Đoạn Hướng Vinh đi qua tòa nhà, đi qua rừng rậm, đi qua sông lớn...
Không có gì có thể ngăn cản cậu ta.
Trong lòng nói phương hướng anh trai cậu ta đang ở, cậu ta chỉ cần chạy thẳng về phía trước là đến nơi.
"Này, nhóc con, em đi đâu vậy?" Đột nhiên có người gọi cậu ta lại.
Đoạn Hướng Vinh quay đầu lại, nhìn thấy một chị mặc váy dài màu trắng, còn nắm tay một em trai.
"Chị là ai vậy?" Đoạn Hướng Vinh tò mò hỏi.
"Chị là Chu Vũ Hinh. Em tên là gì?" Chị nhỏ hỏi.
"Em tên Đoạn Hướng Vinh."
"Em cũng có tâm nguyện chưa hoàn thành à?" Chị nhỏ tò mò hỏi.
"Tâm nguyện gì?" Đoạn Hướng Vinh không hiểu.
"Mẹ chị nói, chỉ có quỷ có tâm nguyện chưa thực hiện được, mới phải ở lại nhân gian. Cho nên em có tâm nguyện gì vậy?" Chị nhỏ nói.
"Cái gì là tâm nguyện ạ?" Đoạn Hướng Vinh cảm thấy kỳ quái hỏi.
"Chính là chuyện muốn làm nhất đấy. Thế mà em cũng không biết à?" Chị nhỏ bất mãn nói.
"Em muốn làm nhất là mau chóng rời giường. Mẹ em rất buồn, em không muốn mẹ phải đau khổ." Đoạn Hướng Vinh nghĩ ngợi rồi nói.
"Rời giường? Chị biết rồi, em đã chết rồi, còn rời giường thế nào chứ? Thật ngốc mà." Chị nhỏ nói.
"Mới không phải đâu. Em tìm anh trai lớn, anh trai chắc chắn sẽ giúp em thức dậy." Đoạn Hướng Vinh lớn tiếng nói.
Có lẽ tại cậu bé đột nhiên lớn tiếng làm chị nhỏ sợ đến mức lùi lại mấy bước.
Sau đó, cô bé kịp phản ứng, cũng lập tức hét lớn: "Em lớn tiếng như vậy làm gì chứ? Chúng ta đều là quỷ, chị không sợ em đâu."
"Vũ Hinh, em làm sao vậy?" Lúc này, có một anh trai nhỏ từ bên cạnh chạy tới, trông còn lớn tuổi hơn chị nhỏ một ít.
"A, là một quỷ nhỏ." Anh trai nhỏ ngạc nhiên khi nhìn thấy Đoạn Hướng Vinh.
"Nhóc con, em chết bao giờ vậy?" Anh trai nhỏ hỏi.
"Em mới không chết đâu."
Đoạn Hướng Vinh vẫn biết chết là gì. Nhưng cậu bé còn đang nằm ngủ trên giường cơ mà.
"Em không chết à? Em đã biến thành quỷ, còn chưa chết à?" Anh trai nhỏ cười ha ha nói.
"Em vốn còn chưa chết, em chỉ đang ngủ thôi." Đoạn Hướng Vinh lớn tiếng phản bác.
"Hạo Văn, Vũ Hinh, mau dẫn em trai qua, ba sắp về rồi." Đúng lúc này, cách đó không xa vọng lại tiếng gọi của một người phụ nữ.
Anh trai nhỏ và chị nhỏ nghe vậy, lập tức kéo em trai chạy về phía giọng nói phát ra.
Đoạn Hướng Vinh nhìn theo hướng đó, thấy một dì mặc váy dài màu lam. Dì khẽ nhíu mày, trông có vẻ rất không vui.
Còn một chú đẹp trai đang đứng bên cạnh, hình như vừa khóc, trông rất buồn.
"Mẹ, mẹ, chúng con nhìn thấy một quỷ nhỏ đấy." Chu Vũ Hinh chạy đến bên cạnh mẹ, lập tức hô to.
Cô ta chính là Lâm Trân Trân, mẹ của ba quỷ này.
"Quỷ nhỏ?"
Bọn họ lang thang trên nhân gian đã nhiều ngày, cũng từng gặp mấy đồng loại đều có tâm nguyện chưa hoàn thành, không cam lòng ở lại nhân gian, nhưng rất ít khi nhìn thấy quỷ nhỏ, bởi vì chấp niệm của đứa trẻ bình thường không sâu.
Mà sở dĩ mấy đứa trẻ Lâm Trân Trân vẫn ở lại nhân gian, nguyên nhân rất lớn cũng là vì cô.
Lâm Trân Trân nhìn theo hướng con gái chỉ, quả nhiên thấy có một đứa bé trai đang tò mò nhìn sang bên này.
Cậu bé thấy cô ta đang nhìn mình, còn mỉm cười vẫy tay.
Lâm Trân Trân nghĩ ngợi rồi đi về phía đối phương.
"Mẹ, ba sắp đi, mẹ còn đi đâu vậy?" Con trai Chu Hạo Văn ở phía sau hỏi.
"Gấp cái gì, chờ một lát." Lâm Trân Trân quay đầu trả lời một câu.
"Không phải vừa rồi mẹ rất sốt ruột à?" Chu Hạo Văn thầm nói.
"Bạn nhỏ, cháu cũng có tâm nguyện chưa hoàn thành à?" Lâm Trân Trân đi tới hỏi.
Đoạn Hướng Vinh khẽ gật đầu, bây giờ cậu bé đã biết tâm nguyện của mình là gì.
"Mẹ, tâm nguyện của em ấy là muốn sống lại. Thật buồn cười, người đã chết làm sao có thể sống lại được nữa chứ?" Chu Vũ Hinh chạy từ phía sau tới, hô to.
"Em mới không chết đâu. Em phải tìm anh trai lớn, anh trai nhất định sẽ có cách giúp em tỉnh dậy." Đoạn Hướng Vinh bất mãn nói.
Lâm Trân Trân nghe vậy thì chẳng hiểu gì cả.
Sau đó, cô ta cẩn thận hỏi.
Bên kia, Chu Hạo Văn kêu lên với vẻ mặt lo lắng: "Mẹ, ba đi rồi, nhanh lên."
"Không sao, đợi lát nữa chúng ta về thẳng nhà." Lâm Trân Trân nói.
Chẳng qua, cô ta từ những lời nói không đầu không đuôi của Đoạn Hướng Vinh, đã đại khái biết được có chuyện gì xảy ra.
Hóa ra cậu bé tên là Đoạn Hướng Vinh này còn chưa chết, chắc là hồn phách rời khỏi thân thể, chẳng qua cậu bé chạy khắp nơi như vậy thật sự không sao chứ?
Cô ta không rõ lắm, thời gian cô ta làm quỷ cũng không dài.
"Cháu có muốn bọn dì đi cùng không? Dì sẽ đưa cháu về." Lâm Trân Trân suy nghĩ một lát rồi nói.
"Không cần, cháu phải đi tìm anh trai lớn." Đoạn Hướng Vinh lập tức nói.
"Anh trai?"
Lâm Trân Trân nghe vậy thì hơi nghi ngờ. Cô đã nghe Đoạn Hướng Vinh nhiều lần nhắc tới từ này. Chẳng qua anh trai lớn mà cậu bé nói tới là ai?
"Anh trai là tiếp dẫn giả, có thể giúp quỷ hoàn thành tâm nguyện." Đoạn Hướng Vinh lớn tiếng nói.
Sau khi nói xong, cậu bé gãi đầu, mình thật sự là quỷ à, hì hì…
Trông cậu bé rất ngốc.
Nhưng Lâm Trân Trân nghe vậy thì vô cùng lo lắng? Tiếp dẫn giả, cô ta chưa từng nghe nói qua, giúp quỷ hoàn thành tâm nguyện càng giống như lừa quỷ hơn.
