đương nhiên sẽ yêu nàng, vẫn luôn yêu thương nàng, cũng sẽ không bao giờ làm mất nàng nữa.
Trần Tiểu Nhã cầm một miếng bánh gato nhỏ đi tới trước mặt Đoàn Hướng Vinh.
"Anh Vinh Vinh, anh ăn đi." Trần Tiểu Nhã đưa tới, nói.
Đoàn Hướng Vinh không có nhận mà lắc đầu nói: "Tiểu Nhã, em về nhà cùng ba mẹ của mình đi, anh cũng phải về nhà rồi."
Nói xong hắn xoay người đi ra ngoài cửa.
Rời khỏi phạm vi chiếu sáng của đèn Dẫn Hồn, hắn giống như bọt khí biến mất trong không trung.
"Tiểu gia hỏa này." Hà Tứ Hải đang chuẩn bị đuổi theo.
Sau đó nhớ tới cái gì, móc ra một tấm danh thiếp từ trong túi rồi đưa cho Trần Trạch: "Con gái của anh có chút đặc thù, nếu như có yêu cầu thì anh có thể tới tìm tôi."
Sau đó không chờ Trần Trạch trả lời, liền trực tiếp đuổi theo.
Chờ ra cửa đã phát hiện Đoàn Hướng Vinh đi rất xa rồi.
Thế là Hà Tứ Hải hô: "Cháu biết làm thế nào để về nhà sao?"
"Cháu biết." Đoàn Hướng Vinh quay đầu lại nói.
"Vậy thì nếu như có chuyện gì nhớ trở lại tìm chú, cháu biết làm thế nào để tìm được chú sao?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Biết." Đoàn Hướng Vinh vẫy vẫy tay với Hà Tứ Hải.
Sau đó quay đầu lại sải bước về phương xa.
Hắn cũng phải về nhà rồi.
Hắn nhớ ba mẹ rồi.
Ba mẹ nhất định cũng đang nhớ hắn.
. . .
"Tiểu quỷ này."
Hà Tứ Hải bất đắc dĩ thở dài một tiếng, xoay người trở về trong phòng.
Tiểu Nhã một mặt mờ mịt đứng ở đó, được mẹ của nàng ôm vào trong lòng.
Anh Vinh Vinh về nhà tìm cha mẹ hắn sao?
Hắn còn có thể trở về sao?
. . .
Mà cảnh sát trong phòng đều là một mặt tò mò và kinh ngạc, còn có mờ mịt, phảng phất như quên mất cái gì.
Hà Tứ Hải đi tới trước mặt Đinh Mẫn rồi hỏi: "Cô có thể tra được tin tức của Đoàn Hướng Vinh không? Lúc nó được giải cứu ra, có liên lạc với cha mẹ hắn không?"
"Anh chờ một chút."
Đinh Mẫn đi tới nói chuyện với cảnh sát địa phương ở bên cạnh một hồi, rất nhanh đã đi trở về.
"Lúc trước Đoàn Hướng Vinh được cứu ra thì đang hôn mê, đã lập tức liên lạc với cha mẹ hắn. Cha mẹ hắn đưa hắn về trị liệu rồi, bây giờ nghĩ lại. . ."
Đinh Mẫn nói không được nữa, Đoàn Hướng Vinh đã biến thành quỷ, kết quả trị liệu còn cần phải nói nữa sao?
Hà Tứ Hải nghe vậy thì trầm mặc một hồi, sau đó hỏi: "Có địa chỉ nhà hắn không?"
"Có." Đinh Mẫn gật gật đầu.
"Lát nữa nhớ gửi cho tôi." Hà Tứ Hải nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
"Anh muốn trở về cùng chúng tôi sao?" Đinh Mẫn đuổi theo rồi hỏi.
Hà Tứ Hải không quay đầu lại mà khoát tay một cái, sau đó liền giống như Đoàn Hướng Vinh, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Hà Tứ Hải đi từ Hợp Châu đến thôn Đại Hưng mất gần bốn tiếng.
Sau khi biến thành quỷ thì chỉ cần không đến một tiếng đã trở về.
Chờ vào tiểu khu, không ít ông bà cụ còn đang rèn luyện thân thể.
Trương Kiến Quốc cũng ở đây, duỗi tay và lắc chân theo điệu nhạc của người ta.
Hà Tứ Hải có chút không biết nói gì, ông đều đã biến thành quỷ rồi, còn rèn luyện thân thể cái gì?
Nhìn thấy Hà Tứ Hải đang nhìn hắn thì lập tức vẫy vẫy tay.
Hà Tứ Hải đi tới hỏi: "Muốn cùng tôi về nhà ăn sáng không?"
Trương Kiến Quốc sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Được."
"Về nhà." Hà Tứ Hải xoay người nói.
------
Dịch: MBMH Translate