Khu chung cư Vân Mãn Đình.
Phòng 1201 tòa số 6.
Nhà của Đoạn Hướng Vinh.
Đây là một căn nhà rất bình thường nhưng rất ấm áp.
Ba của Đoạn Hướng Vinh là Đoạn Thiên Hồng là đầu bếp ở một quán lẩu.
Mẹ Tống Lan là nhân viên phục vụ của quán lẩu.
Cho dù cuộc sống không giàu có nhưng rất bình thản thư thái.
Hai người kết hôn mười mấy năm, chỉ có một đứa con trai là Đoạn Hướng Vinh.
Nhưng mấy tháng trước, một chuyến du lịch gia đình đã làm gia đình sắp suy sụp.
Con trai bị mất tích, gia đình suy sụp.
Lúc đầu, trong lòng bọn họ vẫn đầy hy vọng, chờ cảnh sát có thể tìm được con của bọn họ.
Mỗi ngày đều dành phần lớn thời gian nhìn chằm chằm vào điện thoại, chờ mong cảnh sát có thể mang đến tin tốt cho bọn họ.
Nhưng theo thời gian trôi qua, bọn họ càng lúc càng thất vọng, cũng càng lúc càng khủng hoảng.
Đoạn Thiên Hồng và Tống Lan từ chức, bắt đầu chuyên tâm vào tìm kiếm con.
Hai vợ chồng, một người đi về phía bắc, một người đi về phía nam.
Lại giống như cái nhà này bị xé thành hai nửa vậy.
Nhưng liên tiếp mấy tháng, bọn họ tốn không ít tiền vẫn không tìm thấy bóng dáng cậu bé đâu.
Bọn họ cảm thấy bất hạnh nhưng cũng may mắn.
Vào lúc bọn họ đã hoàn toàn thất vọng về cảnh sát.
Cảnh sát truyền đến tin tức, đã tìm được con của bọn họ.
Đây rõ ràng là tin vui lớn đối với hai vợ chồng Đoạn Thiên Hồng.
Cảm giác cuộc sống của bọn họ đầy ánh sáng.
Nhưng...
Bọn họ đón về là một cậu con trai hôn mê bất tỉnh, ngủ mãi không dậy.
Nhưng hai vợ chồng cũng không ghét bỏ.
Đoạn Thiên Hồng lại tìm việc làm, chịu trách nhiệm kiếm tiền nuôi gia đình.
Còn Tống Lan chịu trách nhiệm ở nhà chăm sóc con trai.
Trước đây, mỗi buổi sáng, trong nhà đều vang vọng tiếng cười nói, tiếng hoan hô.
Nhưng bây giờ hai vợ chồng nhìn nhau, gần như không nói gì.
Đoạn Thiên Hồng rửa mặt xong, cũng không ăn sáng, chỉ nói một tiếng: "Anh đi làm đây."
"Được." Ở trong phòng bếp, Tống Lan thuận miệng đáp một tiếng.
Cô đang làm thức ăn lỏng cho con trai, chờ lát nữa còn phải đưa tới bệnh viện.
Nghe cánh cửa đóng sầm lại.
Tống Lan dừng tay.
"Ôi…"
Cô ta thở dài, sau đó lại tiếp tục công việc.
Cô ta biết chồng đang phải chịu áp lực rất lớn, con trai ở bệnh viện lâu như vậy, mỗi ngày đều cần tới tiền.
Nhưng bọn họ có cách nào.
Bệnh nhân hôn mê không giống với người thực vật.
Bệnh nhân hôn mê thường có dấu hiệu sinh tồn không ổn định, có thể gặp nguy hiểm bất kỳ lúc nào. Nếu để ở nhà, gặp phải chuyện gì chỉ sợ không cấp cứu kịp, cho nên chỉ có thể nằm trong bệnh viện chăm sóc.
Bây giờ, bọn họ chỉ mong con trai sớm tỉnh dậy, những ngày qua thật sự quá gian nan, cô ta không lo mình không thể chịu được.
Mà lo lắng cho sức khỏe của chồng, một người làm mấy công việc một ngày, cứ kéo dài thế này sẽ suy sụp mất.
Đúng lúc này, bên tai cô ta dường như nghe được tiếng con trai chạy trong phòng khách.
Vì vậy, cô ta theo bản năng nói: "Vinh Vinh, con dậy rồi à?"
Chờ nói xong, cô ta mới sửng sốt, sau đó cười cay đắng.
Nhưng ngay sau đó, cô ta biến sắc, dường như nhớ tới điều gì, vội vàng móc điện thoại, bấm số gọi.
"Mẹ, Vinh Vinh thế nào, thằng bé có khỏe không?" Tống Lan vội vàng hỏi.
"Không, vẫn như cũ thôi." Trong điện thoại, mẹ chồng hơi nghi ngờ nói.
Nhưng Tống Lan nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
Từ sau khi đón Đoạn Hướng Vinh về, ba mẹ hai bên đều thay phiên nhau, giúp đỡ bọn họ chăm sóc, bằng không một mình Tống Lan thật sự không lo hết được.
...
"Mẹ, mẹ về nhà đi, ở đây có con là được rồi." Tống Lan chạy tới bệnh viện, nói với bà cụ đang ngồi đối diện giường con trai.
Buổi tối, các cụ của hai nhà thay phiên qua trông, chủ yếu là muốn để cho Tống Lan có thể nghỉ ngơi tốt vào buổi tối.
Bởi vì ban ngày đều do Tống Lan chăm sóc.
