"Mời ngồi, tôi còn tưởng các người sẽ tới vào buổi sáng."
Hà Tứ Hải mời hai vợ chồng Thường Quốc Quang ngồi, đồng thời tìm ly giấy rót hai cốc nước cho hai người.
"Thật ngại quá, ngày đầu tiên khai trương còn chưa chuẩn bị trà." Hà Tứ Hải nói.
Thường Quốc Quang đang quan sát xung quanh, nghe vậy thì khách sáo nói: "Cậu không cần khách sáo như vậy. Chúng tôi biết cậu khai trương chắc chắn bận nên mới qua buổi chiều. Nhưng chỉ có một mình cậu thôi à?"
Cho dù trông cách trang trí không tệ nhưng chẳng có một người nào, trong lòng Thường Quốc Quang khó tránh khỏi nghi ngờ.
"Đúng, chỉ có một mình tôi." Hà Tứ Hải thật ra không nói gì mạnh miệng.
"Cậu Hà, tôi có thể hỏi tiểu Mẫn đưa cậu bao nhiêu tiền không?" Thường Quốc Quang do dự một lát mới hỏi.
"Cậu đừng hiểu nhầm, tôi không phải tới đòi lại tiền. Tôi chỉ muốn trả lại tiền cho tiểu Mẫn thôi. Sao chúng tôi có thể vô duyên vô cớ tiêu tiền của cô ấy được." Thường Quốc Quang thấy Hà Tứ Hải không trả lời lại nói.
"Đây cũng không phải là số tiền nhỏ." Hà Tứ Hải nói.
"Cho dù nhiều hơn nữa, chúng tôi cũng không thể để cô bỏ tiền được." Thường Quốc Quang kiên định nói.
Thật ra bọn họ còn tích góp được không ít, vốn định đặt cọc mua nhà cho con trai.
"Một trăm nghìn." Hà Tứ Hải không che giấu, mở miệng nói thẳng.
"Một trăm nghìn?" Giọng Thường Quốc Quang cũng lên tới quãng cao, há hốc miệng.
"Cậu làm vậy không phải là, không phải là..."
"Lừa người sao?" Hà Tứ Hải cướp lời nói.
"Các người không suy nghĩ về thân phận của Đinh Mẫn à? Tôi lừa ai cũng không dám lừa cô ta."
Thường Quốc Quang vừa nghĩ cũng thấy đúng. Đinh Mẫn là cảnh sát. Người biết thân phận của cô, còn dám lừa cô, trừ khi là đầu óc có vấn đề.
"Nhưng..."
Ông ta vẫn cảm thấy quá đắt.
"Các người đi theo tôi lên đây trước đã." Hà Tứ Hải nói xong thì đứng lên, đi lên tầng.
Thường Quốc Quang vội vàng đỡ vợ đứng lên, đuổi theo. Đã đến nước này rồi, bọn họ còn có thể làm thế nào nữa?
Chẳng qua trong lòng ông ta thầm quyết định, chờ sau khi về vẫn phải tìm tiểu Mẫn nói chuyện. Cho dù không phải lừa đảo nhưng giá tiền này rõ ràng là đang giết người.
Chờ lên tầng, Hà Tứ Hải dẫn bọn họ vào trong một gian phòng đơn.
Bên trong trang trí rất đơn giản.
Không có bàn và máy tính nên có dành cho bác sĩ.
Chỉ có hai cái ghế salon kê sát tường. Trước ghế sa lon để một cái bàn, thật ra trông giống phòng trong quán karaoke hơn là phòng khám.
"Ngồi đi." Hà Tứ Hải mời bọn họ ngồi xuống, bản thân ngồi xuống đối diện bọn họ.
"Không biết phải chữa trị thế nào? Cần phải chữa trị bao lâu?" Thường Quốc Quang không chờ được nữa, hỏi.
"Đừng vội." Hà Tứ Hải nói.
Sau đó, hắn nói với Thường Tuấn Khải vẫn luôn đi theo sau lưng vợ chồng Thường Quốc Quang: "Anh cũng ngồi xuống đi?"
Thường Quốc Quang kinh ngạc khi thấy Hà Tứ Hải nói chuyện với không khí.
Đúng lúc này, Hà Tứ Hải quay đầu nói với Thường Quốc Quang: "Vấn đề của dì Tề là do con trai các người hy sinh mà ra. Cho nên các người có lời gì, cứ nói thẳng với Thường Tuấn Khải đi."
Trên tay Hà Tứ Hải đột nhiên xuất hiện một cái đèn lồng đỏ. Đèn lồng tự động sáng lên, ánh đèn màu đỏ chiếu sáng cả phòng khám.
"Cậu làm gì vậy?" Thường Quốc Quang nghi ngờ hỏi.
"Cha." Bên cạnh đột nhiên có một giọng nói quen thuộc vang lên.
Thường Quốc Quang đờ đẫn quay đầu, lại thấy con trai đang ngồi ở bên cạnh, nhìn bọn họ với ánh mắt phức tạp.
"Tiểu Khải?" Từ khi bước vào Vấn Tâm Quán, Tề Tiểu Yến vẫn không có phản ứng gì, lúc này đang ngồi trên ghế sô pha chợt kinh ngạc đứng lên.
Sau đó bà ta lao tới, suýt đẩy ngã Thường Tuấn Khải đang ngồi trên sô pha.
Bà ta ôm lấy Thường Tuấn Khải, xoa đầu, mặt mũi anh ta...
"Tiểu Khải? Tiểu Khải, thật sự là con rồi..." Bà ta run rẩy, nước mắt theo gò má rơi xuống.
"Mẹ." Thường Tuấn Khải kêu lên một tiếng, đang định giơ tay lau nước mắt cho bà ta.
Tề Tiểu Yến lại ôm chặt anh ta vào trong lòng.
"Con của mẹ."
Bà ta gào khóc.
Hà Tứ Hải lặng lẽ đứng lên, đi ra khỏi cửa, đồng thời còn đóng cửa lại cho bọn họ.
...
"Tiểu Khải?" Nhìn Thường Tuấn Khải không ngừng an ủi vợ.
Thường Quốc Quang vẫn có cảm giác như đang nằm mơ.
"Cha." Thường Tuấn Khải lại kêu lên một tiếng.
Mắt anh ta cũng đỏ hoe. Gần hai năm chia tay, bây giờ gặp lại, tâm trạng anh ta vô cùng phức tạp.
"Sao con? Sao con..."
Thường Quốc Quang kích động đến không thể nói chuyện lưu loát. Ông ta giơ tay khẽ sờ lên gương mặt của con trai. Tay ông ta cảm giác rất thật.
"Không phải cha đang nằm mơ chứ?" Thường Quốc Quang nói.
Ông ta vẫn nhớ rõ dáng vẻ con trai bị bỏng khắp cả người, nằm trong phòng cấp cứu.
Nhớ rõ dáng vẻ con trai đau đớn vì vết bỏng bị nhiễm trùng.
Nhớ rõ dáng vẻ con trai không thể nói chuyện, nắm chặt tay ông ta với ánh mắt bất lực.
Lúc đó, ông ta nhiều lần cầu xin ông trời thương xót cho đứa con trai của mình, để nó được sống sót.
Nhưng cuối cùng con trai vẫn ra đi.
Chẳng qua bây giờ...
Thường Quốc Quang giơ tay tát mình một cái.
Một tiếng "Bốp" đặc biệt vang dội trong phòng khám đang đóng kín.
"Cha?" Thường Tuấn Khải kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Ngay cả Tề Tiểu Yến vẫn đang gào khóc cũng nín khóc.
"Không sao, không sao? Cha không phải đang nằm mơ, không phải là đang nằm mơ à? Con trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi." Thường Quốc Quang nắm chặt tay của con trai, run rẩy nói.
Thật ra ông ta đã muốn đánh mình từ lâu. Trước đây, nếu không phải ông ta bảo con trai hỗ trợ nhập hàng, con trai đã không chết.
"Tiểu Khải, chúng ta về nhà thôi." Tề Tiểu Yến kéo tay Thường Tuấn Khải nghẹn ngào nói.
"Đúng, đúng, về nhà, bảo mẹ con làm món lẩu bò mà con thích ăn nhất." Thường Quốc Quang nói.
Lúc này, bất kể lời nói hay động tác của Tề Tiểu Yến đều không hề chậm chạp, giống như người bình thường vậy.
"Mẹ, cha, hai người ngồi đi." Thường Tuấn Khải kéo bọn họ ngồi xuống.
...
Hà Tứ Hải móc hòn đá lấy được trong ngôi mộ ở thôn Đại Hưng ngày đó.
Hòn đá lớn bằng quả trứng vịt đen nhưng không trơn, nhìn qua rất bình thường.
Nhưng trực giác của Hà Tứ Hải lại mách bảo hắn, hòn đá này tuyệt đối không bình thường.
"Lẽ nào bên trong nó có thứ gì?" Hà Tứ Hải hơi nghi ngờ.
"Nếu không cắt nó ra xem?" Hà Tứ Hải nghĩ thầm.
Chẳng qua bây giờ trong tay hắn không có công cụ, vì vậy tạm thời đặt nó sang bên cạnh.
Hắn móc quyển sổ và mở ra, trên đó vẫn chưa có nguyện vọng mới.
"Cũng không biết thằng nhóc kia tìm được nhà chưa?"
Hà Tứ Hải rất lo lắng cho Đoạn Hướng Vinh, cậu ta làm hắn nhớ tới mình khi còn bé.
Hắn thông qua Đinh Mẫn, đã lấy được địa chỉ gia đình Đoạn Hướng Vinh.
"Có cần bớt chút thời gian đi một chuyến không?" Hắn nghĩ thầm.
Đúng lúc này, cửa phòng khám đột nhiên mở ra.
Tề Tiểu Yến từ bên trong lao ra.
Sau đó lập tức quỳ ở trước mặt Hà Tứ Hải, càng không ngừng cầu xin: "Hà đại sư, cầu xin cậu..."
Hà Tứ Hải vội vàng đặt quyển sổ trên tay lên bàn, vừa lúc che đi hòn đá kia.
"Dì đứng lên trước đi, có chuyện từ từ nói." Hà Tứ Hải đỡ bà ta dậy, nói.
Lúc này, Thường Quốc Quang cũng đi qua, muốn dập đầu với Hà Tứ Hải.
"Hà đại sư, cầu xin cậu làm con trai tôi sống lại đi. Tôi có thể cho cậu tiền, tôi làm trâu làm ngựa cho cậu, cậu bảo tôi làm gì cũng được. Cầu xin cậu, cầu xin cậu trả nó lại cho tôi, trả nó lại cho tôi đi..." Thường Quốc Quang cầu xin.
Cả đời này, ông ta chưa từng cầu xin người nào như vậy.
Chỉ có vào đêm Thường Tuấn Khải qua đời, ông từng cầu xin ông trời, từng cầu xin thần linh.
Nhưng bây giờ "thần" đang ở trước mắt ông ta, dù thế nào ông ta cũng phải nắm lấy cơ hội này.
"Tôi không phải là thần. Cho dù là thần, chỉ sợ cũng không thể làm con trai các người sống lại, các người đừng lãng phí thời gian vô nghĩa, hãy quý trọng thời gian đoàn tụ với con trai của các người đi." Hà Tứ Hải nói.
Thường Quốc Quang và Tề Tiểu Yến nghe vậy thì sửng sốt.
Hà Tứ Hải giơ tay vẫy một cái, đèn lồng vốn ở trong phòng khám đã xuất hiện ở trong tay hắn.
"Tôi cho các người mượn đèn dẫn hồn, để các người và con trai đoàn tụ đến trước mười hai giờ đêm." Hà Tứ Hải nói.
Bởi vì Đinh Mẫn và Hà Tứ Hải có "khế ước", Thường Tuấn Khải mới có khả năng ở lại nhân gian lâu như vậy.
Bằng không, ngày hôm đó anh ta đã phải trở về với minh thổ.
"Cha, mẹ, hai người đứng lên trước đi." Thường Tuấn Khải đi tới, đỡ hai người bọn họ dậy.
"Có thể lại nhìn thấy mọi người, còn có thể đoàn tụ lâu như vậy, đã rất tốt rồi." Thường Tuấn Khải nói.
"Đã rất tốt rồi, đã rất tốt rồi..." Thường Quốc Quang nói như mất hồn lạc phách.
Ông ta nghĩ đến thi thể của con trai thậm chí đã hỏa táng, còn sống lại thế nào?
"Vợ à, bà đừng khóc nữa, chúng ta về nhà thôi." Thường Quốc Quang nói với Tề Tiểu Yến.
"Đúng vậy, mẹ, con muốn ăn lẩu bò do mẹ nấu." Thường Tuấn Khải cố nén nước mắt, mỉm cười nói.
"Được, chúng ta về nhà, về nhà rồi mẹ nấu cho con ăn." Tề Tiểu Yến kìm nén bi thương nói.
"Cậu Hà, cám ơn cậu."
Hai vợ chồng Thường Quốc Quang trịnh trọng cảm ơn Hà Tứ Hải.
Sau đó bọn họ kéo con trai, cầm theo đèn đi xuống tầng.
...
"Mẹ, trong lẩu bò thả thêm ít lòng bò."
"Biết rồi, mẹ biết con thích ăn lòng bò nhất."
"Đừng bỏ nhiều hạt tiêu."
"Sao vậy? Không phải con thích ăn cay nhất à?"
"Con sợ cay quá, cha mẹ ăn không được."
"Không sao, con ăn là được rồi. Mẹ thích nhìn con ăn thức ăn do mẹ nấu."
"Món mẹ nấu ăn ngon nhất. Cha cần phải cố gắng học mẹ con."
"Ừ, cha biết rồi."
"Ba con đã rất tốt rồi. Sau khi con đi, đều là cha con chăm sóc mẹ. Mẹ thích ăn món ông ấy nấu."
"Bây giờ cha lợi hại vậy à?"
"Ừ, cha con rất tốt, chăm sóc mẹ rất tốt."
"Con không ở bên cạnh, hai người phải chăm sóc bản thân cho tốt."
"Cha mẹ vẫn sống rất tốt, con không cần lo cho cha mẹ. Con cũng..."
"Cả đời cha mẹ đều sống ở Hợp Châu, bây giờ không vướng bận gì, nên ra ngoài đi du lịch, ngắm non sông tươi đẹp, nói không chừng một ngày nào đó, còn có thể gặp được con đầu thai chuyển thế."
...
Nhìn bóng lưng cả nhà bọn họ rời đi.
Hà Tứ Hải giơ tay cầm quyển sổ trên bàn, chợt phát hiện có điểm không đúng.
------
Dịch: MBMH Translate