Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 154 - Chương 154: Hai Đứa Trẻ Ngốc

Chương 154: Hai Đứa Trẻ Ngốc Chương 154: Hai Đứa Trẻ Ngốc

Hà Tứ Hải còn chưa về tới nhà, đã gặp Đào Tử và Huyên Huyên ở trên bờ cát.

Các cô bé đang chơi đào cát.

Trên bờ cát có rất nhiều đứa trẻ, rất náo nhiệt.

Còn có cả ba, mẹ, ông bà.

Đám trẻ đào hố cát, những người ba chịu trách nhiệm dùng thùng nước nhỏ xách nước.

Lưu Vãn Chiếu và Tôn Nhạc Dao ở bên cạnh trò chuyện với người khác. Lưu Trung Mưu thì chịu trách nhiệm xách nước cho hai đứa trẻ.

Trời nắng gắt liên tục mấy chục ngày, những hạt cát này quá khô, hút nước rất mạnh.

Thùng nước nhỏ vốn chẳng chứa được bao nhiêu nước, một thùng nước đổ xuống, cơ bản chỉ chớp mắt đã hoàn toàn biến mất.

Nhưng Lưu Trung Mưu lại xách nước cho các cô bé hết lần này tới lần khác cũng không thấy phiền.

Ông ta rất hưởng thụ cảm giác như vậy. Trước đây, ông ta nằm mơ còn chẳng được, có gì phải phàn nàn nữa.

"Ba, ba thật lợi hại." Thấy trong hố cát mà hai đứa đào cuối cùng cũng có ít nước, Huyên Huyên vui vẻ nói.

"Ba sẽ xách thêm mấy thùng cho các con, chắc hẳn có thể chứa đầy." Lưu Trung Mưu cố không thở dốc, giả vờ thoải mái nói.

"Vâng, cảm ơn ba." Huyên Huyên vung vẩy cái xẻng nhựa nhỏ, cao hứng nói.

"Đợi lát nữa, ba sẽ đào giúp các con một cái hố còn lớn hơn nữa." Lưu Trung Mưu muốn giơ tay xoa đầu cô bé lại phát hiện tay mình ướt, đành rụt lại.

Sau đó, ông ta xoay người tiếp tục đi về phía hồ, đồng thời thở hắt ra một hơi, giải phóng hơi thở nghẹn lại trong ngực.

Mình đúng là già rồi, ông ta nghĩ.

"Ba." Đúng lúc này, Lưu Trung Mưu nghe được tiếng của Đào Tử ở phía sau.

Ông ta quay đầu lại, hóa ra Hà Tứ Hải đã qua.

Đào Tử bỏ cái xẻng xuống, chạy như bay qua, sau đó được Hà Tứ Hải bế tới.

"Ba, con và chị đào được một hố cát thật lớn đấy." Đào Tử khoe.

"Thật à? Để ba xem thử." Hà Tứ Hải đi tới, liếc nhìn hố cát đầy nước.

Trên gương mặt, cánh tay, bàn tay của Huyên Huyên và Đào Tử đều là cát, nhưng hai đứa vẫn làm không biết mệt.

"Hai đứa có ngủ trưa không vậy?" Hà Tứ Hải thả Đào Tử xuống, hỏi.

"Có, con ngủ ngon, ngủ ngon lắm." Đào Tử nói.

Sau khi hai cô nhóc ngủ một giấc, mới xuống chơi.

"Cát ở đây không tốt. Cậu có cơ hội, có thể tới Lộc thị. Bác cả... Con trai cả của tôi đi lính ở Lộc thị. Ở đó gần biển mới có bãi cát thật sự. Tất cả đều là cát trắng mịn, rất mềm, còn đẹp hơn là cát vàng này." Trương Kiến Quốc ở bên cạnh nói.

Người khác không nhìn thấy ông ta, ông ta nói cho Hà Tứ Hải nghe.

Nhưng Huyên Huyên là ngoại lệ.

Cô bé nghe vậy, lập tức ngước cổ, cao hứng nói: "Cháu muốn đi xem biển lớn."

"Biển lớn à? Đây chính là biển lớn mà?" Đào Tử chỉ vào hồ Kim Hoa nói.

Đối với Đào Tử, không nhìn thấy được bờ bên kia, còn không lớn sao? Chắc chắn chính là biển rộng.

"Đây là hồ, hồ Kim Hoa." Huyên Huyên lập tức sửa lời.

"Có gì khác nhau chứ?" Đào Tử mờ mịt hỏi.

"Bởi vì... bởi vì bên trong không có cá mập lớn." Huyên Huyên không rõ lắm, sau khi suy nghĩ một lát mới nói.

"Em không thích cá mập lớn. Cái miệng của nó rất lớn, cắn một cái là ăn sạch chị." Đào Tử nói.

"Sao nó lại ăn chị? Nó cắn một cái cũng có thể ăn sạch em."

"Em không ngon." Đào Tử nói.

"Vậy chị cũng không ngon." Huyên Huyên nói.

"Em ăn thử xem nào." Đào Tử nói xong thì thò đầu qua, cắn một cái lên cái má phúng phính của cô bé.

"Oa, em làm gì vậy?" Huyên Huyên ngồi phịch xuống đất, hai nhóc con lăn vào nhau, làm cho cả người đều là hạt cát.

"Chị không ngon thật, có hơi mặn." Đào Tử liếm môi nói.

(⊙﹏⊙)

"Em bị ngốc à? Sao có thể ăn chị chứ?" Huyên Huyên cảm thấy mình sắp bị Đào Tử chọc cho tức chết rồi.

"Em mới không phải là kẻ ngốc. Chị ngốc à?" Đào Tử bò dậy, phủi cát trên người nói.

"Chị đương nhiên không phải rồi. (* ̄︿ ̄) "

"Sao chị biết chị không phải?"

╰_╯

...

"Hai đứa phải hòa thuận với nhau, đừng đánh nhau." Lưu Trung Mưu lại xách một thùng nước về, nói.

"Bọn cháu không đánh nhau, bọn cháu đang nói chuyện đàng hoàng." Đào Tử nói.

Huyên Huyên tức giận, rất muốn đánh một trận.

"Hai đứa thật sự không đánh nhau, chỉ đùa giỡn thôi. Chú để cháu xách cho." Hà Tứ Hải mỉm cười giải thích.

Đây cũng là nguyên nhân vừa rồi hắn không ngăn cản. Hai con nhóc này đúng là buồn cười quá.

Lưu Trung Mưu cũng vừa lúc muốn nghỉ một lát, vì vậy đưa thùng nước nhỏ trong tay cho Hà Tứ Hải.

Lúc này, chút nước trong hố cát lại bị cát hút sạch.

"Ôi…"

Hai cô bé lộ vẻ thất vọng. Chơi chẳng vui gì cả.

Nhưng có chơi không vui thì cũng không về nhà.

Cho nên, chúng vẫn chơi đến khi mặt trời hoàn toàn chìm xuống mặt hồ, người trên bờ cát ít dần, hai cô nhóc mới lưu luyến về nhà.

"Tối nay chúng ta đừng nấu cơm tối nữa, ra ngoài ăn đi." Tôn Nhạc Dao đề nghị.

Hôm nay Hà Tứ Hải khai trương cửa hàng, sáng sớm cô không mua thức ăn, bây giờ lại muộn như vậy, cô cũng lười mua thức ăn về nhà nấu.

"Con muốn ăn KFC." Huyên Huyên nghe vậy, lập tức cao hứng nói.

"Quán KFC có món gì ngon chứ? Chúng ta đi ăn cá đi? Phía trước có một Kim Hoa Ngư Trang, cá trong đó ăn rất ngon." Tôn Nhạc Dao nghe vậy thì tiếp lời.

"Trong Ngư Trang có KFC không ạ?" Huyên Huyên hỏi.

"Không." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Vậy em không muốn ăn." Huyên Huyên nói.

"Chị, KFC là gà gì, ăn ngon không?" Đào Tử ở bên cạnh tò mò hỏi.

"Ừ, ăn rất ngon." Huyên Huyên nghe vậy, lập tức hưng phấn khẽ gật đầu.

"Thật không hiểu tại sao đứa trẻ nào cũng thích ăn thứ đó chứ? Mẹ nói cho con biết, trong Ngư Trang có gà đất nướng, ăn cũng rất ngon." Tôn Nhạc Dao ở bên cạnh nói với vẻ bất đắc dĩ.

"A, nhưng con vẫn muốn ăn KFC."

Huyên Huyên biểu thị, ăn ngon đâu có liên quan gì đến con, con chỉ muốn ăn KFC thôi.

Vốn dĩ cô bé chỉ hơi muốn ăn thôi, bây giờ càng nói càng muốn ăn rồi.

"Con bé này, sao từ nhỏ đã cố chấp như vậy chứ." Tôn Nhạc Dao khẽ xoa đầu cô bé với vẻ trìu mến.

Có lẽ vì cố chấp như vậy, mới có thể làm cho cô bé ở lại bên cạnh người thân không chịu rời đi, mới khiến bọn họ có cơ hội lại đoàn tụ.

"Chúng ta đi qua KFC mua một ít rồi mang tới Ngư Trang." Lưu Trung Mưu vẫn luôn lặng lẽ đi bên cạnh không lên tiếng chợt nói.

Sau đó bọn họ đi ngang qua cửa quán KFC, mua cho hai cô nhóc mỗi đứa một hộp gà miếng và một phần khoai tây chiên nhỏ.

"Đây là KFC à?" Đào Tử nhìn trong tay miếng gà vuông vắn, hơi nghi ngờ, gà là như vậy sao?

Chẳng qua cô bé "A ô" cắn một cái lại nói.

"Ừm… ừm…"

"Ăn ngon không?" Huyên Huyên lập tức hỏi với vẻ mặt chờ mong.

Trẻ con đều vậy, mình thích ăn thì hy vọng người khác cũng thích, nói trắng ra chính là hy vọng được công nhận.

"Ừ, ăn ngon." Đào Tử lập tức gật đầu.

Có lẽ đối với cô bé, ngoại trừ khoai lang, những thứ khác có thể ăn đều ăn ngon.

"Con đã nói rồi mà."

Huyên Huyên nghe vậy thì đắc ý, lập tức ngước mặt nói với Tôn Nhạc Dao.

Lấy điều để phản bác lại câu nói ăn không ngon của Tôn Nhạc Dao.

"Con thích ăn là được rồi." Tôn Nhạc Dao cười nói.

"Mẹ cũng ăn đi." Huyên Huyên cầm một miếng gà, kiễng chân đưa tới bên miệng Tôn Nhạc Dao.

Tôn Nhạc Dao thoáng ngây người, sau đó cúi xuống ngậm lấy.

"Đúng là ăn rất ngon, phải không ạ?" Huyên Huyên lập tức hưng phấn hỏi.

"Ừ." Tôn Nhạc Dao mỉm cười, khẽ gật đầu.

Không phải ăn ngon vì đồ ăn mà ăn ngon vì người đút.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment