"Hà tiên sinh, quấy rầy rồi." Lưu Tâm Viễn đi nhanh vào cửa hàng.
Cả nhà Tống Quế Phương và Lưu Trung Mưu đi theo phía sau.
"Ông cụ, sao mọi người lại tới đây?" Hà Tứ Hải vội vàng ra đón.
"Tôi tới Hợp Châu, chuyện đầu tiên chắc chắn phải tới thăm Hà tiên sinh, bằng không thì quá thất lễ." Lưu Tâm Viễn nói.
Lưu Tâm Viễn tiếp nhận giáo dục và hoàn cảnh khiến cách làm của ông ta đặc biệt cổ hủ.
"Ông nội."
Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh không nghe theo, cảm thấy ông nội làm như vậy có vẻ quá xa lạ.
"Huyên Huyên."
Lúc này, Đào Tử đang ở trên tầng nghe được tiếng động thì chạy xuống.
"Tiểu Đào Tử." Tống Quế Phương cười híp mắt gọi.
"A, bà nội Huyên Huyên." Đào Tử nhớ ra bà tới.
"Còn cả ông nữa này." Lưu Tâm Viễn cười ha hả nói.
"Ông nội Huyên Huyên, chào mọi người." Đào Tử cũng cười, chào bọn họ.
Cô bé nhớ tới chuyện lần trước ăn cơm ở nhà bọn họ, bà nội Huyên Huyên nấu rất nhiều món ăn ngon.
Hà Tứ Hải mời mọi người ngồi xuống.
Ông cụ tùy ý trò chuyện với Hà Tứ Hải.
Trên thực tế, ông ta biết rất rõ về chuyện giữa Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu.
Bây giờ đâu phải thời cổ đại, thông tin phát triển, muốn nói chuyện chỉ cần gọi một cuộc điện thoại.
Hơn nữa bởi vì Huyên Huyên, Lưu Tâm Viễn càng gọi điện thoại cho Lưu Trung Mưu nhiều hơn, đều hỏi thăm chuyện liên quan tới Huyên Huyên, tất nhiên cũng biết được chuyện giữa Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu.
Nhưng việc nào ra việc ấy. Ông ta tới Hợp Châu, chuyện đầu tiên là tới chỗ Hà Tứ Hải, có thể thấy được ông ta rất coi trọng Hà Tứ Hải.
Hơn nữa vì sợ Hà Tứ Hải lúng túng, ông ta tuyệt đối không nhắc tới chuyện giữa hắn và Lưu Vãn Chiếu.
Cũng không cậy già lên mặt, có thể thấy được ông ta là người đặc biệt khôn khéo.
...
"Chị Huyên Huyên, chị đang cầm cái gì vậy?" Đào Tử tò mò nhìn món đồ chơi trên tay Huyên Huyên.
"Ha ha, đây là đội bay siêu đẳng." Huyên Huyên một tay chống nạnh, một tay giơ máy bay nhỏ, vui vẻ nói.
"Oa, thật lợi hại. Chị cho em chơi một lát nhé." Đào Tử đầy hâm mộ nói.
"Bà nội mua nó cho chị đấy." Huyên Huyên nói.
"Vậy phải tốn nhiều tiền lắm nhỉ?" Đào Tử hỏi.
Cho dù còn nhỏ nhưng cô bé đặc biệt quan tâm tới tiền, bởi vì sợ nghèo.
"Chị cũng không biết nữa." Huyên Huyên gãi đầu.
"Đào Tử, cháu qua đây." Đúng lúc này, Tống Quế Phương vẫy tay gọi cô.
"Bà nội Huyên Huyên." Đào Tử đầy vẻ nghi ngờ chạy tới.
"Đây… cái này là cho cháu." Tống Quế Phương lấy từ trong túi ra một cái đội bay siêu đẳng giống hệt.
Đào Tử vô cùng mừng rỡ: “Cái này cho cháu ạ?"
Tống Quế Phương khẽ gật đầu: “Cháu và Huyên Huyên mỗi người một cái."
Vì sợ hai đứa tranh nhau, bà đã đặc biệt mua giống hệt nhau.
Nhưng Đào Tử không lập tức nhận lấy mà nhìn về phía ba bên cạnh.
Hà Tứ Hải gật đầu nói: "Cầm đi, cảm ơn bà."
"Cảm ơn bà nội Huyên Huyên." Đào Tử vui vẻ nhận lấy.
"Vù vù". Hai cô nhóc giơ cao máy bay nhỏ, trong miệng phát ra tiếng vù vù và chạy lên tầng.
"Có trẻ con, đúng là náo nhiệt." Tống Quế Phương xúc động nói.
"Ông nội, bà nội, lần này ông bà qua, ở lại thêm vài ngày đi." Lưu Vãn Chiếu nói.
"Sao có thể như vậy được. Trong nhà còn nuôi gà vịt, cần người chăm sóc." Tống Quế Phương lập tức từ chối.
...
Từ sau khi nằm mơ buổi trưa, cả buổi chiều Tống Lan đều cảm thấy không yên lòng.
Cho đến khi chồng cô ta, Đoạn Thiên Hồng tới đón cô ta về nhà.
Đoạn Thiên Hồng nhìn cô ta có vẻ tâm sự nặng nề, chỉ tưởng cô ta lo lắng cho bệnh tình của con trai.
Những lời an ủi cần nói, anh ta đã nói không biết bao nhiêu, có nói nữa cũng không có tác dụng gì, nên không mở miệng nữa.
Lúc này, ngoại của Đoạn Hướng Vinh ông tới, tối nay ông ta sẽ ở lại trông.
Ba mẹ hai bên đều thương lượng xong, hai người một tuần ở lại bệnh viện chăm sóc.
Gặp phải chuyện như vậy, bọn họ cũng rất buồn. Đoạn Hướng Vinh lúc chưa xảy ra chuyện đều được ông bà hai nhà cưng chiều.
Cho nên bọn họ càng hiểu được đau khổ và khó xử của vợ chồng Đoạn Thiên Hồng.
Tống Lan căn dặn ba chồng vài câu, hôn nhẹ lên trán Đoạn Hướng Vinh đang "ngủ say" một cái.
Sau đó, cô ta cầm theo bình giữ nhiệt mang tới lúc sáng, đi cùng Đoạn Thiên Hồng xuống tầng.
Trên đường đi, hai người đều không nói gì, bởi vì cũng không biết phải nói gì.
Trước đây, lúc con trai khỏe mạnh, đề tài của bọn họ đều xoay quanh con trai.
Mà bây giờ con trai xảy ra chuyện, bọn họ chợt phát hiện ra bọn họ không có lời nào để nói với nhau.
Đoạn Thiên Hồng đi xe điện tới, đợi lát nữa đưa Tống Lan về nhà xong, anh ta còn phải đi ship đồ.
Tống Lan ngồi ở phía sau, ôm Đoạn thắt lưng Thiên Hồng, áp chặt vào phần lưng rộng của anh ta, cảm thấy ấm áp.
"Buổi trưa, em nằm mơ." Tống Lan nói.
"Mơ à? Em mơ thế nào?" Đoạn Thiên Hồng ngồi phía trước lái xe, thuận miệng hỏi.
"Em mơ thấy Vinh Vinh, con nói với em là con không trở về trong cơ thể mình được, thoạt nhìn rất suốt ruột, rất tủi thân." Tống Lan nói.
Đoạn Thiên Hồng đang lái xe phía trước nghe vậy thì thoáng ngây người, sau đó mới nói: "Em đừng nghĩ linh tinh, mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi. Vinh Vinh chắc chắn sẽ tỉnh lại."
"Nhưng giấc mơ kia rất thật, giống như thật vậy." Tống Lan lẩm bẩm.
Đoạn Thiên Hồng nghe vậy thì không lên tiếng, chỉ coi như cô ta quá muốn con trai tỉnh dậy mới mơ như vậy.
"Trong giấc mơ, Vinh Vinh cũng gầy hơn rất nhiều, chẳng vẫn ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Con nói sẽ tìm anh trai lớn, anh trai rất lợi hại, chắc chắn sẽ có cách làm cho con trở lại trong thân thể của mình." Tống Lan nói.
Phía trước đúng lúc gặp đèn đỏ, Đoạn Thiên Hồng dừng xe lại.
"Vậy thì hy vọng con có thể sớm tìm được cách trở lại trong cơ thể, như vậy chắc hẳn con có thể tỉnh lại nhỉ?" Đoạn Thiên Hồng nói theo cô ta.
Nhưng Tống Lan không trả lời, bởi vì cô ta cũng biết đây là nằm mơ mà không phải thật.
Đợi sau khi đến cổng khu chung cư, Đoạn Thiên Hồng để Tống Lan xuống xe.
"Em về đi, anh không vào trong." Đoạn Thiên Hồng nói.
"Buổi tối anh về ăn chứ? Em để lại cơm cho anh." Tống Lan hỏi.
"Không cần đâu. Em cứ nấu ăn đi... Đừng suy nghĩ lung tung." Đoạn Thiên Hồng nói xong, nhất thời quay xe, lái nhanh ra ngoài.
"Anh đi đường chậm thôi, chú ý an toàn đấy." Tống Lan kêu to.
"Anh biết rồi." Đoạn Thiên Hồng nói mà không quay đầu lại.
Tống Lan nhìn theo bóng lưng anh ta đi xa, vô cùng đau lòng.
Trước đây, Đoạn Thiên Hồng làm đầu bếp cho dù không tính là mập nhưng tuyệt đối không gầy.
Nhưng chỉ mấy tháng qua, anh ta gầy đi trông thấy.
"Cũng không biết sau khi con trai tỉnh lại, còn nhận ra người ba này nữa không?" Tống Lan tự giễu một câu, sau đó xoay người đi về phía trong chung cư.
"Đó chính là mẹ của Vinh Vinh à? Trông tiều tụy quá."
"Ai nói không phải chứ? Sau khi lạc mất Vinh Vinh, cô ấy không điên là tốt lắm rồi."
"Đáng tiếc, thằng bé Vinh Vinh vừa thông minh lại đáng yêu như vậy, bây giờ nằm trên giường không rõ sống chết thế nào."
"Ai nói không phải chứ. Đám buôn người đều đáng giết."
"Được rồi, được rồi, đừng nói những chuyện này nữa. Chẳng qua sau này đưa trẻ con ra ngoài, nhất định phải chú ý, tuyệt đối không thể để chúng đi lạc."
"..."
Trong lúc Tống Lan đi tới, trong tai đều là tiếng bàn luận của ba mẹ những đứa trẻ trong chung cư kia.
Nhưng Tống Lan chỉ lặng lẽ cúi đầu đi về nhà, không nói một lời.
Bởi vì cô ta cảm thấy con trai mình rơi đến tình trạng như bây giờ, đều là lỗi của cô ta.
Trước đây, cô ta không nên dẫn con trai đi công viên chơi.
Không nên không để ý cậu bé cẩn thận.
Trong lòng cô ta đầy tự trách.
------
Dịch: MBMH Translate