Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 153 - Chương 153: Chuyện Cũ

Chương 153: Chuyện Cũ Chương 153: Chuyện Cũ

Hà Tứ Hải cảm giác quyển sổ trên tay hình như nặng hơn.

Nhưng không cảm giác dày hơn.

Hà Tứ Hải mở quyển sổ và lật tới từ cuối cùng.

Quyển sổ thật ra rất mỏng, tổng cộng chỉ có bảy mươi hai trang, cũng chính là ba mươi sáu tớ.

Hắn lật tới tờ cuối cùng mới phát hiện có thêm một tờ nữa.

Ở trên trang bảy mươi ba có một hình vẽ.

Trên hình vẽ là một ác quỷ cầm sợi dây xích trong tay, đầy vẻ dữ tợn, đầu lưỡi kéo lê dưới đất, ánh mắt hung ác.

Vừa nhìn qua đã cảm giác lạnh sống lưng.

Hà Tứ Hải rùng mình một cái, vội vàng đóng quyển sổ lại.

Sau đó hắn phát hiện, trên bìa quyển sổ vốn làm bằng da trơn rất đơn giản tự nhiên xuất hiện hoa văn rất nhỏ.

Quyển sổ thay đổi làm Hà Tứ Hải rất nghi ngờ, không biết đây là chuyện tốt hay xấu.

Chẳng qua tại sao nó lại đột nhiên thay đổi?

Vẫn phải có nguyên nhân gì đó gây ra chuyện này chứ?

Sau đó hắn phát hiện hòn đá mình vừa để trên bàn đã biến mất.

Hà Tứ Hải gãi đầu, cảm thấy khó hiểu.

Bàn tay vàng này chẳng có giải thích, hướng dẫn nào, hoàn toàn phải dựa vào bản thân mình tự tìm kiếm.

Hà Tứ Hải dè dặt mở quyển sổ ra, lại lật tới trang 73.

Do đã chuẩn bị tâm lý, quả nhiên tốt hơn nhiều.

Sau đó hắn phát hiện góc trên bên phải còn có mấy chữ "hai mươi mốt".

Đây là đánh số? Hay là tên? Hà Tứ Hải không hiểu.

Hắn lật qua trang này. Trên trang 74 không có gì, trắng trơn.

Hà Tứ Hải nhất thời không tìm ra được nguyên nhân, chỉ có thể tạm thời bỏ qua một bên.

Sau đó hắn đi xuống tầng, nhìn sô pha không một bóng người hỏi: "Sao ông còn chưa về?"

Trương Kiến Quốc đang ngồi ở đó.

Bởi vì Hà Tứ Hải mời, ông ta tới từ sáng sớm.

Do không có đèn dẫn hồn, cho nên ngoài Huyên Huyên, không ai có thể nhìn ra được ông ta.

Cho nên ông ta cứ ngồi im lặng ở bên cạnh nhìn mọi người.

Hà Tứ Hải cũng không để ý ông ta.

"Tôi còn chưa chúc mừng cậu." Trương Kiến Quốc nói.

"Cảm ơn." Hà Tứ Hải nói, sau đó đi tới ngồi xuống đối diện ông ta.

"Ông có thể nói cho tôi biết về ông... Còn cả chuyện nhà ông không?" Hà Tứ Hải im lặng một lát rồi hỏi.

Trương Kiến Quốc là người Giang Hữu, Giang Hữu nằm trong vùng khí hậu cận nhiệt đới gió mùa, bốn mùa rõ ràng, nhiều nắng, lượng mưa nhiều.

Lúc còn trẻ, Trương Kiến Quốc đã từng đi lính. Ông ta có hai đứa con trai.

Con trai cả là Trương Hải Quân, con trai thứ hai là Trương Lục Quân.

Trương Hải Quân và Trương Kiến Quốc cũng là quân nhân, tham gia quân đội trong thời gian dài.

Người con thứ hai, Trương Lục Quân ở với cha mẹ.

Thời gian đầu, anh ta ở nông thôn làm nghề nông, sau đó mở cửa hàng sửa chữa điện ở trên thị trấn.

Nói tóm lại, cuộc sống xem như không tệ.

Người con trai đầu là Trương Hải Quân cưới vợ cũng là quân nhân, hai người cưới nhau nhiều năm mới có một cô con gái Trương Lộc.

Người con trai thứ hai là Trương Lục Quân cưới một người phụ nữ ở Tuyền Thành, sinh ra một đứa con trai tên là Trương Văn Chu.

Bởi vì Trương Văn Chu sống với Trương Kiến Quốc từ nhỏ.

Cho nên Trương Kiến Quốc rất yêu quý đứa cháu trai này.

Năm Trương Văn Chu bốn tuổi, con dâu thứ hai của Trương Kiến Quốc, cũng chính là mẹ của Trương Văn Chu muốn đưa Trương Văn Chu về nhà ông bà ngoại ăn tết.

Trương Kiến Quốc biết được chuyện này thì rất không vui. Thật ra không phải ông ta không chịu cho con dâu về nhà thăm cha mẹ, chỉ là sợ cháu trai không thích ứng được.

Trương Văn Chu sống ở Giang Hữu trong thời gian dài, làm sao có thể thích ứng được với giá rét vào mùa đông ở Tuyền Thành được.

Hơn nữa dự báo thời tiết còn nói Tuyền Thành đang có tuyết lớn.

Nhưng con dâu Dương Bội Lan cố ý muốn về, còn nhất quyết dẫn Trương Văn Chu đi. Cô ta nói ông bà ngoại đã không gặp cháu ngoại hơn một năm, rất nhớ nó.

Vì thế Trương Kiến Quốc và Dương Bội Lan cãi nhau một trận.

Nhưng Dương Bội Lan lớn như vậy, ông ta đâu thể trói cô ta lại chứ.

Cho nên cuối cùng, Dương Bội Lan cố chấp vẫn dẫn theo con trai là Trương Văn Chu về quê cũ ở phía bắc trước đêm ba mươi.

Bởi vì người con thứ nhất ở trong quân đội không hề, cũng không thể bỏ mặc hai ông bà già ở nhà ăn tết chứ?

Cho nên người con thứ hai Trương Lục Quân không về cùng.

Nhưng không ngờ...

Mười mấy năm trước, đi xa ngoài ô tô chính là tàu hỏa, có rất ít người đi máy bay.

Từ Giang Hữu đến Tuyền Thành không chỉ đường xá xa xôi, trên đường còn muốn đổi mấy chuyến xa, hơn nữa sát tết cũng đông người hơn.

Trương Bội Lan dẫn theo con trai ngồi tàu hỏa tới ga Hợp Châu thì lạc mất Trương Văn Chu.

Khi đó ga tàu hỏa không theo hình thức kín như bây giờ.

Hoàn toàn là hình thức mở rộng, thông cả bốn hướng, ra khỏi ga tàu hỏa là không thấy bóng dáng đâu nữa.

"Sau khi Tiểu Châu đi lạc, chúng tôi đã tìm kiếm khắp nơi. Bởi vì nó bị lạc ở Hợp Châu nên tôi tìm ở Hợp Châu hơn mười năm." Trương Kiến Quốc nói.

"Ga tàu hỏa Hợp Châu à?" Hà Tứ Hải lẩm bẩm.

"Là ga tàu hỏa cũ, đã bị phá bỏ từ lâu rồi. Nó nằm ở trên đường Tam Tường." Trương Kiến Quốc nói.

"Đường Tam Tường?" Hà Tứ Hải nghe vậy thì im lặng không nói gì nữa.

Bởi vì trước đây hắn từng bày sạp ở đường Tam Tường.

"Cậu có thể tìm Tiểu Châu giúp tôi, đưa cái này cho nó được không?"

Trương Kiến Quốc lại móc ra huy chương lãnh đạo đưa tới trước mặt Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải nhìn huy chương lãnh đạo kia nhưng không giơ tay ra nhận, cũng không nói gì.

"Lúc tôi xuất ngũ, lãnh đạo cũ đã tặng tôi cái này."

"Ngày đó, trước khi Tiểu Châu đi, mẹ nó thay cho nó một bộ quần áo mới rất đẹp, trông rất có tinh thần? Tiểu Châu cũng rất vui mừng, chạy tới cho tôi xem.

Nó thấy cái huy chương lãnh đạo này, mong tôi có thể cho nó, để nó treo trước ngực cho ông, bà ngoại xem. Lúc đó, tôi đang nóng, cho nên... Cho nên..." Trương Kiến Quốc nói với giọng điệu run rẩy.

"Câu chuyện rất hay." Hà Tứ Hải đứng dậy, vẻ mặt lãnh đạm nói.

Trương Kiến Quốc nghe vậy, vẻ mặt buồn bã.

"Tôi phải đi rồi, ông có muốn về cùng tôi không?" Hà Tứ Hải bỗng nhiên lại nói.

"A... Được... Được..." Trương Kiến Quốc cất huy chương lãnh đạo kia lại.

Chờ bọn họ ra ngoài thì mặt trời đã lặn.

Hồ Kim Hoa vốn cách vịnh Ngự Thủy không xa, căn bản không cần đi xe.

Cứ đi theo con đường ven hồ về phía trước.

Bờ hồ Kim Hoa nở đầy những bông hoa nhỏ màu vàng.

Mặt trời chiều dường như muốn chìm vào đáy hồ, cả mặt hồ đều bị nhuộm thành màu vàng quất, gió nhẹ thổi qua làm từng gợn sóng lăn tăn, lấp lánh.

Mấy con chim sống dưới nước bay lượn trên không trung, thỉnh thoảng đáp xuống, phát ra vài tiếng kêu.

Phía xa, mấy chiếc thuyền đánh cá lẳng lặng lướt nhẹ trên mặt sông, theo sóng theo gió.

Hà Tứ Hải đi ở phía trước, Trương Kiến Quốc chắp tay đi theo phía sau.

Nhìn bóng lưng của Hà Tứ Hải với ánh mắt phức tạp.

Hà Tứ Hải phía trước đột nhiên dừng lại, nhìn mặt hồ hỏi: "Ông nói Giang Hữu có đẹp không?"

"Đẹp." Trương Kiến Quốc khẽ gật đầu khẳng định.

"Vậy khi nào rảnh, tôi sẽ dẫn Đào Tử đi Giang Hữu chơi. Đến lúc đó, ông làm người dẫn đường cho tôi được không?" Hà Tứ Hải xoay đầu lại, nhìn ông ta vừa cười vừa nói.

"Được." Gương mặt Trương Kiến Quốc giãn ra, mỉm cười nói.

"Đi thôi." Hà Tứ Hải tiếp tục đi về phía trước.

Hắn đi được một đoạn, lại hỏi: "Ông có thể nói cho tôi biết Giang Hữu có những chỗ nào chơi vui không?"

"Chỗ chơi vui thì nhiều lắm. Cậu biết Đằng Vương Các Tự của Vương Bột chứ? Đó chính là Giang Hữu chúng tôi, còn có Nhìn Thác Nước Lư Sơn của Lý Bạch, Đề Tây Lâm Bích của Tô Thức, còn có thư viện Bạch Lộc Động là một trong bốn thư viện lớn nữa..."

"Không ngờ ông còn rất có văn hóa đấy." Hà Tứ Hải vô cùng kinh ngạc nói.

"Cậu đừng coi thường tôi, lúc tôi còn trẻ cũng từng đi học trường tư, từng đọc sách đấy."

"Vậy còn gì nữa?"

"Chắc cậu biết gốm sứ ở trấn Cảnh Đức chứ? Nó nổi tiếng cả nước, không có người nào không biết."

"Tôi lại không biết, chưa từng nghe qua."

"Cậu chưa từng nghe qua sao? Không sao, tôi sẽ chậm rãi nói cho cậu nghe." Trương Kiến Quốc cười híp mắt nói.

"Được."

Bên hồ Kim Hoa, ánh trời chiều kéo dài cái bóng của Hà Tứ Hải.

Hắn chắp tay sau lưng, chậm rãi đi về nhà.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment