Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 164 - Chương 164: Nếu Có Kiếp Sau

Chương 164: Nếu Có Kiếp Sau Chương 164: Nếu Có Kiếp Sau

"Cậu, buổi tối cháu có thể về nhà với cậu không? Cháu muốn tới nhà cậu chơi."

Cháu gái Chu Bân kéo tay anh ta, gương mặt nhỏ nhắn ngước lên hỏi.

Cháu gái trông hơi giống con gái Vũ Hinh. Chu Bân nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô bé lại thoáng ngẩn người.

"Lần sau đi." Chu Bân nói.

"Hừ… vậy cũng được. Lần sau cậu phải đưa cháu đi sở thú đấy." Cháu gái bĩu môi, nhân cơ hội ra điều kiện.

"Được, lần sau cậu sẽ dẫn cháu đi sở thú."

"Móc nghéo." Cháu gái giơ ngón tay út ra và nói.

Chu Bân thoáng ngây người, nhưng vẫn giơ ngón tay ra.

"Móc nghéo thắt cổ, một trăm năm không được thay đổi. Ba nói phải giữ lời đấy. Chờ ba đi công tác về, phải mua cho con một con búp bê Elsa..."

"Cậu? Cậu ơi?"

Cháu gái nghi ngờ kéo tay anh ta, kéo Chu Bân với vẻ mặt hoảng hốt từ trong ký ức về.

"Ừ, cậu nói sẽ giữ lời. Chờ bao giờ cậu rảnh sẽ đưa cháu tới sở thú."

"Tuyệt." Cháu gái vui vẻ đáp một tiếng.

"Em về đây." Chu Bân chào chị đứng ở bên cạnh.

"Đi đường chậm thôi." Chị khẽ gật đầu, đầy lo lắng.

Chu Bân khẽ gật đầu, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Anh ta không lái xe. Từ sau khi vợ con qua đời, bởi vì anh ta thường xuyên ngẩn người và thất thần, người trong nhà đặc biệt hạn chế anh ta tự mình lái xe.

Anh ta gọi taxi nhưng không bảo đối phương chạy đến cổng khu chung cư mà xuống ở đầu đường, chậm rãi đi bộ về nhà.

Anh ta vào nhà cũng không bật đèn, ngồi luôn ở trước bàn ăn châm một điếu thuốc.

Sau đó, anh ta nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

Đầu thuốc lập lòe trong bóng đêm.

Bên tai anh ta dường như có thể nghe được tiếng điếu thuốc cháy.

Ngoài ra còn có tiếng con gái nín thở, phát ra tiếng cười trộm khe khẽ.

"Hì hì…"

Giọng nói trầm, khẽ vang vọng ở trong phòng khách.

Anh ta lại xuất hiện huyễn thính, hơn nữa càng lúc càng nghiêm trọng.

"Hì hì…"

Lúc này, anh ta lại nghe được tiếng cười trộm khe khẽ.

Chu Bân cong môi cười.

Sau đó, anh ta chợt mở mắt, quay đầu nói với phía sau: "Nhóc thối, ba..."

Nhìn dáng vẻ con gái đang rón rén, há hốc miệng giật mình trước mặt.

Chu Bân khẽ day huyệt thái dương.

"Huyễn thính càng lúc càng nghiêm trọng, đã xuất hiện ảo giác rồi."

"Ba."

Đúng lúc này, con gái trong ảo giác lao thẳng tới trong lòng anh ta.

Sau đó đèn trong phòng đột nhiên được bật lên, trong phòng sáng trưng.

"Đèn cũng không bật, còn ngồi ở đây hút thuốc, anh không biết làm vậy có hại cho sức khỏe à?" Tiếng phàn nàn của vợ truyền đến.

Anh ta ôm con gái con tay, ngây người nhìn về phía giọng nói phát ra.

Lại thấy vợ mặc chiếc váy dài màu lam, đang đứng ở chỗ cửa.

Còn dắt theo đứa con trai nhỏ.

Mà con trai lớn chạy vèo qua trước mặt, sau đó nhảy lên trên sô pha.

Chu Bân đấm mạnh vào trán mình, sao huyễn giác càng nghiêm trọng hơn vậy?

"Khụ khụ."

Đúng lúc này, con gái đang ngồi trong lòng đột nhiên phát ra tiếng ho khan.

"Ba thật thối." Con gái nói.

Cảm giác cơ thể con gái mềm mại, ấm áp làm anh ta sửng sốt.

Nếu đây là huyễn giác, vậy đừng khiến anh ta tỉnh lại.

"Trước đây anh đã hứa với em thế nào? Em mới đi bao lâu, sao anh lại hút thuốc? Anh cứ vậy, người ta làm sao yên tâm được?"

Vợ đi tới, trực tiếp rút điếu thuốc trong miệng anh ta xuống, sau đó ấn vào trong gạt tàn thuốc.

"Trân Trân?" Chu Bân ngơ ngác gọi một tiếng.

"Sao thế?"

Lâm Trân Trân giơ tay khẽ sờ gò má của anh ta, gương mặt anh ta tiều tụy, còn gầy hơn rất nhiều.

"Em về rồi à?" Chu Bân nói.

Mắt chợt đỏ hoe.

"Đúng vậy, em đã về rồi." Lâm Trân Trân giơ tay ôm đầu anh ta vào trong lòng.

Cảm giác ấm áp, giọng nói và mùi vị quen thuộc đã làm anh ta không biết là thật hay giả.

