Bởi vì giấc mơ ảnh hưởng đến cảm xúc của Hà Tứ Hải.
Vợ chồng Hà Đào đã chết, bi thương cũng đã qua từ lâu.
Cho nên tâm trạng hắn nhanh chóng bình thường trở lại.
Hắn liếc nhìn Đào Tử vẫn co người ngủ say bên cạnh.
Hà Tứ Hải giơ tay chỉnh lại tư thế của cô bé.
Đại khái do hoàn cảnh sống từ nhỏ tới lớn, cô bé rất thích nằm co ro ngủ.
Hà Tứ Hải nhìn gương mặt nhỏ nhắn hồng hào của cô ta, giơ tay vén mấy sợi tóc tinh nghịch trên trán cô bé ra phía sau.
Sau đó, hắn kéo chăn đắp lên bụng cô bé để tránh cho cô bé bị lạnh.
Nói thật, trước đây Hà Tứ Hải không thích Đào Tử.
Đặc biệt vào lúc cô bé ra đời.
Vì lo lắng sau khi Lưu Tiểu Quyên sinh đứa trẻ này cho hắn xong, sẽ không thích hắn giống như mẹ mới trước đây.
Cho nên khoảng thời gian đó, hắn gần như suốt ngày đi theo bà nội. Bà nội thật sự rất tốt với hắn, khiến hắn có cảm giác an toàn hơn.
Nhưng chờ sau khi Đào Tử sinh ra, Hà Tứ Hải phát hiện vợ chồng Lưu Tiểu Quyên vẫn yêu thương hắn như trước, không vì sinh ra Đào Tử mà thay đổi.
Hắn đã dần dần tiếp nhận Đào Tử, xem cô bé như em gái thân nhất của mình.
Hơn nữa con nhóc này vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, hắn lại càng yêu quý hơn.
Cho nên sau khi vợ chồng Hà Đào bất ngờ qua đời, hắn quyết định nhất định phải chăm sóc Đào Tử lớn lên, không để cô bé phải chịu nhiều đau khổ vì không ba không mẹ giống mình.
Báo đáp công ơn nuôi dưỡng của vợ chồng Hà Đào.
Hà Tứ Hải xuống giường, đi tới phòng khách.
Thường Tuấn Khải đã chờ hắn ở trong phòng khách.
"Làm phiền đại nhân nghỉ ngơi rồi." Thường Tuấn Khải nói.
"Anh ngồi đi, tôi tưởng anh sẽ đi về luôn, không ngờ còn đặc biệt tới chỗ tôi một chuyến." Hà Tứ Hải ngồi xuống đối diện anh ta và nói.
Mặc dù Hà Tứ Hải kéo Thường Tuấn Khải từ Minh Thổ về nhân gian, nhưng khác với bà nội.
Bởi vì Thường Tuấn Khải thuộc về người quan trọng trong "khế ước", có lực lượng mạnh mẽ của quyển sổ, có thể khiến anh ta ở lại nhân gian lâu hơn, cũng không cần đặc biệt đưa anh ta trở về Minh Thổ.
"Tôi tới đặc biệt cảm ơn đại nhân, thật sự rất cảm ơn." Thường Tuấn Khải nói.
"Anh không cần cám ơn tôi. Muốn cám ơn thì cám ơn Đinh Mẫn, là cô ấy nhờ tôi." Hà Tứ Hải nói.
"Đúng vậy, tôi cũng muốn cảm ơn cô ấy. Tôi không gặp cô ấy nhiều năm, không ngờ cô ấy có thể vì tôi, làm nhiều chuyện cho nhà chúng tôi như vậy. Tôi đã nói với ba mẹ tôi phải cảm ơn cô ấy đàng hoàng."
"Chẳng phải anh cũng làm rất nhiều việc cho người khác sao? Bọn họ nhờ có anh mới có thể sống tiếp."
Thường Tuấn Khải nghe vậy thì cười, sau đó đứng lên, cả người dường như phát ra ánh sáng yếu ớt.
"Mẹ tôi nấu lẩu bò ăn rất ngon." Anh ta khẽ nói.
Dường như đó là lưu luyến cuối cùng đối với nhân gian, sau đó biến mất ở trong một quầng sáng.
Đinh Mẫn đang ngủ đột nhiên giật mình tỉnh dậy, ngồi ở trên giường, nhìn ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào. Cô ta chợt hiểu ra điều gì đó.
"Đúng là lực lượng giống như thần linh."
Cô ta lại nằm xuống, hy vọng có thể mơ một giấc mơ đẹp.
Sáng sớm hôm sau, Hà Tứ Hải dẫn theo Đào Tử tới Vấn Tâm Quán.
Nếu mở cửa hàng thì không thể ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới được, cho dù quả thật không kinh doanh được.
Hắn không ăn sáng ở nhà mà mua trên đường đi.
Sáng sớm, Kim Hoa Hồ Trấn có rất nhiều có bán đồ ăn sáng.
Hà Tứ Hải gọi một bát súp, hai cái bánh tiêu và mấy cái sủi cảo chiên.
Đào Tử không ăn được nhiều, uống ít súp, ăn mấy cái sủi cảo đã no.
Còn lại đều vào bụng của Hà Tứ Hải.
Chờ bọn họ đi bộ qua con đường phía trước, đến cửa Vấn Tâm Quán, bất ngờ phát hiện ra vợ chồng Thường Quốc Quang đã chờ ở cửa.
