Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 151 - Chương 151: Vấn Tâm Quán

Chương 151: Vấn Tâm Quán Chương 151: Vấn Tâm Quán

Thường Quốc Quang về đến nhà, mở cửa, đặt đồ đạc xuống rồi mở tất cả cửa sổ trong nhà ra.

Hắn vấn luôn cảm thấy sự cằn cỗi trong ngôi nhà khiến cho người ta vô cùng khó chịu.

Sau đó hắn mới lấy mấy bộ quần áo vừa mang về ra, bộ nào nên cho vào máy giặt thì cho vào máy giặt, bộ nào nên cho vào tủ thì cho vào tủ.

Đúng lúc này, đột nhiên có một tấm danh thiếp rơi ra từ trong đống quần áo.

Hắn nhặt nó lên xem xét, hóa ra đó là của bác sĩ tâm lý mà Tiểu Mẫn đưa tới hôm trước.

Nếu nó không đột ngột rơi ra, thì hắn gần như đã quên mất nó rồi.

“Hay là, ngày mai tới thử xem.” Hắn nghĩ thầm.

Tiểu Mẫn cũng rất tốt bụng, vả lại tiền cũng đã đóng rồi, không đi thì sẽ lỗ.

Thế là hắn cất danh thiếp vào túi mình.

Thu dọn đồ đạc xong thì lại chuẩn bị vào viện đón vợ.

Nhưng khi nhìn thấy cánh cửa phòng khóa chặt, hắn chợt do dự một lát, sau đó mới đẩy cửa bước vào.

Đây là phòng của con trai hắn, Thường Tuấn Hải.

Cách bài trí trong căn phòng rất đơn giản.

Cạnh cửa sổ có bàn làm việc được sắp xếp ngăn nắp, một bên là giá sách, một bên là giường ngủ.

Có rất nhiều sách trên giá, tất cả đều là của Thường Tuấn Khải, thậm chí có thể nhìn thấy trong đó còn có mấy quyển sách giáo khoa cấp hai.

Ga giường được gấp gọn gàng, trước khi trở thành một người lính, hắn chưa từng gấp chăn khi còn ở nhà.

Nhưng hiện tại, chăn gối trên giường cũng chẳng phải do Thường Tuấn Khải gấp, mà là do vợ hắn thu dọn, nàng ấy đã cố gắng hết sức để giữ gìn chúng như cũ.

Trên đầu giường còn có một tấm poster của một ngôi sao bóng rổ mà hắn không biết tên.

Thường Quốc Quang đưa tay lên chạm vào giá sách, chạm vào bàn làm việc, cuối cùng ngồi xuống mép giường, cầm khung ảnh đang dựng trên bàn lên.

Trong ảnh, Thường Tuấn Khải đang mặc đồng phục rằn ri.

Bức ảnh được chụp khi hắn là một người lính.

Hắn ta dùng tay áo lau khung ảnh.

Khẽ vuốt ve nó, nước mắt không ngừng rơi lã chã.

Nhanh chóng làm mờ khung ảnh bằng kính.

Hắn là đàn ông, là trụ cột của gia đình, là chỗ dựa duy nhất cho vợ nên hắn vẫn luôn tỏ ra mạnh mẽ.

Nhưng mà…

Thường Quốc Quang lặng lẽ bật khóc không thành tiếng.

Nhưng ngay sau đó hắn đã lau nước mắt và đứng dậy ngay.

Sau khi cẩn thận lau sạch khung ảnh bằng kính và đặt nó trở lại vị trí ban đầu, hải sải bước đi ra ngoài rồi nhẹ nhàng khép cửa lại.

Vợ hắn vẫn đang đợi hắn trong bệnh viện.

...

Khi Vấn Tâm Quán mở cửa, Hà Tứ Hải cũng mời một vài người thân quen đến dự.

Lưu Trung Mưu và vợ tặng một cặp giỏ hoa.

Trương Hải Đào và vợ mua tặng vài gốc cây xanh lớn.

Lý Đại Lộ và Diêu Thúy Hương đã mua một vài chậu cây.

Ông Đặng đã tặng cho Hà Tứ Hải một chú mèo thần tài vô cùng tinh xảo.

Mặc dù mèo thần tài trong có vẻ hơi lạc quẻ so với Vấn Tâm quán, nhưng cũng là lòng tốt của người ta.

Ông Đặng không đến một mình mà còn đưa cả con dâu Hồ Tiểu Anh và con trai Đặng Chí Học đến.

Hai người họ có vẻ hơi dè dặt.

Dù sao họ cũng không hề quen biết Hà Tứ Hải.

Qua chuyện của Đặng Cường, thì họ mới biết Hà Tứ Hải không phải là một người bình thường.

Hà Tứ Hải không để ý, chỉ chào hỏi họ mấy tiếng.

Sau đó Đinh Mẫn đến, còn có hai vị cảnh sát là Tào Ngọc Long và Nguyễn Nguyên Lượng đi theo.

Bọn họ có thể coi là có quen biết với Hà Tứ Hải.

Mặc dù không biết thân phận của Hà Tứ Hải, nhưng cũng biết hắn ta tuyệt đối không tầm thường.

Khi giải cứu Trần Tiểu Nhã hôm đó, những điều kỳ diệu mà hắn đã thể hiện, khiến bọn họ không khỏi kinh ngạc.

Nhưng điều khiến họ cảm thấy khó tin nhất là những người đồng nghiệp đã đến làm nhiệm vụ hôm đó, có người còn nhớ Hà Tứ Hải, có người lại hoàn toàn quên đi Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải cũng không ngờ là có nhiều người đến như vậy, may mà còn có Lưu Vãn Chiếu giúp hắn chào hỏi, hắn cũng đỡ được bao nhiêu.

“Đào Tử, Huyên Huyên, hai đứa đừng chạy lung tung nữa.” Hà Tứ Hải không ngừng hét lên với hai đứa trẻ cứ liên tục chạy lên xuống cầu thang.

“Trẻ con mà, hoạt bát một chút cũng tốt.” Lý Đại Lộ ở bên cạnh nói.

Trong số những người ở đây, có lẽ cũng chỉ có Lý Đại Lộ và Diêu Thúy Hương là không biết thân phận và khả năng của Hà Tứ Hải, nên mới thoải mái nói chuyện như vậy.

Những người khác mặc dù cũng là bạn của Hà Tứ Hải, nhưng trong lòng họ vẫn còn giữ chút kính sợ, đương nhiên sẽ thân trọng hơn nhiều.

“Bày trí đẹp thật đấy.” Diêu Thúy Hương đi khắp nơi ngắm một lượt, rồi cảm khái nói.

“Tất cả đều do Vãn Vãn phụ trách.” Hà Tứ Hải chỉ về phía Lưu Vãn Chiếu vẫn còn đang nói chuyện với Đinh Mẫn và hai người cảnh sát.

“Thằng nhóc con này đúng là may mắn, đúng rồi, hai người kia có phải ba mẹ vợ của con không, trông rất có khí chất.” Lý Đại Lộ đấm một cái vào vai hắn.

“Bọn họ đều là giáo sư ở trường đại học.” Hà Tứ Hải nói.

“Chẳng trách lại nuôi dưỡng ra một đứa con gái như cô Lưu.” Lý Đại Lộ nói.

“Nên là Tứ Hải phải đối xử tốt, sống tốt với người ta đấy.” Diêu Thúy Hương ở bên cạnh nói.

“Con biết rồi, sư phụ, con đã đặt bàn ở nhà hàng bên cạnh rồi, trưa nay con sẽ uống với thầy một ly.”

Lý Đại Lộ nghe vậy thì nhìn Diêu Thúy Hương một cái, sau đó nói: “Không ở lại ăn cơm được rồi, lát nữa chúng ta phải quay về ngay.”

“Này, làm vậy sao được? Hai người đi đường xa tới đây mà.”

“Xa cái gì chứ? Đi xe bus cũng tới được mà.”

Đối với bọn họ mà nói, chỉ cần tiêu hai đồng ngồi xe bus tới, thì không thể gọi là xa được.

“Vậy cũng không thể để hai người phí công tới đây một chuyến được, lại còn mua cho con nhiều cây xanh như vậy nữa chứ, đúng rồi, sáng nay hai người đến đây kiểu gì? Bắt xe tới sao?”

“Bắt xe cái gì chứ, ta và Diêu Thúy Hoa xách mấy chậu cây không phải cũng tới rồi sao?” Lý Đại Lộ nói.

Hà Tứ Hải nghe xong cũng thấy bình thường, nếu là trước đây, hắn nhất định cũng sẽ làm như vậy.

Dùng chút sức thì không sao, nhưng hết tiền rồi là chẳng còn gì thật đấy.

Sau đó vợ chồng Trương Hải Đào cũng chào tạm biệt rồi đi về.

Cả nhà Đặng Đại Trung cũng đi rồi.

Đinh Mẫn, Tào Ngọc Long và Nguyễn Nguyên Lượng không ở lại lâu, hôm nay bọn họ vẫn phải đi làm, nên có thể đến đây một chuyến cũng chẳng dễ dàng gì.

Cuối cùng, trong Vấn Tâm quán vốn dĩ vô cùng náo nhiệt chỉ còn lại gia đình Lưu Vãn Chiếu.

“Sao mọi người đi hết rồi, tôi đặt chỗ rồi cơ mà.” Lưu Vãn Chiếu nói.

“Không sao, bọn họ không đi, chúng ta tự mình đi vậy.” Hà Tứ Hải nói.

Khi nghe nói là được đi ăn nhà hàng thì người vui nhất chính là Đào Tử và Huyên Huyên.

Hai đứa trẻ quậy cả buổi sáng chắc cũng mệt rồi, sau khi ăn trưa cũng bắt đầu buồn ngủ.

Thế là Hà Tứ Hải vào Lưu Vãn Chiếu đưa hai đứa trẻ và vợ chồng Lưu Trung Mậu về trước.

Còn hắn ở lại Vấn Tâm quán một mình.

Hà Tứ Hải vô cùng hài lòng khi nhìn thấy tấm biển hiệu do Lưu Trung Mưu viết treo trước cửa.

Hắn mở cửa đi vào quan sát một lượt, đến bản thân hắn còn chưa từng quan sát tỉ mỉ như thế này bao giờ.

Tầng dưới được bày trí rất đơn giản.

Bên phải có một cái bàn tư vấn.

Bên trái có khu vực nghỉ ngơi, đặt rất nhiều ghế mát xa, ngồi vào rất thoải mái.

Bên cạnh có bình uống nước, xung quanh được tô điểm bằng vài loại cây xanh.

Đồ đạc rất ít, nhưng trông vào sẽ khiến mọi người vô cùng thoải mái.

Hà Tứ Hải vịn cầu thang đi lên lầu.

Trên lầu được bài trí phức tạp hơn nhiều, toàn bộ không gian được phân cách thành mấy phòng, phòng nào cũng được dùng vật liệu cách âm, có tác dụng cách âm rất tốt.

Hà Tứ Hải quan sát từ trong ra ngoài.

Đúng lúc này, dưới lầu vang lên tiếng nói: “Xin hỏi, có ai ở đây không?”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment