"Trời đã sáng rồi."
Hà Tứ Hải ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Vừa rồi chỉ có một tia sáng xuyên qua bóng đêm. Trong nháy mắt cả không trung đã lộ ra màu trắng nhạt, đám mây ở phía chân trời bị nhuộm thành màu đỏ.
"Thần linh đại nhân..."
Chu Bân ngồi thụp dưới đất, trên mặt lộ vẻ cầu xin. Anh ta hy vọng có thể nhận được đáp án mà anh ta muốn nghe từ trong miệng của Hà Tứ Hải.
"Tôi đói rồi." Hà Tứ Hải nói.
"Cái gì?" Chu Bân hơi bối rối.
"Anh mời tôi ăn sáng đi." Hà Tứ Hải nói.
"A... Được." Chu Bân hơi ngây người rồi nhận lời.
Anh ta không biết tại sao "thần linh đại nhân" đột nhiên đưa ra yêu cầu như vậy.
Nhưng anh ta đương nhiên sẽ không từ chối.
Chu Bân lau nước mắt trên mặt và đứng lên nói: "Thật ngại quá, để ngài chê cười rồi."
"Không có gì, chuyện thường tình của con người thôi. Nếu là tôi, sợ rằng còn đau buồn hơn anh. Mặt khác, tôi đã nói rồi, tôi không phải là thần linh gì đó." Hà Tứ Hải nói.
"Được, thần linh đại nhân."
"..."
"Trên phố Ba Mươi Dặm có một cửa hàng đồ ăn buổi sáng rất ngon, chỉ là hơi xa." Chu Bân nói.
"Không cần quá chú trọng, cũng không cần đi xa như vậy, cứ tìm một cửa hàng gần đây thôi. Ăn xong, tôi còn phải đi nữa." Hà Tứ Hải nói.
Vì vậy hai người tới một cửa hàng đồ ăn sáng ở cổng khu chung cư.
Cửa hàng đại khái vừa mở cửa, bên trong vắng tanh vắng ngắt không có một bóng người, chỉ có bóng dáng bận rộn của hai vợ chồng chủ cửa hàng.
"Sớm như vậy, bánh bao còn chưa xong, phải chờ thêm mấy phút." Bà chủ thấy bọn họ cũng kinh ngạc.
"Không vội, cứ mang cho chúng tôi hai chén canh trước đi." Hà Tứ Hải liếc nhìn bảng giá trên tường.
Đây là một cửa hàng bánh bao, ngoài bánh bao còn có ba bốn loại canh.
Hà Tứ Hải gọi một bát súp cay.
Hắn uống một ngụm để xua tan cảm giác lạnh giá vào buổi sáng sớm, cảm giác trong ngực cũng ấm áp hơn.
Sau đó, hắn đặt bát xuống, nói với Chu Bân đang ngồi đối diện, vẫn nhìn chằm chằm của hắn với hai mắt đỏ hoe: "Anh muốn hỏi gì, bây giờ cứ hỏi đi."
"Vợ tôi nói thần linh đại nhân nói với cô ấy, thiện ác có báo, chỉ cần tôi làm nhiều việc thiện, kiếp sau có thể nối lại tiền duyên với cô ấy, chuyện này là sự thật sao?"
"Không phải." Hà Tứ Hải đập tan hy vọng của anh ta.
"Quả nhiên là vậy. Mỗi lần cô ấy nói dối đều thích quay lưng về phía tôi, hơn nữa sẽ luôn quay mặt về phía bên phải..." Chu Bân nói với vẻ mặt buồn bã.
Thật ra anh ta đã sớm nhận ra vợ đang lừa mình, nhưng trong lòng anh ta vẫn có chút mong chờ.
"Anh hy vọng như vậy sao?" Hà Tứ Hải ngẩng đầu lên hỏi.
"Đương nhiên."
Chu Bân không hề nghĩ ngợi đã gật đầu.
"Vậy, đây là tâm nguyện của anh sao?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Cái gì?" Chu Bân mờ mịt, không biết tại sao Hà Tứ Hải phải hỏi như vậy.
"Tôi nói, đây là tâm nguyện của anh sao?" Hà Tứ Hải lặp lại.
"Đúng vậy."
Nếu có thể, anh ta đương nhiên hy vọng kiếp sau nối lại tiền duyên.
"Như vậy, tôi nhận tâm nguyện của anh. Bữa sáng này coi như tiền công anh trả tôi. Anh thấy được chứ?" Hà Tứ Hải nói.
Chu Bân căn bản không biết Hà Tứ Hải đang nói gì, chỉ theo bản năng khẽ gật đầu.
Sau đó, quyển sổ xuất hiện ở trên tay Hà Tứ Hải.
Hắn xoay ngược nó, sau đó mở ra.
Quả nhiên, một nguyện vọng mới xuất hiện ở phía trên.
Tên họ: Chu Bân
Sinh nhật: năm Tân Dậu, tháng Ất Mùi, ngày Ất Mùi, giờ Mùi hai khắc
Nguyện vọng: Làm nhiều việc thiện, kiếp sau nối lại tiền duyên với vợ con.
Tiền công: Một bữa sáng.
Trong nháy mắt khi đạt được "khế ước", Chu Bân chợt hiểu rõ rất nhiều điều, nhưng lại có rất nhiều điều không rõ.
"Cảm ơn, cảm ơn đại nhân tiếp dẫn..." Chu Bân kích động nói.
"Anh không cần cám ơn tôi. Anh muốn thực hiện nguyện vọng của mình, vẫn phải làm nhiều việc thiện, đây là tự anh nói ra."
"Nhất định rồi, nhất định rồi..."
"Ăn sáng đi."
Lúc này, ông chủ cửa hàng ăn sáng đã bưng bữa sáng bọn họ gọi lên.
Chờ ăn sáng xong, bọn họ đi ra khỏi cửa hàng thì trời đã sáng, trên đường đã xuất hiện vài ba người.
"Đúng là một ngày đẹp trời."
Ánh nắng sớm xuyên qua ngọn cây, tạo thành từng bóng sáng loang lổ trên mặt đất, gió thổi qua ngọn cây làm cành lá lắc lư, bóng sáng cũng lắc lư theo, như mộng như ảo.
"Tôi đi đây." Hà Tứ Hải đi nhanh về phía trước.
"Tiếp dẫn đại nhân." Chu Bân ở phía sau kêu lên.
Hà Tứ Hải quay đầu.
"Cảm ơn." Anh ta nói.
"Rằm tháng bảy âm lịch năm sau, anh tới tìm tôi." Hà Tứ Hải quay đầu, đi tiếp về phía trước.
Sau đó biến mất ở trong bóng sáng loang lổ.
Giữa hai người đã thành lập "Khế ước", Chu Bân biết có thể tìm được hắn ở đâu.
Chu Bân ngây người nhìn về phía nơi Hà Tứ Hải biến mất.
Sau đó anh ta cười, xoay người bước nhanh rời đi.
"Miêu Miêu, là cậu đây. Hôm nay cậu rảnh, cậu đưa cháu đi sở thú chơi."
...
"Đã về rồi à."
Hà Tứ Hải vừa đi vào khu chung cư, Trương Kiến Quốc đã bước tới đón.
"Ừ." Hà Tứ Hải khẽ gật đầu.
"Thế nào?" Trương Kiến Quốc đột nhiên hỏi.
"Cái gì thế nào?"
"Trông cháu có vẻ không vui." Trương Kiến Quốc nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy thì thoáng ngây người, sau đó nói: "Không có gì, con người dù sao cũng có phiền não."
"Đúng vậy, con người dù sao cũng có phiền não, lại giống như lời tôi nói trước đây vậy, vui vẻ cũng là quá khứ, không vui cũng là quá khứ. Vì sao không để cho mình vui vẻ một chút chứ?" Trương Kiến Quốc nói.
"Cảm ơn." Hà Tứ Hải nói.
"Không có gì để cảm ơn. Cậu nhanh về nhà đi. Đào Tử đại khái chờ cậu cũng sốt ruột rồi. Cả ngày hôm qua, tôi thấy con bé nhìn xuống rất nhiều lần." Trương Kiến Quốc nói.
"À, vậy tôi về trước đây." Hà Tứ Hải nghe vậy thì vội vàng đi lên tầng.
Trương Kiến Quốc nhìn bóng lưng hắn đi xa, phát ra một tiếng thở dài.
Nếu đã có phiền não, làm sao còn có thể vui vẻ được? Phiền não chính là phiền não.
"Ba."
Hà Tứ Hải vừa mở cửa ra, Đào Tử nghe được tiếng động đã chạy tới, ôm lấy chân hắn.
"Con ở nhà à? Ba còn tưởng con ở nhà dì Lưu chứ?" Hà Tứ Hải bế cô bé lên và hỏi.
Hà Tứ Hải nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của Đào Tử, tâm trạng vốn sa sút chợt đỡ hơn nhiều.
"Em bảo con bé qua bên em nhưng nó không chịu, cứ nhất quyết đòi ở nhà chờ anh về." Lưu Vãn Chiếu đứng trong phòng khách nói.
Huyên Huyên cũng ở đây. Cô bé đang ngồi ở trước bàn, ăn món đặc sản phố núi do Hà Tứ Hải gửi về.
Thấy Hà Tứ Hải trở về, cô bé cũng không ngẩng đầu lên, chỉ mải ăn.
"Nhóc con này, sớm biết vậy đã dẫn nó theo." Trong lòng Hà Tứ Hải thầm nghĩ.
"Con đi chơi với Huyên Huyên đi." Hà Tứ Hải bế Đào Tử vào phòng khách rồi thả xuống.
"Vâng."
Đào Tử lập tức đáp một tiếng. Hà Tứ Hải trở về, tâm trạng của cô bé cũng khá hơn.
"Hôm trước anh mới đi, hôm nay đã về. Sao anh không ở lại phố núi chơi thêm?" Lưu Vãn Chiếu đi tới trước bàn, rót một chén nước đưa cho Hà Tứ Hải.
"Không cần, anh đi chủ yếu để xử lý một vài chuyện thôi." Hà Tứ Hải nhận lấy cốc nước nói.
"Đáng tiếc là em sắp phải đi dạy, bằng không chắc chắn sẽ đi cùng anh, sau đó ở lại chơi thêm mấy ngày." Lưu Vãn Chiếu nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy thì im lặng.
"Sao thế?" Lưu Vãn Chiếu thấy kỳ lạ nên hỏi, tưởng mình nói sai chỗ nào.
"Qua vài ngày nữa, anh sẽ đi Giang Hữu một chuyến. Em có muốn đi với anh không?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Chỉ cần anh muốn, em đều đồng ý hết." Lưu Vãn Chiếu cười tươi như hoa nói.
"Cứ quyết định như vậy đi." Hà Tứ Hải nhìn cô, sau đó cầm cốc nước trong tay lên uống một ngụm.
Sao nước này hơi ngọt nhỉ?
------
Dịch: MBMH Translate