"Chú Thường, dì Tề, sao các người đến sớm vậy?" Hà Tứ Hải kinh ngạc hỏi.
"Hà đại sư." Hai người vốn ngồi trên bậc thang vội vàng đứng dậy.
"Các người cứ gọi tôi là Hà tiên sinh hay Tiểu Hà sẽ dễ nghe hơn. Có điều các người qua sớm như vậy, đã ăn sáng chưa?" Hà Tứ Hải mở cửa, mời hai người bọn họ vào trong.
"Chúng tôi ăn rồi. Chúng tôi tới để cảm ơn Hà tiên sinh." Thường Quốc Quang nói.
Sau đó, ông ta mở túi xách màu đen đang cầm trong tay, lấy ra mấy tập tiền.
"Các người làm gì vậy? Tiền Đinh Mẫn đã trả tiền rồi, chúng ta xem như đã hết nợ. Chú cầm về đi." Hà Tứ Hải nói.
"Nhưng..."
"Không nhưng nhị gì cả." Hà Tứ Hải nghiêm mặt nói.
Thấy vậy, Thường Quốc Quang cũng không dám cưỡng ép.
Lúc này, Tề Tiểu Yến ở bên cạnh thấp thỏm nói: "Hà đại... Hà tiên sinh, chúng tôi còn muốn nhờ cậu một việc."
"Có chuyện gì, chú dì cứ nói. Nếu có thể làm được, tôi sẽ cố gắng giúp."
"Hà tiên sinh có thể giúp Tiểu Khải đầu thai làm một nhà tốt không? Cả đời này, chúng tôi không có bản lĩnh gì, rất có lỗi với Tiểu Khải, hy vọng kiếp sau Tiểu Khải có thể có sinh ra trong một gia đình tốt, có cuộc sống tốt hơn." Tề Tiểu Yến nức nở nói.
"Đúng, tiền này xem như tiền công. Nếu không đủ, chúng tôi vẫn còn nữa." Thường Quốc Quang vội vàng nói.
"Chú dì cầm tiền về đi. Về chuyện đầu thai thì không cần tôi giúp đỡ. Có câu thiện ác cuối cùng đều sẽ có báo ứng. Anh ấy hy sinh vì cứu người, những điều đó đều được xem là công đức của anh ấy. Lúc đầu thai sẽ tự có chỗ tốt."
Hai vợ chồng nghe vậy thì liếc nhìn nhau, đều lộ vẻ vui mừng.
"Chẳng qua sau này hai người có dự định gì không?"
Hà Tứ Hải nhìn ra được, tình trạng của Tề Tiểu Yến hôm nay rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều, không còn phản ứng chậm chạp như trước kia.
"Chúng tôi định đi du lịch một chuyến, sau đó trở về, lại mở quán lẩu bò." Thường Quốc Quang nói.
"Đến lúc đó Hà tiên sinh nhất định phải tới đấy. Tôi làm lẩu bò ăn ngon lắm, Tiểu Khải thích ăn lẩu bò tôi nấu nhất." Tề Tiểu Yến nói, gương mặt tươi cười rạng rỡ.
"Được rồi, đến lúc đó các người thông báo cho tôi biết một tiếng, tôi nhất định sẽ tới." Hà Tứ Hải gật đầu nhận lời.
"Chúng tôi không quấy rầy Hà tiên sinh nữa."
Thấy Hà Tứ Hải không nhận tiền của bọn họ, bọn họ cũng không ở lại lâu hơn, tính đi qua tìm Đinh Mẫn một chuyến.
Hà Tứ Hải tiễn bọn họ ra ngoài cửa.
"Em có muốn đi chỗ nào không?" Giọng nói của Thường Quốc Quang từ phía xa vọng lại.
"Đi Cửu Hoa Sơn đi." Tề Tiểu Yến nói.
...
Nhìn bóng lưng hai người tập tễnh đi xa, Hà Tứ Hải đột nhiên có một cảm giác tiêu điều.
"Ba." Đào Tử chạy từ trên tầng xuống làm Hà Tứ Hải giật mình tỉnh táo lại.
"Thật là… mình đau xót làm gì chứ? Mình còn trẻ, còn có thời gian tốt đẹp."
"Ba, chị đâu? Bao giờ chị mới tới chơi với con?" Đào Tử chạy lên xuống một vòng trong căn nhà trống trải, rất nhanh đã thấy nhàm chán.
"Nhanh thôi. Hôm nay ông bà của chị ấy qua, chờ đón được người sẽ trở lại." Hà Tứ Hải nói.
Chẳng qua hắn quả thật cân nhắc không chu đáo, dưới tầng chắc hẳn phải đặt một giá sách gì đó.
Vừa cho khách hàng lật xem, bản cũng có thể dùng để giết thời gian.
Bằng không căn nhà trống trải, đừng nói Đào Tử thấy chán ngắt, hắn cũng thấy chán ngắt.
Hy vọng đám người Đinh Mẫn và Tào Ngọc Long có thể giới thiệu thêm mấy vụ kinh doanh.
Mặt khác, mình cũng phải đốt đèn dẫn hồn lên. Nếu mình đã tiếp nhận thân phận này, lại phải làm hết trách nhiệm.
Hơn nữa, một số năng lực phần thưởng do quỷ cung cấp có đôi khi còn hữu dụng hơn cả tiền.
------
Dịch: MBMH Translate