Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 163 - Chương 163: Nghi Ngờ Trong Lòng

Chương 163: Nghi Ngờ Trong Lòng Chương 163: Nghi Ngờ Trong Lòng

Hà Tứ Hải đứng bên ngoài bệnh viện, xoay người nhìn lại.

Hắn nhìn ra được, mẹ của nhóc quỷ rất yêu cậu bé, hy vọng sau này cậu bé sẽ sống hạnh phúc.

Đại khái bởi vì những chuyện hắn từng gặp khi còn bé, khổ sở và bi thương của đám trẻ luôn khiến hắn có cảm giác như nỗi đau mà mình trải qua.

Lúc trở về, Hà Tứ Hải không ngồi máy bay

Mà trực tiếp hóa thành thân quỷ.

Bởi vì hắn muốn đi một chuyến tới nhà Lâm Trân Trân còn phải đổi tàu các loại, thật sự rất bất tiện.

Hơn nữa, Hà Tứ Hải cũng rất thích cảm giác không bị che chắn, đâm ngang đâm dọc này.

Hơn nữa trên đường đi, hắn còn có thể ngắm đủ loại phong cảnh và văn hóa của con người.

Giống như bây giờ, trên đường đông đúc còn biểu diễn các loại phong tục tập quán dân tộc.

Hà Tứ Hải đặc biệt hóa thành thân người để tham gia náo nhiệt.

Hóa ra là hội chùa.

Hà Tứ Hải cảm thấy rất kỳ lạ. Trong ấn tượng của hắn, hội chùa bình thường không phải là tết âm lịch thì là mấy ngày mùng hai tháng hai, mùng ba tháng ba âm lịch.

Hắn chưa từng nghe nói đã tháng chín còn có thể tổ chức hội chùa.

Chẳng qua hắn đã nhanh chóng biết được nguyên nhân. Bởi vì tháng chín tới mùa gặt lúa, bọn họ tổ chức hội chùa để cầu xin năm nay được bội thu.

Đây đều là một số tập tục được lưu lại từ trước, vẫn kéo dài đến bây giờ.

Từ cầu được mua biến thành ngày lễ mọi người đoàn tụ, náo nhiệt mà thôi.

Hai bên đường đều là các loại món ăn ngon đặc sắc ở địa phương. Nhưng Hà Tứ Hải phiền muộn vì hắn không có tiền.

Bởi vì sau khi hóa thành thân quỷ, hắn không thể mang theo đồ của dương gian.

Cho nên giấy chứng nhận, ví tiền và điện thoại đều bị gửi chuyển phát nhanh về Hợp Châu trước khi biến thành thân quỷ. Chờ hắn về đến nhà, chắc hẳn chuyển phát nhanh cũng tới.

Cũng may còn có cơ hội được ăn thử miễn phí.

"Ông chủ, món này của ông là thịt dê à? Không phải là thịt heo chứ?"

"Cái gì? Có thể nếm thử sao? Vậy tôi nếm thử đã."

"Cảm giác không đúng lắm, tôi không mua đâu."

Hà Tứ Hải chạy đến quầy hàng kế tiếp.

Hà Tứ Hải dựa vào da mặt dày và khéo miệng, không tốn tiền vẫn ăn được không ít món.

Trên đường có múa Yangge, đi cà kheo, nâng kiệu vân vân, rất thú vị.

Có cả đám đông đi theo phía sau đoàn người.

Điều này làm Hà Tứ Hải nghĩ đến cảnh tượng lúc còn rất nhỏ, đi hắn đi theo vợ chồng Hà Đào tới tham dự hội đèn tiết nguyên tiêu.

Đáng tiếc, mấy năm nay rất ít thấy được những màn biểu diễn dân gian như vậy ở Hợp Châu.

Tiết nguyên tiêu cùng lắm cũng lại chỉ thắp đèn và bắn pháo hoa.

Cho nên Hà Tứ Hải cũng đi theo phía sau đoàn người tiến về phía trước, muốn xem thử bọn họ đi tới đâu.

Sau đó Hà Tứ Hải thấy phía trước có một miếu thành hoàng không nhỏ. Nghe những người bên cạnh nói chuyện, hắn mới biết, miếu thành hoàng này được xây dựng đã bốn trăm, năm trăm năm.

Cho dù bao thăng trầm của lịch sử nhưng vẫn được bảo quản tốt, hơn nữa người tới thắp hương đông đúc. Trong lư hương trước cửa cắm đầy hương, khói hương nghi ngút.

Sau đó, Hà Tứ Hải lại nhìn thấy “hắn” ở cửa miếu thành hoàng.

Cũng giống như quỷ có tâm nguyện chưa hoàn thành lần đầu tiên nhìn thấy Hà Tứ Hải, đã biết hắn là ai.

Hà Tứ Hải lần đầu tiên nhìn thấy "Hắn", đã biết được "Hắn" không phải là người, đây là một loại cảm giác.

Chắc chắn không phải bởi vì “hắn” mặc trường bào, vấn tóc, ăn mặc theo kiểu người xưa.

Đối phương cũng nhìn thấy Hà Tứ Hải, đầu tiên có chút kinh ngạc rồi cười gượng.

Sau đó “hắn” nói với Hà Tứ Hải: "Ngươi rốt cuộc đã tới."

"?.."

Hà Tứ Hải nghe vậy cảm thấy không hiểu nổi, căn bản không rõ người này đang nói gì.

