"Ba ba?" Nhìn thấy Hà Tứ Hải trở về, Đào Tử lập tức chạy tới.
Tiểu Bạch cũng theo ở phía sau, kêu mấy tiếng meo meo.
"Ăn sáng chưa?" Hà Tứ Hải sờ sờ gương mặt nhỏ của nàng, nhìn về phía Lưu Vãn Chiếu và Huyên Huyên phía sau nàng.
Đào Tử gật gật đầu, sau đó nhìn về phía ông lão phía sau Hà Tứ Hải.
"Ông ấy là ai vậy?" Nàng hỏi.
"Em gọi ông ấy là ông Trương là được." Hà Tứ Hải nói.
Lưu Vãn Chiếu cũng tò mò đánh giá Trương Kiến Quốc.
Chỉ có Huyên Huyên thì cười và vẫy vẫy tay với Trương Kiến Quốc, "Chào ông."
"Chào cháu, chào mọi người, làm phiền rồi." Trương Kiến Quốc nói.
"Sáng sớm các người ăn cái gì rồi?" Hà Tứ Hải ôm lấy Đào Tử, vừa đi vào trong nhà vừa hỏi.
"Ăn sủi cảo, sủi cảo mẹ gói vô cùng ngon." Huyên Huyên ở bên cạnh lên tiếng.
Đào Tử cũng điên cuồng gật gật đầu, sau đó sờ sờ bụng nhỏ của mình, có chút no.
"Anh vẫn chưa ăn sáng đúng không? Mẹ em làm rất nhiều, đang bỏ ở trong tủ lạnh, em đi vào luộc cho anh." Lưu Vãn Chiếu nói.
"Thôi để anh làm cho." Hà Tứ Hải thuận tay đặt đèn Dẫn Hồn lên bàn.
Lưu Vãn Chiếu liếc mắt nhìn bị đèn Dẫn Hồn được điểm sáng rồi liếc nhìn Trương Kiến Quốc.
Sau đó nói: "Mời ông ngồi, cháu rót cho ông chén trà."
"Được, cảm ơn." Trương Kiến Quốc khách sáo đáp lại.
Sau đó vẫy vẫy tay với Đào Tử đang nhìn hắn rồi hỏi: "Cháu tên là gì?"
"Cháu là Đào Tử." Đào Tử nhỏ giọng nói.
"Đào Tử, tên rất hay, năm nay mấy tuổi rồi, sắp phải đi nhà trẻ rồi. . ."
Đây là lần đầu tiên Trương Kiến Quốc nói chuyện trực tiếp với Đào Tử.
Lưu Vãn Chiếu đang pha trà tò mò liếc ông ấy một cái.
"Đào Tử, Huyên Huyên, Vãn Vãn, các người còn muốn ăn sủi cảo nữa không?" Lúc này, Hà Tứ Hải hỏi vọng ra từ phòng bếp.
"Không muốn nữa." Ba người đống thanh đáp.
Mấy người bọn họ đều ăn có chút no rồi.
Tôn Nhạc Dao còn tưởng rằng Hà Tứ Hải ở nhà, cho nên gói hơi nhiều.
Chỉ chốc lát sau, Hà Tứ Hải đã bưng hai bát sủi cảo lớn đi ra.
"Ăn đi."
Hà Tứ Hải đưa một bát tới trước mặt Trương Kiến Quốc.
"Cảm ơn." Trương Kiến Quốc vươn hai tay tới, khách sáo nói.
Hà Tứ Hải nhìn ông một cái, sau đó né tránh, cầm chén đặt ở trước mặt ông ta.
Sau đó kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
Trương Kiến Quốc nhìn trong bát một chút, trong chén cuồn cuộn nước thì không nói, còn đổ giấm vào bên trong, nghe mùi thôi đã cảm thấy chua rồi.
Thế nhưng Trương Kiến Quốc lại nở nụ cười, liếc mắt nhìn trong bát Hà Tứ Hải, cũng tương tự như vậy.
Người bình thường ăn sủi cảo đều là chấm giấm ăn, rất ít người bỏ giấm trực tiếp vào trong bát trộn cùng với canh sủi cảo.
"Mùi thật là thơm."
Trương Kiến Quốc ăn một cái sủi cảo rồi cảm khái.
Hà Tứ Hải không nói chuyện, cúi đầu uống canh chua, rất chua.
Trương Kiến Quốc cũng không nói lời nào, yên lặng mà ăn.
Chờ ăn xong bữa sáng, Trương Kiến Quốc muốn cầm chén đi rửa, thế nhưng lại bị Hà Tứ Hải ngăn cản.
"Ăn xong bữa sáng rồi, ông đi đi." Hà Tứ Hải nói.
Trương Kiến Quốc sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười, cũng không ngại.
Đứng lên chào hỏi Lưu Vãn Chiếu, Huyên Huyên và Đào Tử.
"Làm phiền rồi." Hắn nói.
Sau đó xoay người ra ngoài.
Chờ ra ngoài cửa, quay đầu lại muốn cảm ơn Hà Tứ Hải lần nữa.
Nhưng mà cửa lại "Ầm" một tiếng, bị đóng lại rồi.
Trương Kiến Quốc lại sửng sốt lần nữa, sau đó chắp tay sau lưng, vừa khẽ hát vừa đi xuống lầu, tâm trạng vô cùng tốt.
"Người quen sao?" Lưu Vãn Chiếu thấy Trương Kiến Quốc rời đi thì có chút ngạc nhiên hỏi.
Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút, sau đó chậm rãi gật gật đầu.
. . .
Thường Quốc Quang thấy Tề Tiểu Yến ở bệnh viện ở hơn nửa tháng bệnh mà tình cũng không có chuyển biến gì, thế là quyết định quay về nhà.
Thế là hắn thu dọn đống đồ đạc lộn xộn, chuẩn bị đưa về nhà trước một chuyến rồi lại đến làm thủ tục xuất viện.
"Đợi lát nữa nhớ uống thuốc đó." Thường Quốc Quang dặn dò vợ mình.
Sau đó đợi một hồi người vợ mới gật gật đầu.
"Còn có, nhớ uống thật nhiều nước."
"Có chuyện gì thì ấn cái chuông này rồi gọi y tá."
. . .
Thường Quốc Quang dặn dò từng cái.
Chờ sau khi vợ đáp lại từng câu, hắn mới mang theo đồ ra khỏi phòng bệnh.
Phản ứng của vợ hắn chỉ là hơi chậm chạp chứ không phải là ngốc, bệnh viện lại có y tá phối hợp, hắn cũng không quá lo lắng.
Thường Quốc Quang mang theo đồ, không nhanh không chậm đi về phía nhà.
Từ sau khi con trai qua đời, hắn cảm thấy tất cả mọi thứ trong cuộc sống dường như đều trở nên chậm chạp.
Hắn chậm rì rì đi trên đường, nhìn người đi đường chậm rì rì, chờ xe buýt chậm rì rì, thậm chí ngay cả lá cây rơi xuống từ trên cây hắn đều cảm thấy rất chậm.
Trước đây hắn luôn cảm thấy thời gian mỗi ngày đều không đủ để bận bịu, muốn kiếm nhiều tiền một chút.
Sau đó mua nhà cho con trai, để hắn kết hôn, sinh con. . .
Sau đó hắn mới bắt đầu hưởng thụ cuộc sống chận rãi.
Hiện tại lại đến quá sớm đến.
Xe buýt chậm rãi dừng ở trước mặt hắn.
Thường Quốc Quang vừa mới chuẩn bị lên xe, thì bị một nhóm người già chen lấn từ phía sau
Thiếu chút nữa đã chen cho Thường Quốc Quang ngã chổng vó.
Trong tay bọn họ không phải mang theo túi hay gì cả? Bọn chỉ là bàn xem đồ ăn chỗ nào rẻ, mua trứng gà ở chỗ nào. . .
Mỗi người đều rất vui vẻ, rất hạnh phúc.
"Ồ? Thẻ người già."
"Ồ? Thẻ người già."
. . .
Thường Quốc Quang đột nhiên cảm thấy buồn bực không rõ.
Người trên xe không nhiều, Thường Quốc Quang ngồi xuống ghế đặc biệt dành cho người già, trẻ nhỏ và người bệnh tàn tật.
Nhìn nhóm người già lớn tiếng trò chuyện ở phía trước, Thường Quốc Quang cảm thấy hắn mới chính là người già.
Xe buýt khởi động.
Xuyên qua cửa sổ xe, hắn nhìn ánh mặt trời loang lổ hai bên đường.
Thường Quốc Quang lại nghĩ tới con trai lúc nhỏ, mỗi lần ngồi xe buýt, đều thích ngồi ở trên đùi hắn, mà hắn thì thích dùng râu mép đâm nó, nó vừa cười vừa né tránh. . .
Thường Quốc Quang sờ sờ cằm của mình.
Râu mép thật dài, hắn đã lâu không cạo râu rồi.
Hắn bống dừng động tác của mình lại, đột nhiên quay đầu lại.
Dọa cho một thanh niên đứng ở bên cạnh sợ hết hồn.
Thường Quốc Quang có chút ngượng ngùng cười cười rồi quay đầu trở lại.
Trong khoảnh khắc vừa nãy, hắn nhìn hình ảnh phản chiếu trong cửa sổ xe, nhìn thấy con trai đang đứng ở bên cạnh hắn.
Nhưng mà. . .
Chắc là hoa mắt rồi.
"Xe buýt Hợp Châu nhắc nhở ngài, đã đến trạm Bạch Hoa, hành khách xuống xe xin hãy xuống xe từ cửa sau. . ."
Thường Quốc Quang lúc này mới phản ứng được, hắn đã đến nơi.
Vội vàng lảo đảo xuống xe.
Sau đó đứng ở trạm dừng Bạch Hoa, nhìn xe buýt đi xa, sửng sốt một hồi lâu mới mang theo đồ đi về nhà.
"Đi rồi sao." Hắn nói.
Đi ngang qua cửa hàng trái cây ven đường, Thường Quốc Quang nghỉ chân một hồi lâu, mới tiếp tục đi về phía trước
Nơi này trước đây là quán phá lấu của hắn.
Hắn đã mở tiệm ở đây mười mấy năm.
Chủ quán ven đường trên căn bản đều biết hắn.
"Lão Thường, trở về từ bệnh viện rồi sao?"
"Lão Thường, thân thể của chị dâu khá hơn chút nào không?"
"Lão Thường, đã thời gian dài như vậy rồi, anh nên nghĩ thoáng ra một chút, tiểu Khải là người tốt, là anh hùng."
. . .
Trên mặt Thường Quốc Quang mang theo nụ cười, đáp lại từng người.
Chờ sau khi đi qua thì trên mặt lại tràn đầy hiu quạnh.
"Tôi thà rằng nó không phải." Thường Quốc Quang lẩm bẩm.
Hắn đột nhiên cảm thấy chút đồ trên tay bỗng trở nên rất nặng.
------
Dịch: MBMH Translate