"Tu tu tu..." Đào Tử ngậm một cái kèn đồng nhỏ trong miệng, thổi từ phòng ngủ tới phòng khách.
Sau đó, cô bé lại thổi từ trong phòng khách tới phòng ngủ. Huyên Huyên ở phía sau cầm một cái trống nhỏ làm bằng nhựa, thỉnh thoảng lại gõ vài cái "cốc cốc", phối hợp ăn ý tới mức không chê vào đâu được.
Hà Tứ Hải cảm thấy đầu mình ong ong. Tiểu Bạch không biết đã chạy đi đâu từ lúc nào.
Thật sự sợ hai tiểu ma vương này rồi.
Đây đều là ông bà của Huyên Huyên mua cho. Từ sau khi hai cụ già đến, hai cô nhóc rất hạnh phúc, được ăn được chơi, còn được mua một đống đồ.
Bọn họ không chỉ mua cho Huyên Huyên, còn mua cho cả Đào Tử nữa, cái gì cũng mua hai phần.
Nói thật ra, mấy thứ này cũng không đáng bao nhiêu tiền.
Nhưng cách làm của bọn họ vẫn khiến Hà Tứ Hải rất cảm động.
"Hai đứa có thể đừng gõ nữa được không? Hai đứa gõ làm ba đau cả đầu rồi." Hà Tứ Hải nói với hai đứa nhóc.
"Không được, hôm nay là sinh nhật em, em lớn nhất." Huyên Huyên lại gõ cốc cốc hai cái.
"Đúng, chị lớn, chị lớn hơn con." Đào Tử lập tức tiếp lời, sau đó lại thổi kèn đồng nhỏ toe toe hai cái.
"Thật là… nghĩ thế nào lại mua cho chúng nó hai món đồ chơi như vậy chứ." Trong lòng Hà Tứ Hải thầm trách.
"Vậy hai đứa sang phía đối diện đi." Hà Tứ Hải nói.
"Không được, mọi người đang chuẩn bị tiệc sinh nhật, bảo bọn con đừng quấy rầy."
"Cho nên hai đứa lại chạy đến chỗ của ba quấy rầy, đúng không?" Trong lòng Hà Tứ Hải rất bất đắc dĩ muốn nói.
"Nếu không, ba bật tivi cho các con xem nhé?" Hà Tứ Hải thử hỏi dò.
"Đừng, bà Tôn nói trẻ con xem tivi nhiều không tốt cho mắt." Đào Tử lập tức nói.
"Đúng, sẽ biến thành đứa trẻ mù, không nhìn thấy được gì hết." Huyên Huyên tiếp lời.
"Sau đó, đồ ăn ngon sẽ bị lén ăn sạch." Đào Tử nói.
"Đào Tử, Đào Tử, mẹ không nói câu này đâu." Huyên Huyên nói.
"Ừ, bà Tôn cũng chưa nói qua, đây là lời em nói." Đào Tử đắc ý nói.
"Ôi…" Hai đứa nhóc kia.
Chẳng qua cách xưng hô của bọn chúng cũng đủ kỳ lạ, một người gọi Tôn Nhạc Dao là mẹ, một người gọi Tôn Nhạc Dao là bà.
Nếu hắn và Lưu Vãn Chiếu thật sự kết hôn, có phải Đào Tử sẽ gọi Huyên Huyên là dì?
Hà Tứ Hải nghĩ đến đây cũng thấy vui vẻ.
"Anh đang cười gì vậy? Anh nói với chúng em biết, để chúng em cũng vui vẻ đi." Huyên Huyên tò mò hỏi.
"Hả… anh không nói với các em." Hà Tứ Hải nói.
"Toe toe… ba nói nhanh đi."
"Cốc cốc, nói nhanh đi."
Hai cô nhóc đã chạy tới, một trái một phải kẹp hắn ở giữa, đứa thổi kèn đồng, đứa gõ trống.
"Xem ba có đánh mông hai đứa không?" Hà Tứ Hải ra vẻ tức giận nói.
Đồng thời hắn còn giơ tay làm ra vẻ muốn đánh hai đứa.
Hai cô nhóc lập tức cười to, xoay người chạy.
"Toe toe toe, cốc cốc cốc"
Vừa chạy còn vừa không ngừng tấu hài.
"Oa, chơi vui vẻ như vậy à?" Lưu Vãn Chiếu bước từ ngoài cửa vào, đã nhìn thấy cảnh tượng cả nhà vui vẻ.
"Em nhìn ra anh vui vẻ chỗ nào hả?" Hà Tứ Hải cảm giác đầu mình cũng lớn thêm một cỡ.
"Cháu rất vui vẻ." Đào Tử trốn sau lưng Lưu Vãn Chiếu giơ cao tay nói.
"Em cũng rất vui vẻ." Huyên Huyên cũng lập tức nói.
Thiểu số phục tùng đa số, cho nên mọi người đều rất vui vẻ, không có vấn đề gì.
"Được rồi, hai đứa cũng đừng nghịch nữa, đi thôi, đi ăn cơm chiều." Lưu Vãn Chiếu buồn cười nói.
"A, ăn bánh gato đấy." Huyên Huyên nghe vậy thì chạy về nhà.
Đào Tử lập tức đi theo phía sau.
Cốc cốc cốc…
Toe toe toe…
Lưu Vãn Chiếu nhìn hai nhóc con vui vẻ, xoay đầu lại nói với Hà Tứ Hải đang lộ vẻ phiền muộn: "Được rồi, trẻ con đều như vậy mà. Thật ra chúng như vậy không phải rất tốt sao?"