"Trân Trân, em rất nhớ anh." Chu Bân nói xong, nghẹn ngào khóc.

"Được rồi, bọn em vẫn luôn ở đây. Bọn em cũng rất nhớ anh." Lâm Trân Trân vỗ nhẹ vào lưng anh ta, nghẹn ngào nói.

"Trân Trân, xin lỗi." Chu Bân nói.

Khi bọn họ xảy ra chuyện, anh ta đang đi công tác ở tính khác. Nếu anh ta ở nhà, cần phải đã không xảy ra sự cố đó.

"Không cần xin lỗi, đây không phải là lỗi của anh." Gương mặt Lâm Trân Trân đầy nước mắt, nói.

...

"A, chật muốn chết."

Chu Vũ Hinh bị kẹp ở giữa, phá tan bầu không khí bi thương, từ trong đó chen ra ngoài.

"Ba, ôm một cái."

Con trai nhỏ Chu Minh Vũ chập chững đi tới, giang hai cánh tay, trên gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ khao khát.

Chu Bân thả Lâm Trân Trân ra, lau nước mắt, giơ tay bế con trai nhỏ lên.

"Chu Bảo Bảo của ba, ba nhớ con lắm."

Anh ta hôn lên má cậu bé, cảm giác giống như đang nằm mơ vậy.

Bây giờ mới là chân thực, trước đó chẳng qua là một cơn ác mộng thôi.

"Ba, con cũng rất nhớ ba, oa..."

Con gái bên cạnh đột nhiên khóc lớn.

Con trai cả nghe tiếng, từ trên ghế sô pha nhảy xuống, chạy tới, ôm cô bé vào trong lòng, vụng về an ủi.

"Vũ Hinh, không cần đau lòng, đừng quá đau lòng."

...

"Em đi nấu ít đồ ăn cho anh." Lâm Trân Trân nhìn ba đứa trẻ bám chặt lấy Chu Bân, dựa vào người anh ta, cô ta thở dài nói.

"Không cần, anh mới ở nhà chị về. Anh đã ăn tối ở nhà chị ấy rồi."

"Nhưng ba đâu ăn được mấy miếng. Ba không đói bụng sao?" Con gái nói, còn áp đầu lên bụng anh ta nghe.

"Ba không đói, ba ăn rất nhiều." Chu Bân nói.

"Ba lừa người, con thấy ba ăn có mấy miệng." Con trai cả lập tức phản bác.

"Sao con biết?"

"Bởi vì bọn con vẫn luôn ở bên cạnh ba mà."

"Đúng, nhưng ba không nhìn thấy bọn con, cũng không nghe thấy lời bọn con nói." Con gái lập tức tiếp lời.

Vẻ mặt rất đau khổ.

Chu Bân nghe vậy thì im lặng. Anh ta biết đây không phải là ảo giác, quá chân thật.

Hơn nữa trong lòng anh ta cũng hiểu rõ, vợ và con trai đã chết, anh ta đã đích thân chôn bọn họ.

Nhưng anh ta không muốn miệt mài theo đuổi vì sao vợ và con xuất hiện ở trước mắt anh ta.

"Là đại nhân tiếp dẫn..."

Lâm Trân Trân ngồi xuống bên cạnh anh ta, nhẹ nhàng giải thích.

Lúc này, Chu Bân mới chú ý tới một cái đèn lồng đỏ được đặt ở trên bàn.

"Hóa ra là vậy..."

Anh ta lại đỏ mắt, thò tay vào trong túi, muốn hút thuốc lá.

Sau đó bắt gặp ánh mắt vợ đầy vẻ bi thương nhìn anh ta còn khó coi hơn cả khóc, anh ta mới rút tay ra.

"Nếu đã cai thì đừng hút nữa." Lâm Trân Trân khẽ nói.

"Ừ."

Chu Bân khẽ gật đầu, ôm thật chặt cậu con trai nhỏ đang ngồi ở trong lòng mình.

Sau đó, anh ta nhìn về phía con trai cả và con gái nhỏ bên cạnh.

"Ba nói ra phải giữ lời, mẹ nói hút thuốc không tốt cho sức khỏe, còn thối nữa, con không thích mùi thuốc lá." Con gái nhỏ ở bên cạnh tiếp lời.

"Ba sẽ giữ lời hứa, sau này ba sẽ không hút nữa." Chu Bân nghiêm túc gật đầu.

"Được rồi, các con đi chơi một lát đi. Mẹ muốn nói chuyện với ba." Lâm Trân Trân nói với ba đứa trẻ.

Chu Hạo Văn và Chu Vũ Hinh nghe vậy, rất hiểu chuyện kéo em trai của mình đi chơi đồ chơi. Bọn chúng đã lâu không được chơi đồ chơi yêu thích rồi.

"Còn nữa, sau này anh phải ăn cơm đúng giờ. Anh không phải là không nấu cơm, anh nấu cơm rất ngon, em và con đều thích ăn cơm anh nấu."

"Thật sao? Bọn em ăn cơm chưa? Anh nấu cơm cho bọn em ăn nhé." Chu Bân vui vẻ đứng lên.

Khi đi tới trước tủ lạnh, mở tủ lạnh ra, nhìn tủ lạnh trống rỗng, nước mắt anh ta không ngừng tí tách rơi xuống.

Lâm Trân Trân từ phía sau đi tới, giơ tay đóng cửa tủ lạnh lại, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy anh ta.

Chu Bân ôm vợ, cuối cùng không nhịn được nữa, phát ra tiếng khóc xé tim xé phổi...

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment