"Em để quần áo mùa đông ở trong ngăn kéo bên trái cho anh. Quần áo mùa xuân hè, em đều ở trong ngăn kéo bên phải. Quần áo mặc theo mùa phải phân loại cất đi, đừng để chung một chỗ. Như vậy năm sau, anh sẽ khó tìm."
Lâm Trân Trân vừa thu dọn ngăn tủ vừa nói không ngừng.
Chu Bân ngồi ở trên ghế bên cạnh, nhìn ba đứa trẻ lăn bò trên mặt đất, lẳng lặng nghe, không nói một lời nào.
"Những điều em nói, anh có nghe không?" Lâm Trân Trân hờn dỗi hỏi.
"À, có, anh vẫn nghe đây." Chu Bân vội vàng nói.
Lâm Trân Trân nghe vậy thì mỉm cười.
Sau đó cô ta nói tiếp: "Quần áo của em và... các con đều không dùng được nữa, đều... còn mới, ném đi cũng đáng tiếc. Anh cầm xuống dưới tầng, bỏ vào tủ quyên góp đi."
"A, được." Chu Bân theo bản năng đáp một tiếng.
"Được cái gì?" Lâm Trân Trân trợn mắt tức giận nói.
Lúc này, Chu Bân mới kịp phản ứng, sau đó nhìn cô ta cười.
"Anh sẽ giữ lại. Đồ của bọn em, anh sẽ cố gắng cất giữ." Chu Bân bình tĩnh nói.
Sắc mặt Lâm Trân Trân dần dịu xuống, xoay người tiếp tục thu dọn tủ quần áo.
"Anh đấy, bây giờ vẫn tính là trẻ tuổi, trông cũng tạm được, có chút kinh tế. Nếu như... Nếu như... Có thể, anh... anh cứ... cứ tìm một người khác đi." Lâm Trân Trân quay lưng, nói với Chu Bân.
"A..." Chu Bân dài giọng nhưng mãi không nói tiếp.
Lâm Trân Trân xoay đầu, nhìn về phía anh ta.
Lúc này, anh ta mới mỉm cười lắc đầu: "Anh không cần. Cả đời này, anh có thể gặp được em và ba đứa chúng nó đã là cực kỳ may mắn rồi. Có lẽ ông trời cũng cảm thấy cho anh quá nhiều, mới cướp bọn em khỏi anh."
"Em nói thật." Lâm Trân Trân nói.
"Anh cũng không nói dối."
"Ba." Đúng lúc này, con gái đột nhiên ngẩng đầu lên.
"Sao thế con?"
"Anh nói con ngốc. Ba đánh mông anh ấy hộ con đi." Chu Vũ Hinh tức giận nói. Cô bé chợt nhớ lại chuyện ngày đó.
"Vũ Hinh nhà chúng ta làm sao ngốc được chứ? Con rất thông minh." Chu Bân xoa đầu cô bé nói.
"Anh chỉ trêu con thôi. Sau này con phải cố gắng hòa thuận với anh đấy."
Sau đó, anh ta quay đầu nói với Chu Hạo Văn bên cạnh: "Con đã là một người đàn ông nhỏ rồi, sau này phải chăm sóc em trai em gái cẩn thận."
"Ba." Chu Hạo Văn không lên tiếng, chỉ nhìn anh ta và gọi một tiếng.
"Sao vậy?"
"Thật ra, con rất yêu ba, con không muốn chết đâu. con còn muốn đi chơi với đám bạn, muốn đi trượt tuyết, lớn lên còn muốn làm phi công đấy." Chu Hạo Văn nói với vẻ mặt mất mát.
"Ba, có phải sau này bọn con sẽ không thể gặp lại ba không?" Con gái ngồi ở trên sàn nhà, ngước cổ nhìn anh ta hỏi.
Gương mặt đầy vẻ tò mò và ngây thơ.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đó của cô bé, tim Chu Bân đau như bị ai xé vậy.
"Không đâu, ba sẽ nhanh chóng tới tìm mọi người." Chu Bân ngồi xổm xuống, vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của cô bé và nói.
"Chu Bân." Lâm Trân Trân nghe vậy thì kêu một tiếng, vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc.
Chu Bân ngẩng đầu nhìn lên. Lâm Trân Trân nhìn vào mắt anh ta, gằn từng chữ nói: "Hứa với em, sẽ cố gắng sống tiếp."
"À, biết rồi." Chu Bân khẽ gật đầu.
"Em nói, hứa với em." Lâm Trân Trân nhấn mạnh.
"Ừ, anh... hứa với em." Chu Bân nhắc lại lần nữa.
Vẻ mặt Lâm Trân Trân lúc này mới thoáng bình tĩnh lại.
"Anh nhớ kỹ lời anh nói đấy. Nếu anh sống không tốt, em có thành quỷ cũng không tha thứ cho anh." Lâm Trân Trân vẫn chưa yên tâm.
"Vợ à, em nói lời này thật ra rất hợp với tình hình đấy." Chu Bân nói một cách dí dỏm.
Nhưng không có bất kỳ người nào cười bởi câu nói đùa này của anh ta, bao gồm cả bản thân anh ta.
"Em nghe đại nhân tiếp dẫn nói, thiện ác có báo. Cho nên anh phải làm nhiều việc thiện, tích góp công đức, kiếp sau gia đình chúng ta mới có thể nối lại tiền duyên." Lâm Trân Trân quay người nói.
"Hả? Thật vậy sao?" Chu Bân nghe vậy thì ngạc nhiên hỏi.
"Em nghe đại nhân tiếp dẫn nói vậy." Lâm Trân Trân hơi chột dạ nói.
"Vậy anh nhất định sẽ sống thật tốt, làm nhiều việc thiện, tích góp công đức. Bọn em nhất định phải chờ anh đấy." Chu Bân vui vẻ nói.
Lo lắng vẫn nén ở trong lòng dường như lập tức tiêu tan.
Chỉ cần có thể đoàn tụ với bọn họ, bảo anh ta làm gì cũng được.
Anh ta thật sự tin, quỷ thần còn tồn tại, thiện có thiện báo, ác có ác báo không phải là chuyện rất hợp lý sao?
...
"Anh nhớ phải ăn cơm đúng giờ, ăn ít đồ ăn ngoài thôi, đừng thức quá khuya."
"Ừ."
"Lúc đi công tác phải nhớ mang theo thuốc đau dạ dày. Dạ dày của anh không tốt, ăn ít đồ ăn thôi."
"Được."
"Ba mẹ em... Nếu có thể, anh rảnh thì tới thăm bọn họ giúp em."
"Chắc chắn rồi."
...
Lâm Trân Trân cầm theo đèn dẫn hồn, cả nhà đi bộ theo cầu thang từ tầng hai mươi tám xuống. Bọn họ không đi thang máy.
Cứ qua một tầng, Lâm Trân Trân đều sẽ căn dặn một câu.
Trước đây, cô ta cảm thấy tầng hai mươi tám quá cao, đặc biệt là lúc bị mất điện thì quả thật giống như tai họa.
Nhưng bây giờ, cô ta chợt phát hiện ra, sao tầng hai mươi tám thấp như thế, cô ta còn có rất nhiều chuyện chưa căn dặn xong, đã đến tầng một.
Chu Bân vẫn lẳng lặng nghe.
"Đừng nhớ mong bọn em. Nếu anh gặp được người thích hợp thì lấy đi. Em nói thật đấy." Đến bậc thang cuối cùng, Lâm Trân Trân lại nói ra câu này.
"Không cần, cả đời này, anh có em là đủ rồi. Kiếp sau, anh vẫn cưới em. Em nhất định phải chờ anh đấy." Chu Bân mỉm cười nói.
Trong lòng Lâm Trân Trân cảm thấy cay đắng. Lúc trước, cô ta chỉ lừa anh ta, lo anh ta nghĩ quẩn. Bây giờ chỉ hy vọng theo thời gian trôi qua, anh ta sẽ quên bọn họ đi.
"Đi thôi, đại nhân tiếp dẫn vẫn chờ chúng ta ở dưới tầng đấy." Lâm Trân Trân cầm theo đèn dẫn hồn đi ra khỏi hành lang.
Bên ngoài hoàn toàn tối tăm. Đây chính là lúc tờ mờ sáng, ngoài trời tối nhất.
Lâm Trân Trân cầm đèn dẫn hồn, dẫn theo mấy đứa con đi tới đình nghỉ trong khu chung cư. Hà Tứ Hải đang ngồi ở đó.
"Đại nhân tiếp dẫn." Lâm Trân Trân do dự một lát, trả chiếc đèn trên tay cho Hà Tứ Hải.
"Tâm nguyện đã xong?" Hà Tứ Hải nhận lấy đèn hỏi.
Lâm Trân Trân khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía người chồng có vẻ câu nệ bên cạnh.
"Thần linh đại nhân." Chu Bân vội vàng nói.
"Tôi không phải là thần linh, tôi cũng là con người, một người bình thường." Hà Tứ Hải mỉm cười nói.
Đúng lúc này, trong đình nghỉ xuất hiện một quầng sáng.
Lâm Trân Trân biết mình nên đi, quay đầu căn dặn Chu Bân lần cuối: "Anh cố chăm sóc bản thân đấy."
Sau đó, cô ta dắt đám trẻ đi về phía ánh sáng.
Chu Bân cũng biết đây là lần từ biệt cuối cùng, vì vậy lớn tiếng nói: "Em chờ anh, kiếp sau anh vẫn cưới em."
Đỏ Trân Trân nghe vậy thì cười, giọt nước mắt rơi xuống, sau đó dắt con trai nhỏ biến mất ở trong quầng sáng.
"Tạm biệt ba." Chu Hạo Văn quay đầu chào anh ta một tiếng, sau đó đuổi theo mẹ mình.
Cuối cùng còn lại con gái nhỏ, cô bé ra sức vẫy tay với Chu Bân: "Ba phải nhớ con đấy. Con cũng sẽ nhớ ba."
Sau đó, cô bé cũng biến mất trong quầng sáng.
Chu Bân cuối cùng không nhịn được nữa, ngồi thụp xuống, ôm đầu và lặng lẽ khóc.
Hà Tứ Hải tắt đèn dẫn hồn, nhìn về phía bầu trời đêm, có một tia sáng xuyên qua bóng tối.
Hà Tứ Hải đứng lên, đang chuẩn bị rời đi.
Chu Bân đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: "Thần linh đại nhân, vợ tôi nói chỉ cần tôi làm nhiều việc thiện, kiếp sau có thể nối lại tiền duyên với vợ tôi. Chuyện này có thật không?"
Vợ hiểu rõ anh ta, anh ta cũng hiểu rõ vợ.
------
Dịch: MBMH Translate