"Anh đâu nói là không tốt." Hà Tứ Hải nói.
Trên thực tế thấy dáng vẻ Đào Tử sung sướng cởi mở như vậy, trong lòng Hà Tứ Hải vẫn rất cao hứng.
Chẳng qua không thể không nói, Đào Tử có năng lực thích ứng rất nhanh.
Cô bé sống ở nông thôn từ nhỏ nên không có bạn bè cùng tuổi chơi cùng, cũng không có bao nhiêu kiến thức, cho nên tính cách hơi hướng nội, đồng thời quái gở sợ người lạ.
Bình thường nhìn cô bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, thật ra chỉ là vỏ bọc làm mọi người thích cô bé thôi.
Từ sau khi tới Hợp Châu này, ở trong hoàn cảnh xa lạ, người xa lạ, làm cô bé cảm thấy rất khó thích nghi.
Đặc biệt là thời gian Hà Tứ Hải vì công việc nên để cô bé ở trong lều.
Cô bé cẩn thận thăm dò người và mọi thứ xung quanh.
Để tránh thêm rắc rối cho anh trai, cô bé đã nhanh chóng thích ứng với những thay đổi đó.
Đương nhiên, cô bé cũng gặp được rất nhiều tốt bụng với mình.
Đặc biệt là Huyên Huyên xuất hiện, làm cô bé dần mở rộng lòng, tiếp nhận thế giới "mới" này.
Tính cách cô bé tất nhiên cũng cởi mở hơn.
Đứa trẻ vừa cởi mở hơn lại thành nghịch ngợm.
Hà Tứ Hải là "đau" cũng hạnh phúc.
"Được rồi, đi thôi, chúng ta qua ăn cơm thôi." Lưu Vãn Chiếu đi tới, kéo cánh tay của hắn nói.
"Em đừng nói chuyện với anh bằng giọng điệu như vậy." Hà Tứ Hải liếc nhìn cô nói.
"Em biết rồi, biết rồi." Lưu Vãn Chiếu lơ đễnh nói.
Vẫn là giọng điệu chị cả.
Bởi vì cô biết Hà Tứ Hải không tức giận.
Đây coi như chút thú vui nhỏ giữa hai người.
...
"Tứ Hải tới rồi. Chỉ còn chờ mỗi cậu thôi đấy, mau tới ngồi đi." Ông cụ nhìn thấy Hà Tứ Hải đi từ ngoài cửa vào, lập tức nhiệt tình kêu lên.
"Quấy rầy rồi." Hà Tứ Hải nói khách sáo một câu, sau đó đi tới ngồi ở bên cạnh ông cụ.
Ừ, không phải hắn không hiểu lễ phép, là mấy ngày nay đã quen với sự sắp xếp như thế.
Còn Đào Tử và Huyên Huyên đã sớm ngoan ngoãn ngồi ở trước bàn, nhìn các món ăn đầy bàn mà chảy nước miếng.
Nhưng bánh gato đâu?
Vì vậy Huyên Huyên hỏi.
"Chờ ăn cơm xong sẽ ăn. Lần trước, lúc sinh nhật Đào Tử, chúng ta ăn bánh gato trước. Chờ tới lúc ăn cơm, các cháu không ăn được gì nữa. Lần này chúng ta ăn cơm trước." Tôn Nhạc Dao nói.
"Nhưng..." Huyên Huyên vẫn cảm thấy ăn bánh gato ngon hơn.
Tôn Nhạc Dao lơ đãng gắp một miếng thịt viên trên đĩa lên.
Nước canh no đủ, viên thịt sáng màu, ngoài xém trong mềm, mùi thơm xộc thẳng vào mũi. Đây là một trong những món Huyên Huyên thích nhất.
Cho nên...
"Vậy được rồi, chúng ta ăn cơm trước rồi ăn bánh gato." Huyên Huyên vỗ nhẹ vào bụng của mình, lập tức sửa lời.
Cô bé tin tưởng vào cái bụng của mình, ăn cơm xong chắc chắn còn có thể ăn được một miếng bánh gato thật lớn.
Nhưng rất rõ ràng, bụng cô bé không chịu phấn đấu.
Đừng nói bánh gato, ngay cả thức ăn trên bàn còn chưa ăn đủ, đã no căng rồi.
Sinh nhật Huyên Huyên rất náo nhiệt, mọi người ăn cơm, trò chuyện, như vậy mới giống một gia đình chứ.
Nhưng không biết tại sao, trong lòng Hà Tứ Hải cảm giác hơi mất mát.
Chờ ăn cơm xong, tặng quà, cắt bánh gato, Hà Tứ Hải quyết định xuống tầng đi dạo cho tiêu cơm.
Còn Đào Tử và Huyên Huyên đang cùng xem phim hoạt hình.
"Có cần em đi với anh không?" Lưu Vãn Chiếu hỏi.
"Không cần, anh đi một mình là được rồi." Hà Tứ Hải nói.
"Vậy anh về sớm đấy." Lưu Vãn Chiếu liếc nhìn hắn.
Hà Tứ Hải khẽ gật đầu, đi xuống cầu thang.
Hắn đi về phía Trương Kiến Quốc đang theo sau một đám ông, bà già đang lắc cánh tay, duỗi chân để tập thể dục.
------
Dịch: MBMH Translate