Chăm sóc bệnh nhân hôn mê là một chuyện rất phiền phức, không chỉ phải chịu trách nhiệm chuẩn bị thức ăn lỏng, dọn nước tiểu, còn phải thường xuyên nắn bóp hai tay, hai chân cho bệnh nhân, tiến hành hoạt động để tránh các chi bị teo cơ.
Đồng thời chống hoại tử cũng rất quan trọng, cần phải thường xuyên lau người, chăm thay chăn đệm cho người bệnh.
"Nếu thật sự không được, bảo ba con buổi tối tới trông, mẹ với mẹ con giúp con chăm sóc vào ban ngày." Mẹ chồng nhìn dáng vẻ tiều tụy của Tống Lan, lên tiếng nói.
"Không cần đâu mẹ. Mẹ về đi, con làm được mà." Tống Lan nói mà không ngẩng đầu lên.
Cô ta lấy thức ăn lỏng ra cho nguội bớt, chờ lát nữa là có thể cho cậu bé ăn.
Mẹ chồng thở dài, sau đó nói: "Vậy mẹ đi trước đây."
Bà nói xong, nhìn cháu trai giống như đang ngủ say trên giường bệnh với vẻ bất đắc dĩ, sau đó xoay người rời đi.
Tống Lan ngồi bên mép giường, giơ tay khẽ xoa gương mặt non nớt của con trai.
"Vinh Vinh, bao giờ con mới có thể tỉnh lại vậy?"
"Không phải trước đây con nói muốn đi Disney à? Mẹ đã nói với ba con rồi, chờ con tỉnh lại, ba mẹ sẽ đưa con đi."
"Còn xem cá heo ở Thủy Cung nữa."
"Năm nay khai giảng, con sắp vào lớp một. Mẹ mua cho con một cặp sách mới, còn có tàu hỏa nhỏ mà con thích nữa..."
...
"Mẹ."
Đoạn Hướng Vinh giơ tay muốn lau nước mắt trên mặt cho Tống Lan nhưng không có cách làm sờ tới được.
Trên gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ lo lắng.
Cậu bé nhìn về phía một mình khác đang nằm trên giường, sau đó bò lên giường và nằm xuống.
...
Tống Lan lau khóe mắt. Cô ta đột nhiên nhìn thấy tay của con trai hình như động đậy.
Ngay sau đó tròng mắt phía dưới mí mắt đảo nhanh.
"Con trai, con trai..."
"Bác sĩ, bác sĩ."
Tống Lan vô cùng ngạc nhiên, vội vàng chạy ra ngoài, sau đó mới nhớ ra ở đầu giường có chuông, lại vội vàng chạy về ấn chuông.
...
Nhưng chờ sau khi bác sĩ tới, con trai vẫn nằm yên trên giường, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Tống Lan tuyệt vọng.
"Cô đừng quá lo lắng, cho dù không tỉnh lại nhưng có phản ứng cũng là chuyện tốt. Cô vừa nói gì với cậu bé, vậy nói thêm vài câu cũng trợ giúp cho cậu bé tỉnh lại đấy." Bác sĩ an ủi.
Tống Lan nghe vậy thì tâm trạng cũng đỡ hơn, bởi vì có hy vọng.
Vì vậy cả buổi sáng, cô ngồi bên giường nói không ngừng, trong lòng vô cùng kỳ vọng nhìn con trai.
Nhưng cậu bé vẫn không có động tĩnh gì.
Buổi trưa ăn cơm xong, Tống Lan nói cả buổi sáng cuối cùng nằm ở bên giường ngủ thiếp đi.
...
"Mẹ." Tống Lan nghe có giọng nói thì quay đầu nhìn lại.
Lại thấy con trai Vinh Vinh đang đứng ở bên cạnh cô ta.
Nhưng vẻ ngơ ngác và tủi thân trên gương mặt con trai.
"Vinh Vinh, con làm sao vậy?" Tống Lan ôm cậu bé vào trong lòng hỏi.
"Con không thể quay về." Con trai nói đầy vẻ uất ức và khổ sở.
"Cái gì mà không thể quay về?" Tống Lan nghe vậy thì nghi ngờ hỏi lại.
"Con không quay về trong cơ thể được." Con trai chỉ về phía trên giường bệnh.
Tống Lan nhìn theo ngón tay cậu bé chỉ, thấy trên giường bệnh còn có một con trai khác đang nằm.
Trong nháy mắt, cô ta nhớ lại tất cả mọi chuyện.
Con trai hôn mê bất tỉnh ở trên giường bệnh đã nhiều ngày.
Mà buổi trưa, mình đang nằm bên mép giường nghỉ ngơi.
Cho nên đây là mơ... Mơ... Mơ...
"Chẳng qua mẹ đừng sốt ruột. Con đi tìm anh trai lớn, anh trai rất lợi hại, anh ấy chắc chắn sẽ có cách." Con trai đột nhiên rời khỏi vòng tay của cô ta, chạy ra ngoài cửa.
"Vinh Vinh... Vinh Vinh... Con đi đâu vậy, mau về đi, mau về đi..." Tống Lan lo lắng kêu lên.
Sau đó cô ta chợt giật mình bừng tỉnh khỏi giấc mơ, bất chợt đứng phắt dậy, đuổi theo ra ngoài phòng bệnh.
Cô ta nhìn hành lang bệnh viện vắng vẻ, hoảng hốt nhớ ra.
Đây là mơ.
Nhưng giấc mơ này cũng quá thật rồi.
------
Dịch: MBMH Translate