Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 155 - Chương 155: Ký Ức Đã Qua

Chương 155: Ký Ức Đã Qua Chương 155: Ký Ức Đã Qua

Huyên Huyên nói không ăn cá lại ăn nhiều hơn ai hết.

Đặc biệt cá nước ngọt trong Ngư Trang đều vớt từ trong hồ Kim Hoa trong ngày, nuôi ở trong bể cá, ai muốn ăn con nào thì làm con đó, rất tươi.

Huyên Huyên thích nhất là món cá om dưa.

Cá bị cắt thành lát, không hề có xương, nấu với dưa chua thì đúng là ngon tuyệt. Thật sự là vừa bỏ vào miệng đã tan làm nước bọt muốn trào ra.

Đào Tử lại thích nhất là đĩa cá chiên sốt chua ngọt. cá chiên sốt chua ngọt càng hấp dẫn hơn, đặc biệt cạo lớp da cá rán giòn, ăn như vậy sẽ càng ngon hơn. Đáng tiếc, các nước ngọt có một điểm không tốt là quá nhiều xương.

Cũng may cô ăn bé phần bong bóng cá, hơn nữa còn có Hà Tứ Hải giúp đỡ, thật ra cũng không lo lắng, chẳng qua chắc chắn không ăn nhiều bằng Huyên Huyên.

"Ăn no quá." Huyên Huyên ngồi tê liệt ở trên ghế, vỗ vào bụng mình nói.

"Con gái không thể làm vậy, có phần không thục nữ." Tôn Nhạc Dao Ngồi ở bên cạnh giơ tay chỉnh lại áo của cô bé.

Đào Tử ngồi đối diện lén lút ngồi thẳng người.

"Sắp sinh nhật con rồi, con có muốn đi chọn bánh gato với mẹ không?" Tôn Nhạc Dao lại hỏi.

"Có, có…" Huyên Huyên gật đầu như gà con mổ thóc.

Trong vẻ mong chờ của Đào Tử, Tôn Nhạc Dao lại nói: "Đào Tử cũng đi cùng nhé. Đến lúc đó, chúng ta phải chọn một cái bánh gato lớn, bởi vì ông bà cũng sẽ tới."

"Ông bà ạ?" Huyên Huyên nghe vậy thì rất ngạc nhiên.

Nếu lúc trước nhắc tới bà nội, Đào Tử chắc hẳn còn đau khổ. Nhưng mấy ngày trước bà nội mới đến thăm cô bé nên cô bé không khó chịu nữa. Ha ha, em cũng có bà nội đấy!

"Lần này sinh nhật vẫn tổ chức ở nhà! Đều là người trong nhà thì tốt rồi!" Tôn Nhạc Dao lại nói.

"Chờ qua sinh nhật Huyên Huyên, con lại phải đi dạy lại. Ôi…" Lưu Vãn Chiếu thở dài nói.

"Con đi làm phải nghiêm túc, đừng cứ ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, con là cô giáo, phải có trách nhiệm với học sinh." Lưu Trung Mưu nói.

"Ba, con biết rồi. Con đâu phải là trẻ con." Lưu Vãn Chiếu bất mãn nói.

"Em là trẻ con." Huyên Huyên lập tức giơ tay lên nói.

"Cháu cũng vậy." Đào Tử cũng không chậm trễ.

Đám người đều vui vẻ.

Nói đến đây, Hà Tứ Hải thuận miệng hỏi: "Chuyện hộ khẩu của Huyên Huyên đã giải quyết xong chưa? Tới lúc khai giảng có thể đến trường bình thường không?"

"Hộ khẩu có hơi rắc rối." Lưu Trung Mưu nghe vậy thì nhíu mày.

"Chẳng qua chuyện đi học không thành vấn đề. Tôi đã tìm người và nói chuyện với hiệu trưởng trường mẫu giáo, sẽ bổ sung thủ tục giấy tờ sau."

Trước đây, Lưu Vãn Chiếu đến trường không cần ông ta phải bận tâm, không ngờ đến tuổi này còn phải mặt dày đi khắp nơi nhờ cậy người ta.