Không biết có phải thằng bé gặp kẻ lừa đảo không? Cô ta hơi lo lắng.
Chẳng qua lừa quỷ làm gì?
Quỷ lừa quỷ à?
Cô ta căn bản chưa từng nghĩ tới anh trai mà Đoạn Hướng Vinh nhắc tới sẽ là con người.
Dù sao trong khoảng thời gian cô ta chết, từng gặp qua đủ loại người, thậm chí còn gặp không ít người được gọi là đại sư, nhưng không có một người nào có thể thấy bọn họ.
Chẳng qua cô ta không yên tâm khi để một đứa trẻ chạy loạn khắp nơi như vậy.
"Vậy bọn dì đi cùng cháu nhé." Lâm Trân Trân nói.
Chờ gặp xong, mình sẽ đưa cậu bé về nhà, cậu bé còn chưa chết đâu, nói không chừng còn có thể tỉnh lại. Mẹ của cậu bé chắc đau khổ lắm. Lâm Trân Trân nghĩ thầm.
Đoạn Hướng Vinh liếc nhìn anh trai nhỏ, chị nhỏ và em trai phía sau cô ta, vui vẻ khẽ gật đầu.
Có bọn họ đi cùng đương nhiên là tốt rồi.
Thật ra cậu bé đi một mình ở trên đường cũng hơi sợ đấy.
Vì vậy Lâm Trân Trân dẫn theo ba đứa trẻ, đi theo phía sau Đoạn Hướng Vinh tiến thẳng về phía trước.
...
"Em có biết đường không? Chúng ta đã đi rất lâu rồi đấy." Chu Hạo Văn oán giận nói.
Đoạn Hướng Vinh lắc đầu.
"Em không biết đường, còn dẫn theo bọn chị chạy lung tung." Chu Vũ Hinh bất mãn nói.
Sau đó, cô bé quay đầu nói với Lâm Trân Trân: "Mẹ, con về nhà tìm ba đây. Trông đứa bé này có vẻ không thông minh lắm."
"Mới không phải đâu. Em rất thông minh đấy. Mẹ em nói em là đứa trẻ thông minh nhất." Đoạn Hướng Vinh bất mãn nói.
"Được rồi, đừng cãi nhau nữa. Chẳng qua Vinh Vinh, anh trai mà cháu nhắc tới là ai vậy? Các cháu quen biết thế nào?" Lâm Trân Trân hỏi.
Vì vậy, Đoạn Hướng Vinh kể lại chuyện bọn họ quen nhau lần nữa.
"Cái gì? Cháu nói anh trai là người à?" Lâm Trân Trân kinh ngạc hỏi.
"Đúng không?" Đoạn Hướng Vinh gãi đầu, cậu bé cũng không chắc chắn lắm.
"Chẳng qua mọi người đều có thể thấy anh ấy, anh ấy cũng có thể làm cho mọi người nhìn thấy cháu." Cậu bé lại nói thêm một câu.
Lâm Trân Trân nghe vậy thì nửa tin nửa ngờ.
Chẳng qua nghĩ lại bọn họ còn có thể tồn tại như vậy, lại cảm thấy không có gì là không thể.
"Nhưng cháu không biết đường, làm sao tìm được cậu ta?" Lâm Trân Trân hỏi.
"Cháu biết thôi. Chỉ cần thầm nghĩ là cháu sẽ biết." Đoạn Hướng Vinh chỉ về phía trước.
Lời này nghe có hơi kì diệu.
Chẳng qua Lâm Trân Trân quyết định tin tưởng cậu bé, bởi vì nếu là người thật sự có thể giúp quỷ hoàn thành tâm nguyện, như vậy...
Cùng lắm thì đi một chuyến uổng công, chẳng là gì đối với đám người đã thành quỷ như bọn họ.
------
Dịch: MBMH Translate