"Ông là thành hoàng ở đây à?" Hà Tứ Hải hỏi dò.

“Hắn” với dáng vẻ thư sinh lắc đầu, nói đầy vẻ cay đắng: "Tôi chỉ là văn thư bình thường thôi. Ở đây đã không có thành hoàng từ lâu rồi."

Lúc này, rất nhiều người đi qua "Hắn" nhưng đều không liếc mắt nhìn "Hắn", rõ ràng mọi người không thể nhìn thấy "Hắn".

"Ông vừa nói vậy là có ý gì?" Hà Tứ Hải nghi ngờ hỏi.

"Cậu không biết à?" Người văn thư hỏi với vẻ kỳ lạ.

"Tôi nên biết sao?" Hà Tứ Hải gãi đầu.

Chẳng qua lúc này có người nhìn Hà Tứ Hải với ánh mắt kỳ lạ.

Ai bảo hắn đứng trước cửa miếu thành hoàng lẩm bẩm một mình.

"Chúng ta qua bên kia nói chuyện đi." Người văn thư chủ động nói.

Chờ bọn họ đi tới một chỗ trong góc khuất, người văn thư nghĩ ngợi một lát rồi dè dặt hỏi: "Không phải cậu tới bắt tôi về Minh Thổ sao?"

"Bắt anh à? Tại sao?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Xem ra cậu cũng không biết gì hết." Người văn thư thở hắt ra một hơi, có vẻ nhẹ nhõm.

"Nếu cậu không biết gì, sao cậu trở thành tiếp dẫn giả?" Người văn thư tò mò hỏi.

"Cái này..." Hà Tứ Hải hơi do dự, không biết có nên nói ra tình hình thực tế không.

Đúng lúc này, hắn chợt nghe người văn thư hỏi với vẻ căng thẳng: "Có phải cậu họ Trương?"

"Hả?"

Trong lòng Hà Tứ Hải rất kinh ngạc nhưng vẫn lắc đầu, sau đó nói: "Tôi họ Hà, tên là Hà Tứ Hải."

"Không phải thì tốt rồi, không phải thì tốt rồi." Người văn thư cười nói.

Nhưng trực giác nhạy bén của Hà Tứ Hải nói cho hắn biết, dáng vẻ người văn thư thoạt nhìn vẫn rất căng thẳng, chưa hết cảnh giác với hắn.

"Ông có thể nói cho tôi biết, lời ông nói trước đó là có ý gì không?" Hà Tứ Hải truy hỏi.

"Đều là chuyện đã qua rồi. Nếu cậu không biết thì đừng hỏi, như vậy sẽ thỏa đáng hơn." Người văn thư đảo mắt qua chỗ khác, sau đó nói.

"Hôm nay đông người, náo nhiệt như vậy, cậu có thể đi nhìn ngắm xung quanh. Tôi không đi cùng nữa." Người văn thư nói xong thì xoay người, muốn đi vào trong miếu thành hoàng.

Hà Tứ Hải nhìn bóng lưng "hắn" đi xa đột nhiên nhớ tới hòn đá đen lấy được trong ngôi mộ ngày đó đã khiến cho quyển sổ thay đổi.

Vì vậy, hắn chợt nảy ra một ý định, quyển sổ lập tức xuất hiện ở trong tay hắn.

Ngay trong nháy mắt này, trong hư không đột nhiên thò ra một sợi dây xích màu đỏ quấn lấy cổ của người văn thư trước mặt, kéo "Hắn" vào trong hư không và biến mất giống như lão quỷ trước đây vậy.

Mà Tứ Hải cũng cảm giác quyển sổ trên tay hình như lại nặng hơn, vội vàng lật tới trang cuối cùng.

Hắn phát hiện ác quỷ cầm sợi dây xích trên tay ở trang 73 đã xuất hiện ở trên trang 74, góc trên bên phải vẫn đánh số "21".

Hà Tứ Hải vội vàng lật qua, lại thấy trên trang 73 vốn là ác quỷ cầm xích sắt trên tay đã xuất hiện một hình vẽ mới.

Chính là văn thư vừa nói chuyện với hắn. Chỉ có điều trên tay văn thư có thêm một quyển sách, góc trên bên phải cũng có một con số.

"19"

"Thật sự là đánh số à?" Hà Tứ Hải hơi nghi ngờ.

Hơn nữa, từ những lời người văn thư vừa nói đã để lộ ra rất nhiều tin tức, nhưng điều này càng làm Hà Tứ Hải nghi ngờ hơn.

Quan trọng nhất là tại sao anh ta hỏi mình có phải là họ Trương không?

Mặt khác, hắn nhớ tới một câu nói của lão quỷ trước đây.

Lão quỷ nói đại khái mấy trăm năm trước qua, lần cuối cùng đã đưa một quỷ lại không biết họ Trương hay họ Lý về nhân gian, nhưng không thấy quỷ lại đó trở về.

Nói như vậy, có lẽ mình trở thành tiếp dẫn giả không phải do cơ duyên trùng hợp gì, thật ra đã được sắp xếp trước?

Điều này làm cho hắn thậm chí nghi ngờ, có phải cuộc sống của mình cũng đã được thu xếp từ trước.

Suy nghĩ này làm cho hắn thấy rất tệ và phiền não.

Hà Tứ Hải chẳng còn tâm trạng nào ngắm nhìn cảnh tượng náo nhiệt và biểu diễn xung quanh nữa.

Hắn lo lắng buồn phiền, tiếp tục chạy đi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment