"Tứ Hải, qua nhảy với tôi đi." Trương Kiến Quốc nhìn thấy Hà Tứ Hải, vẫy tay gọi hắn.
-_-||
"Ông vẫn nhảy một mình đi." Hà Tứ Hải cũng nghẹn lời, đi tới trên ghế bên cạnh và ngồi xuống.
Trương Kiến Quốc cũng ngừng rèn luyện, đi tới.
"Trạng thái của ông còn rất tốt." Hà Tứ Hải cảm khái nói.
"Tốt cũng đã qua, không tốt cũng đã qua, vì sao không thả lỏng tâm trạng chứ?" Trương Kiến Quốc nói.
Trương Kiến Quốc sống lâu như vậy, đã trải qua rất nhiều chuyện, chỉ có chuyện cháu trai nhỏ đi lạc mất trở thành lo lắng trong lòng ông ta, chết cũng không muốn rời khỏi nhân gian.
"Khi ông còn sống, nhất định là một ông già rất cởi mở." Hà Tứ Hải nói.
"Ha ha, còn tạm được. Chẳng qua lúc tôi còn trẻ thật sự có nhân duyên đặc biệt tốt, cũng nhiều bạn. Nhưng sau khi cháu ngoan của tôi bị lạc mất, tôi sống không còn hạnh phúc nữa. Mấy năm nay tôi chạy qua rất nhiều nơi, chứng kiến cuộc sống của rất nhiều người." Trương Kiến Quốc xúc động nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy im lặng một lát, sau đó hỏi: "Ba mẹ của đứa trẻ đâu? Bọn họ không đi tìm à? Vì sao lại để ông già như ông chạy ở bên ngoài?"
"Ôi, không có cách nào. Từ khi đứa bé bị lạc mất, tinh thần con dâu thứ hai có chút vấn đề, cần người chăm sóc trong thời gian dài. Hơn nữa, sức khỏe bà nội của đứa trẻ không tốt lắm, thằng hai phải để ở nhà chăm sóc hai bọn họ, nên tôi đi ra tìm, vừa tìm là hơn mười năm." Trương Kiến Quốc nhìn những ông bà già đang hoạt động sôi nổi trước mặt, ông ta không có cảm giác thanh nhàn này bao nhiêu năm rồi.
Hà Tứ Hải nghe vậy, cố gắng nhớ lại mặt của mẹ nhưng vẫn cảm giác mơ hồ.
Chỉ có tiếng nói vẫn quanh quẩn ở bên tai, giống như ngày hôm qua.
Hà Tứ Hải trầm ngâm một lúc lâu, khi Trương Kiến Quốc đang chuẩn bị nói chuyện thì Hà Tứ Hải lên tiếng trước.
"Vậy bà ấy có khỏe không?"
"Có gì mà khỏe với không khỏe chứ? Cứ như vậy thôi. Bác sĩ nói cô ta chìm đắm ở trong thế giới của mình không ra được, cái khác thì ngược lại không có vấn đề gì." Trương Kiến Quốc nói.
Trước đây, ông ta thật sự rất tức giận, thậm chí căm giận con dâu thứ hai, cảm thấy tất cả đều là trách nhiệm của cô ta. Nếu không phải tại cô ta tùy hứng, đứa trẻ làm sao có thể bị lạc mất.
Nhưng trải qua nhiều năm như vậy, ông ta cũng nhìn ra, trách móc nhiều hơn nữa cũng vô dụng.
Hơn nữa, con dâu thứ hai đã như vậy, ông ta cũng không tiện nói gì nữa.
"Ông..."
"Lúc đầu, tôi một lòng muốn tìm đứa trẻ trở về, nhưng dần dần tôi chỉ nghĩ, chỉ cần nó sống tốt, sống hạnh phúc là được, có về nhà hay không đều không quan trọng nữa." Trương Kiến Quốc cười nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy thì thoáng ngây người, sau đó quay đầu nhìn ông ta.
Hắn còn tưởng Trương Kiến Quốc tìm cháu trai là muốn hắn về nhận tổ quy tông, dù sao người thế hệ trước đều đặc biệt chú trọng điểm này.
"Ha ha, cho dù nói vậy nhưng tôi luôn cảm giác có lỗi với con dâu thứ hai." Trương Kiến Quốc cởi mở nói.
"Chẳng qua, ai bảo cậu là..."
Trương Kiến Quốc thấy Hà Tứ Hải nhìn mình chằm chằm thì nuốt mấy từ cuối vào.
Hà Tứ Hải đột nhiên mỉm cười, sau đó hỏi: "Bao giờ ông về nhà, tôi muốn xem nhà ông thế nào."
"Được, tôi lúc nào cũng được, chủ yếu là xem cậu có thời gian không." Trương Kiến Quốc nghe vậy thì lộ vẻ kích động nói.
Cười cực kỳ cao hứng.
...
"Anh trai." Đột nhiên một giọng nói nhút nhát kêu lên.
Hà Tứ Hải nghe tiếng nhìn qua, lập tức lộ vẻ vui mừng.
"Đoạn Hướng Vinh, quỷ nhỏ em đã về rồi à?"
"Anh trai." Đoạn Hướng Vinh tủi thân gọi một tiếng, nước mắt tí tách rơi xuống.
"Được rồi, đừng khóc nữa, không sao đâu." Hà Tứ Hải đi tới, khẽ xoa đầu cậu bé.
Nói thật, nếu Đoạn Hướng Vinh không trở lại, hắn cũng chuẩn bị đi tìm cậu bé.
Hắn rất thích đứa trẻ Đoạn Hướng Vinh này, dường như nhìn thấy được bóng dáng của mình lúc còn nhỏ trên người cậu bé.
"Em không trở về trong cơ thể được, mẹ rất buồn. Anh trai, anh chắc chắn có cách đúng không?" Đoạn Hướng Vinh hỏi.
"Trở lại trong cơ thể?" Hà Tứ Hải nghe vậy thì hơi nghi ngờ.
"Em nói rõ ràng cho anh biết, rốt cuộc tình huống thế nào?" Lúc Hà Tứ Hải hỏi cậu bé thì chợt nảy ra một suy nghĩ, nhìn về phía một góc cách đó không xa.
Một người phụ nữ mặc váy dài, dẫn theo ba đứa trẻ đang đứng ở đó, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn.
"Đó là dì Lâm, bọn họ đưa em tới đây." Đoạn Hướng Vinh nói.
Lúc này, Lâm Trân Trân kéo đám trẻ đi tới.
Vẻ mặt cô ta kích động nói: "Đại nhân tiếp dẫn, mạo muội quấy rầy rồi."
Trong nháy mắt khi nhìn thấy Hà Tứ Hải, Lâm Trân Trân tự động biết được Hà Tứ Hải là ai. Dù sao cô ta cũng không ngờ hóa ra trên thế giới này thật sự có người có thể giúp quỷ hoàn thành tâm nguyện.
Hà Tứ Hải mỉm cười khẽ gật đầu, biết bọn họ chắc chắn cũng là quỷ vì tâm nguyện chưa hoàn thành mà ở lại nhân gian.
"Chúng ta giải quyết chuyện từng đã." Hà Tứ Hải ra hiệu Đoạn Hướng Vinh nói tiếp.
Vì vậy Đoạn Hướng Vinh kể lại đại khái tình huống của cậu bé.
Thông qua tình hình tìm hiểu được từ chỗ cảnh sát trước đó, Hà Tứ Hải mới chợt hiểu ra. Hóa ra Đoạn Hướng Vinh vẫn chưa chết, chẳng qua là có trạng thái hồn lìa khỏi xác.
Trạng thái hồn lìa khỏi xác? Vậy phải xử lý thế nào? Hà Tứ Hải cũng không biết.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Đoạn Hướng Vinh, Hà Tứ Hải thật sự không đành lòng nói ra, làm cậu bé thất vọng.
Hắn đột nhiên nghĩ đến phần thưởng của lão quỷ lúc trước - đá Vong Xuyên nghìn năm.
Đá Vong Xuyên nghìn năm có tác dụng ngưng hồn định thần.
Lão quỷ lấy nó làm tu hú chiếm tổ chim khách, cố đoạt xác.
Sử dụng nó để giúp đỡ Đoạn Hướng Vinh trở lại trong thân thể của mình, chắc cũng không thành vấn đề.
Vì vậy trong ánh mắt chờ mong của Đoạn Hướng Vinh, hắn khẽ gật đầu.
"Anh nhận nhiệm vụ này của em. Chẳng qua, em phải trả công tương ứng cho anh đấy." Hà Tứ Hải mỉm cười nói.
"Được thôi, em đưa bảo vật em cất kỹ cho anh trai." Đoạn Hướng Vinh cao hứng nói.
Hà Tứ Hải chợt nảy ra một ý nghĩ, quyển sổ xuất hiện ở trong tay hắn.
Hắn mở quyển sổ ra, phía trên quả nhiên xuất hiện thêm một nhiệm vụ.
Tên họ: Đoạn Hướng Vinh
Sinh nhật: năm Giáp Ngọ tháng Đinh Mão, ngày Nhâm Thần, giờ Mão bốn khắc
Tâm nguyện: Giúp nó hồi hồn
Phần thưởng: Siêu nhân điện quang bản giới hạn
( ̄▽ ̄ ")
Đây là phần thưởng quỷ gì thế, bây giờ mình đổi ý còn kịp không?
Có lẽ ở trong lòng Đoạn Hướng Vinh, Hà Tứ Hải chính là Ultraman trong lòng cậu bé.
"Vậy các người có tâm nguyện gì chưa hoàn thành?" Hà Tứ Hải hỏi Lâm Trân Trân đứng sau lưng Đoạn Hướng Vinh.
"Tôi muốn gặp chồng tôi một lần. Tôi có vài điều còn chưa kịp nói với anh ấy." Lâm Trân Trân nói đầy vẻ đau xót.
Hà Tứ Hải cúi đầu liếc nhìn ba đứa trẻ đầy vẻ chờ mong bên cạnh cô ta đang nhìn hắn.
"Anh là thần tiên à?" Cô bé trong đó đột nhiên hỏi.
Hà Tứ Hải lắc đầu: “Tôi là con người."
"Oa, vậy anh là con người thật lợi hại, chẳng những có thể nhìn thấy bọn em, còn có thể giúp bọn em thực hiện nguyện vọng. Anh là ông già Noel à?" Cô bé thán phục nói.
"Ngốc, ông già Noel là ông già." Cậu bé ở bên cạnh trông lớn tuổi hơn một chút nói.
"Mẹ, anh nói con ngốc kìa. Con phải nói cho ba biết, để ba đánh mông anh ấy, phạt anh ấy đứng." Cô bé lập tức mách tội.
"Hừ, bây giờ ba không giúp được em đâu, bởi vì ông ấy còn không nhìn thấy được chúng ta." Cậu bé đắc ý nói.
Cô bé nghe vậy sửng sốt, sau đó vẻ mặt buồn bã cúi đầu, khẽ khóc thút thít.
Trước đây ở nhà, ba cô bé thương cô bé nhất, cô bé chính là công chúa nhỏ trong nhà.
Mỗi lần anh trai bắt nạt cô bé, ba đều sẽ mắng anh trai giúp cô bé.
Nhưng bây giờ, ba không nhìn thấy được cô bé, cũng không nghe thấy cô bé nói.
Rất nhiều lần, cô bé nhân lúc đám người mẹ không chú ý, lén đi tìm ba.
Cô bé hy vọng ba sẽ giống như trước đây, đột nhiên quay đầu nói với cô.
"Nhóc trứng thối, ba bắt được con rồi."
------
Dịch: MBMH Translate