Chu Bân cầm một hộp đồ ăn về nhà.
Anh ta mở cửa, đặt chìa khóa ở trên tủ giày, sau đó đi tới trước bàn ăn và ngồi xuống. Lúc này, anh ta mới chợt nhận ra mình đã đặt cả hộp đồ ăn đặt ở trên tủ giày luôn.
Vì vậy, anh ta đành quay lại, cầm hộp đồ ăn tới.
Nhưng Chu Bân mới mở hộp đồ ăn ra ăn vài miếng, đã không muốn ăn nữa, chẳng thấy thèm ăn chút nào.
Anh ta móc điếu thuốc lá trong túi ra châm.
Chu Bân đã cai thuốc nhiều năm, mới hút lại gần đây, liên tục mất ngủ làm tinh thần anh ta vô cùng mệt mỏi.
Họ hàng và bạn bè sợ anh ta buồn quá sinh bệnh, đều khuyên anh ta nên ra ngoài du lịch.
Nhưng anh ta chỉ muốn ở nhà, không muốn đi đâu hết.
Chu Bân luôn cảm thấy vợ con đang ở bên cạnh mình, chưa từng rời đi.
Khói thuốc bay lên giống như đang nhe nanh múa vuốt ở ánh đèn vàng của phòng ăn, che đi tầm mắt của anh ta.
Anh ta cảm giác như con gái đang rón ra rón rén tới, định dọa cho anh ta giật mình.
Nhưng cô bé không biết, lần nào cũng vậy, cô bé còn chưa tới gần đã không nhịn được mà cười đắc ý.
Sau đó, anh ta cố giả vờ không biết, chờ cô bé tới gần thì dọa ngược lại cô, ôm cô bé vào trong lòng mình trong tiếng thét chói tai của cô bé...
Chu Bân cong môi cười.
Anh ta ấn nửa điếu thuốc còn lại vào trong hộp đồ ăn.
Nếu vợ biết anh ta hút thuốc, chắc sẽ lại cằn nhằn anh ta.
Trước đây, sở dĩ anh ta cai thuốc cũng vì cô ấy.
Anh ta còn hứa với Hạo Văn sẽ dạy thằng bé bơi vào hè năm nay nữa.
Chu Bảo Bảo ham ăn ham ngủ nên mau lớn. Nếu còn sống, sợ rằng mấy tháng này đã cao hơn nhiều đấy?
Chu Bân giơ tay chà xát gương mặt, cảm giác vô cùng mệt mỏi.
Vì vậy, anh ta gục đầu ngủ luôn trên bàn ăn. Anh ta không trở về phòng, dù sao cả căn nhà trống trải cũng chỉ có một mình anh ta.
Nhưng Chu Bân nhanh chóng giật mình tỉnh giấc, ngơ ngác ngồi một lát, sau đó theo bản năng móc ra một điếu thuốc châm.
Cứ nhiều lần như vậy.
Sáng sớm hôm sau, Chu Bân lần đầu tiên tới công ty với đôi mắt đầy tơ máu.
Từ sau khi vợ con qua đời, nghiệp vụ của công ty gần như dừng lại. Anh ta giao tất cả cho cấp dưới xử lý. Chỉ có lúc thức dậy, anh ta mới đi qua xem một chuyến.
Sau đó, anh ta sẽ hoang mang lo sợ ra khỏi công ty, không biết phải đi đâu, cảm giác giống như lục bình không có rễ.
Anh ta và vợ quen biết khi còn là những kẻ tầm thường, một thằng nhóc nghèo và một cô nhóc nghèo, hai người cùng nhau nỗ lực phấn đấu, có nhà, có con.
Vợ không còn, con không còn, nhà cũng không còn, hắn giống như bị chặt mất rễ.
Mỗi giây mỗi phút, ngực đều cảm thấy đau đớn và không thở nổi.
Hắn đứng ở trước lối đi bộ suốt hai mươi phút, đã qua bốn lần đèn xanh mới chợt nhận ra phải băng qua đường.
Sau khi băng qua đường, anh ta đi theo đường tắt về nhà, nhưng đi tới giữa đường thì quay trở lại bên đường, muốn gọi xe taxi. Anh ta muốn tới nghĩa trang.
Chờ tới lúc anh ta giơ tay ra mới nhớ mình mới tới hôm qua.
Vì vậy, anh ta đứng ngơ ngác ở bên đường một lát, mới xoay người tiếp tục đi về nhà.
Lúc đi anh ta ngang qua một trường mẫu giáo, nghe tiếng trẻ con chơi đùa ầm ĩ bên trong mới dừng lại.
Chu Bân nhìn đám trẻ chạy tới chạy lui bên trong, bất giác mỉm cười.
"Này, anh làm gì thế?" Bảo vệ của trường mẫu giáo thấy anh ta đứng ở đó quá lâu, mới đi tới hỏi.
Chu Bân thoáng ngây người rồi chợt hiểu ra, sau đó vừa cười vừa nói; “Đám trẻ rất đáng yêu."
Anh ta nói xong, xoay người đi tiếp.
"Đúng là người kỳ quái." Người bảo vệ nói thầm một câu.
Chu Bân còn chưa về tới nhà thì điện thoại đổ chuông. Anh ta cầm lên xem, thấy chị gọi tới.
Chị lo lắng anh ta nghĩ quẩn, một ngày gọi tới mấy cuộc liền.
"Tới nói chuyện với cậu đi." Cuộc gọi được kết nối, anh ta nghe được tiếng chị ở bên kia điện thoại.
Sau đó một giọng nói đáng yêu vang lên trong điện thoại.
"Cậu, bao giờ cậu mới tới nhà cháu, dẫn cháu đi chơi vậy?"
...
Khi Hà Tứ Hải đến bệnh viện nơi Đoạn Hướng Vinh đang nằm thì đã là chiều hôm sau.
Hắn ngồi máy bay, không phải là hóa thành thân quỷ bay. Khoảng cách ngắn còn có thể đi được, bởi vì không có vật chắn, cứ đi thẳng thì tốc độ vẫn tương đối nhanh.
Nhưng nếu là khoảng cách quá xa, còn không nhanh ngồi máy bay tới đó.
Đây là lần đầu tiên Hà Tứ Hải tới thành phố núi, cảm thấy thành phố này có nét độc đáo riêng.
Nơi đây không giống với bất kỳ thành phố nào hắn từng gặp trước đây.
Hơn nữa các loại kiến trúc và tòa nhà kỳ lạ làm hắn xem mải miết.
Loài người đúng là giàu trí tưởng tượng và sức sáng tạo.
"Có phải rất tuyệt không?" Đoạn Hướng Vinh ở bên cạnh vui vẻ hỏi.
Cậu bé rất tự hào về thành phố của mình.
"Quả thật rất tuyệt." Hà Tứ Hải khẽ gật đầu.
"Chờ em khỏe, em sẽ dẫn anh đi chơi. Em biết rất nhiều nơi vui chơi đấy." Đoạn Hướng Vinh tự tin nói.
"Chờ có cơ hội rồi hãy nói. Đám người dì Lâm của em vẫn còn chờ anh đấy." Hà Tứ Hải nói.
Đám người Lâm Trân Trân không đi cùng, bọn họ về nhà trước.
Sau khi quỷ còn tâm nguyện chưa hoàn thành biết được thân phận tiếp dẫn giả của Hà Tứ Hải, chẳng khác nào thắp một ngọn đèn trong bóng tối. Bất kể Hà Tứ Hải đang ở đâu, bọn họ đều sẽ căn cứ theo tâm chỉ dẫn tìm được hắn.
Hơn nữa, Hà Tứ Hải đã hứa sẽ giúp bọn họ hoàn thành tâm nguyện, điều này tương đương với đã thành lập khế ước, cho nên bọn họ quay về bên cạnh Chu Bân trước.
"Đi thôi, chúng ta đi vào trước đã." Hà Tứ Hải dẫn đầu, đi vào trong bệnh viện, Đoạn Hướng Vinh vội vàng đuổi theo.
...
"Vinh Vinh, hôm nay dì út con gọi điện thoại qua, mấy ngày nữa dì dấy sẽ về, còn mua siêu nhân điện quang và Kim Cương biến hình đấy..."
"Chờ tới chủ nhật, mẹ sẽ bảo ba con nghỉ một ngày, mẹ đi thư viện mua mấy quyển truyện cũ đọc cho con nghe..."
"Ông ngoại con đi chùa La Hán, xin cho con một tấm bùa hộ mệnh. Mẹ nghe nói nó rất linh nghiệm, cũng không biết có thật không? Chỉ hy vọng nó có thể phù hộ cho con nhanh chóng tỉnh lại thôi."
"Mẹ."
"Ơi." Tống Lan đang cúi đầu thì thào tự nói, nghe vậy thì theo bản năng đáp một tiếng.
Sau đó, cô ta thoáng ngây người, gương mặt lập tức vui mừng, ngẩng đầu nhìn lên giường. Cô ta quả nhiên lại nhìn thấy con trai đang mở to mắt nhìn mình.
Cảm giác giống như đang nằm mơ vậy.
"Vinh Vinh?" Cô ta gọi một tiếng.
"Mẹ."
Đoạn Hướng Vinh lại gọi một tiếng, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía cửa, Hà Tứ Hải đang đứng ở đó.
Tống Lan đang định gọi bác sĩ lại nhìn theo ánh mắt của con trai, thấy một người thanh niên xa lạ đứng ở cửa thì thoáng ngây người.
Cô ta hỏi: "Cậu là?"
"Anh trai." Lúc này, cô ta nghe con trai gọi một tiếng.
Sau đó, người thanh niên đi tới, giơ tay đến trước mặt con trai.
"Cậu làm... ?" Tống Lan tưởng đối phương sẽ làm hại đứa trẻ thì lập tức căng thẳng hỏi.
Nhưng lúc này, cô ta nhìn thấy con trai chậm rãi nâng tay phải lên, đặt một viên “đá quý” rất đẹp vào trong lòng bàn tay của đối phương.
Tống Lan vô cùng kinh ngạc. Bởi vì cô ta vừa lau người cho con trai, biết trên tay con trai chắc chắn không có gì, bây giờ viên "đá quý" kia ở đâu ra?
"Không ngờ thứ đồ chơi này hữu dụng như vậy." Hà Tứ Hải cũng kinh ngạc.
Bởi vì nó là vật thuộc về Minh Thổ, Đoạn Hướng Vinh là quỷ tất nhiên có thể chạm tới.
Cho nên Hà Tứ Hải trực tiếp cho cậu bé, bảo cậu bé cầm trở về trong thân thể của mình.
Quả nhiên có đá Vong Xuyên nghìn năm, cơ thể Đoạn Hướng Vinh không xảy ra tình trạng bài xích cậu bé nữa.
Hơn nữa, cơ thể vốn thuộc về cậu bé, cho nên rất nhanh đã ổn định lại.
"Cảm giác thế nào?" Hà Tứ Hải cất đá Vong Xuyên nghìn năm, mỉm cười hỏi.
"Em thấy rất tốt." Đoạn Hướng Vinh nói.
Trên thực tế, cậu thật sự rất khỏe. Bởi vì sổ sách vốn nhắc nhở Hà Tứ Hải là nhiệm vụ đã hoàn thành, hắn chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi.
"Vậy em đưa phần thưởng cho anh đi." Hà Tứ Hải cười nói.
Đây là quy định. Bất kể giá trị tiền công lớn hay nhỏ, nên đưa thì nhất định phải đưa, nên nhận thì nhất định phải nhận.
"Cậu là ai vậy?" Tống Lan gần như nghiêng người trên giường bệnh, ngăn cản phía trước người con trai.
Đồng thời cô ta không ngừng liếc nhìn cái chuông ở đầu giường.
"Mẹ, anh trai không phải người xấu. Mẹ lấy siêu nhân điện quang trong ngăn kéo cho con đi." Đoạn Hướng Vinh nói.
Bởi vì bác sĩ nói bệnh nhân hôn mê, tốt nhất nên nói nhiều với bệnh nhân về những chuyện trước khi hôn mê muốn làm nhất, hoặc muốn ăn nhất, thứ thích nhất, điều đó có thể trợ giúp cho bệnh nhân tỉnh dậy.
Cho nên, Tống Lan đưa tới bệnh viện rất nhiều thứ Đoạn Hướng Vinh từng thích.
"Nhưng..." Tống Lan vẫn hơi lo lắng.
"Mẹ." Đoạn Hướng Vinh kêu lên một tiếng.
Tống Lan nghe vậy thì thỏa hiệp, chỉ có thể đi tới bên cạnh mở ngăn tủ ra, lấy siêu nhân điện quang đựng trong hộp ra.
Nhưng ánh mắt cô ta không hề rời khỏi Hà Tứ Hải, cảnh giác nhìn hắn.
Hà Tứ Hải nhận lấy siêu nhân điện quang bản giới hạn do Đoạn Hướng Vinh tự tay đưa qua.
"Như vậy, nhiệm vụ đã hoàn thành."
"Anh phải bảo quản nó thật tốt đấy. Đó là dì út mua cho em, nghe nói đắt lắm." Đoạn Hướng Vinh nói với vẻ lưu luyến không rời.
"Quả thật rất tinh xảo."
Hà Tứ Hải quan sát siêu nhân điện quang trong hộp rồi nói.
Sau đó, hắn đặt nó ở bên giường.
"Bây giờ, anh tặng nó lại cho em, vì sự thành thật, dũng cảm và giữ chữ tín của em."
Hà Tứ Hải xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
"Anh trai." Đoạn Hướng Vinh kêu lên.
Hà Tứ Hải quay đầu, vừa cười vừa nói; “Sau này, em phải nghe lời ba mẹ, đừng chạy lung tung nữa."
Hắn nói xong thì vẫy tay, ra khỏi phòng bệnh.
Tống Lan ở bên cạnh vẫn luôn ngây người, trong lòng có vô số thắc mắc.
Nhưng cô ta thấy con trai nói chuyện với đối phương có vẻ quen thuộc, không giống người xa lạ.
Chẳng qua bọn họ rốt cuộc quen biết thế nào?
Chẳng lẽ là người bạn mà con trai quen lúc bị lừa gạt?
Hơn nữa cảm giác vô cùng kỳ quái.
Cô ta nhìn thấy đối phương muốn đi thì vội vàng đuổi theo.
Nhưng chờ đến khi cô ta chạy ra ngoài phòng bệnh, lại thấy bên ngoài yên tĩnh, không có bóng người nào.
"Mẹ." Đoạn Hướng Vinh kêu lên.
"Ơi."
Tống Lan kịp phản ứng, vội vàng đáp một tiếng rồi chạy về.
------
Dịch: MBMH Translate