Nhưng cho dù vậy, Lưu Trung Mưu vẫn cảm thấy đây là một chuyện rất vui vẻ.

"Chị học cùng trường mẫu giáo với em à?" Đào Tử hỏi.

"Đúng, chẳng qua các con có lẽ không cùng lớp." Hà Tứ Hải cười nói.

"Không cùng lớp ạ?" Đào Tử không hiểu điều đó là ý gì.

"Được rồi, không nói nữa, ăn cơm đi. Ăn xong còn về." Tôn Nhạc Dao nói.

"Con đã ăn no rồi." Huyên Huyên ở bên cạnh nhàm chán nói.

"Em ăn no nhưng bọn chị còn chưa ăn được mấy miếng đâu." Lưu Vãn Chiếu nói.

Mấy người lớn đến thăm đứa trẻ.

Bữa tối là Hà Tứ Hải thanh toán.

Trước đây Hà Tứ Hải keo kiệt là thật sự túng quẫn, không keo kiệt không được.

Bây giờ tiền bạc dư dả, hắn không muốn lúc nào cũng ăn của nhà họ Lưu, uống của nhà họ Lưu, vậy không phải thật sự thành ăn bám à?

Hơn nữa mình thanh toán, cảm giác ăn bữa cơm này cũng rất thoải mái.

Ngược lại, Tôn Nhạc Dao oán trách chuyện hắn thanh toán. Bà ta đề nghị tới ăn cơm, đáng lẽ phải do bà ta trả mới đúng.

Nhưng trong lòng Lưu Trung Mưu rất yên tâm, từ chuyện nhỏ có thể thấy được nhân phẩm.

...

"Tu, tu... Bịch, bịch..."

Bên tai truyền đến tiếng còi tàu hỏa.

"Con đứng ở đây, đừng rời đi, chờ lát nữa mẹ sẽ tới đây đón con."

Người phụ nữ nói với cậu bé.

Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu.

"Vậy mẹ đi nhanh lên nhé."

"Con yên tâm, mẹ sẽ về nhanh thôi." Người phụ nữ nói xong, vội vàng chạy về phía trước.

Cậu bé ngồi yên tại chỗ nhìn cô ta, cho đến khi cô ta hoàn toàn biến mất.

Nhưng cậu bé chờ rất lâu, vẫn không thấy mẹ quay lại.

Cậu bé ngơ ngác nhìn xung quanh.

Mọi người xung quanh đều rất cao, rất lớn, đập vào mắt đều là chân, cản tầm mắt của cậu bé. Cậu bé căn bản không nhìn thấy được phía trước.

Cậu bé cố chen qua đám người về phía mẹ biến mất.

Đột nhiên một người phụ nữ mặc áo hoa đứng ở trước mặt cậu bé.

"Cậu bé, người nhà cháu đâu?" Người phụ nữ hỏi.

...

"Dì có thể giúp cháu tìm được mẹ thật à?"

Cậu bé bị người phụ nữ mặc áo hoa kéo cho lảo đảo, phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp bước chân vội vàng của đối phương.

"Đương nhiên, dì còn có thể gạt cháu sao? Mẹ cháu ở ngay phía trước, cháu sẽ nhanh chóng nhìn thấy mẹ thôi."

"Cám ơn dì." Cậu bé vui vẻ nói.

...

"Dì gạt người, kẻ lường gạt, mẹ cháu đâu? Cô ấy đâu phải là mẹ cháu? Mẹ ơi... Mẹ..." Cậu bé gào khóc, bị một người phụ nữ khác quấn khăn lam trên đầu ôm chặt vào lòng.

"Phiền muốn chết, khóc cái gì mà khóc?"

Một người đàn ông bên cạnh không nhịn được tát cậu bé một cái.

Gò má của cậu bé nhanh chóng sưng lên.

"Hu... Hu... cháu muốn mẹ cơ, cháu muốn mẹ cơ..."

"Đừng khóc nữa, cô chính là mẹ cháu. Tiểu Tứ Tử, em nhẹ tay thôi, đánh hỏng có lẽ không bán được thêm tiền đâu. Cậu bé này trông dễ coi như vậy, rất đáng giá đấy."

Người phụ nữ trùm khăn lam ôm chặt cậu bé, cậu bé cảm giác mình sắp không thở được nữa.

"Không đánh sao được? Không đánh thì nó không nghe lời, nhỡ trên đường đi xảy ra sơ suất gì thì sao?" Tiểu Tứ Tử hờ hững nói.

"Vậy thì đừng đánh vào mặt."

Thật ra người phụ nữ trùm khăn lam kia căn bản chẳng quan tâm tới cậu bé chết hay sống, cô ta chỉ quan tâm đánh hỏng sẽ không bán được giá.

...

Cậu bé đi rất nhiều nơi, cuối cùng đi tới trong nhà ba xấu.

Ba xấu nói sau này cậu bé sẽ là con trai của ông ta, cùng họ Triệu với ông ta.

Trong nhà ba xấu còn có một bà cố nội, bà cố nội rất rất xấu, mỗi ngày trời còn chưa sáng đã bắt cậu bé phải thức dậy làm việc.

Cho gà ăn, nuôi heo, xuống ruộng làm việc, đồng thời mỗi ngày còn canh chừng cậu bé, đề phòng cậu bé chạy trốn.

Cậu bé không dám khóc, cũng không dám gọi mẹ.

Bởi vì ba xấu nghe được sẽ đánh cậu bé.

Mỗi lần đều rất đau, đau lắm...

Bà cố nội thật xấu bị ốm, cậu bé bị người đàn ông bán lấy tiền.

Cậu bé cũng đổi một người ba mới, trong nhà này còn có một mẹ mới, một chị nhỏ.

Ba mới, mẹ mới và chị nhỏ đều rất tốt với cậu bé.

Cậu bé sống mỗi ngày đều rất vui vẻ.

Cậu bé không nhớ mẹ nữa.

Nhưng mẹ mới sinh ra một em trai.

Ba mới và mẹ mới đột nhiên không thích cậu bé nữa.

Bọn họ đối xử với cậu bé còn tệ hơn cả ba xấu, mỗi ngày đều bắt nạt cậu bé, đánh cậu bé, nói cậu bé làm bọn họ mất rất nhiều tiền.

Nhưng chị nhỏ vẫn thích cậu bé, thường xuyên che chở cho cậu bé.

Mùa đông năm ấy, cậu bé đang bị nhốt trong bếp thì được chị nhỏ thả ra. Chị nhỏ nói với cậu bé: "Em mau chạy đi, trốn cho thật xa vào."

Bên ngoài trời nắng nhưng không hề ấm áp, trên đường đầy tuyết đọng.

Cậu bé lạnh quá, run rẩy cúi đầu chạy về phía trước.

"Mẹ..."

"Mẹ, mẹ đang ở đâu vậy?"

"Mẹ..."

Cậu bé rất nhớ, rất nhớ mẹ nhưng mẹ đang ở đâu vậy?

Mẹ không thích con nữa à?

Không cần con nữa sao?

Có phải con đã làm gì sai?

Bây giờ con rất ngoan, cũng rất nghe lời.

Bây giờ, con có thể làm được rất nhiều việc, rất hữu dụng.

Mẹ có thể tới tìm con không?

Mẹ đón con về nhà đi.

Nhưng cậu nhanh chóng không nghĩ nữa, bởi vì trời quá lạnh, nghĩ sẽ rất đau đầu.

"Cậu bé, cháu làm sao vậy?" Một người phụ nữ đột nhiên đi tới trước mặt cậu bé và hỏi.

Cậu bé nghe được giọng nói, nhìn về phía trước và hoảng hốt kêu lên một tiếng: "Mẹ…"

"Mẹ." Hà Tứ Hải từ trên giường ngồi dậy, lẩm bẩm.

Sau đó hắn ôm đầu, lặng lẽ rơi nước mắt.

Sao mẹ mất sớm như vậy? Tôi còn chưa thể báo đáp ngài.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment