"Ba, ngày mai con sẽ tới trường mẫu giáo chứ?" Đào Tử chạy đến trước mặt Hà Tứ Hải hỏi.
"Ba biết rồi, con cũng đã nói rất nhiều lần rồi." Hà Tứ Hải dở khóc dở cười nói.
Bởi vì đây không phải là lần đầu tiên Đào Tử hỏi.
Cô bé vừa vui mừng lại thấp thỏm, tâm trạng vô cùng phức tạp. Bình thường lúc này cô bé đã đi ngủ, nhưng tối nay cô bé không sao ngủ được.
"Ba, giáo viên sẽ thích con chứ?" Đào Tử ôm con thỏ bông, ngước cổ hỏi.
"Đương nhiên rồi. Đào Tử nhà chúng ta đáng yêu như vậy, giáo viên chắc chắn sẽ thích Đào Tử."
"Những bạn nhỏ khác thì sao ạ? Bọn họ cũng thích Đào Tử chứ?"
"Đương nhiên, con sẽ có rất nhiều bạn tốt."
Đào Tử nghe Hà Tứ Hải trả lời, dường như mới thở phào nhẹ nhõm, cười vui vẻ.
Sau đó, Đào Tử lại lo lắng hỏi: "Nếu có đứa trẻ xấu bắt nạt con thì sao?"
"Ơ..."
"Con sẽ bảo chị Huyên Huyên đánh người đó." Hà Tứ Hải còn chưa kịp trả lời, Đào Tử đã nắm chặt nắm đấm nhỏ, dữ tợn nói với vẻ rất đáng yêu.
"Trẻ con không thể đánh nhau. Nếu thật sự có bạn bắt nạt con, con nói lại với giáo viên, hoặc về nói với ba." Hà Tứ Hải dở khóc dở cười nói.
"Con không sợ."
"Ba đâu nói là con sợ."
"Nếu chị Huyên Huyên đánh không lại đứa trẻ xấu, con sẽ lên. Con rất lợi hại."
"Đây không phải là chuyện có lợi hại hay không."
"Anh Hà Cầu và anh Hà Long còn dạy võ cho con đấy. Con rất lợi hại."
"Ồ, con còn biết võ cơ à?" Hà Tứ Hải nghe vậy thì tò mò hỏi.
"Đương nhiên. Ba xem con lợi hại không? Hây… ha"
Đào Tử nắm chặt nắm đấm nhỏ đấm thẳng một cái nhẹ như bông, cộng thêm một đá yếu ớt.
"Có phải con rất lợi hại không?" Đào Tử đắc ý hỏi.
"Ơ... đúng là rất lợi hại."
"Chờ đã, chúng ta không phải nói chuyện này." Hà Tứ Hải phát hiện mình bị cô bé dẫn dắt cho lệch chủ đề.
"Hì hì." Đào Tử cười vui vẻ.
Sau đó chạy bịch bịch bịch đến trên ban công, ngước cổ nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ.
"Thế nào?" Hà Tứ Hải đi qua, cảm thấy kỳ quái hỏi.
"Liệu ngày mai có mưa không nhỉ? Bà Tôn bảo ngày mai sẽ mưa to, không phải là một ngày đẹp trời." Đào Tử nói.
"Thật sao?" Hà Tứ Hải lấy điện thoại di động ra kiểm tra dự báo thời tiết.
Quả nhiên không chỉ ngày mai có mưa, mấy ngày tới đều có mưa.
"Có mưa cũng không sao. Chẳng phải lúc trước ba mua cho con một bộ áo mưa nhỏ à? Mặc áo mưa vào là được rồi." Hà Tứ Hải cất điện thoại nói.
"Vậy thì con chẳng thể chơi ở bên ngoài được rồi." Đào Tử vẫn nhớ mãi mấy thiết bị trò chơi ngoài trời của trường mẫu giáo.
Cô bé còn tính chờ tới trường mẫu giáo sẽ chơi cho đã nghiền đấy.
"Vậy cũng không sao. Các con có thể chơi trong phòng. Rất nhiều bạn nhỏ cùng chơi, chắc chắn cũng rất thú vị." Hà Tứ Hải an ủi.
"Ồ." Đào Tử nghe vậy thì vui vẻ ngay.
"Nhưng con vẫn muốn ngày mai trời nắng." Đào Tử nhìn bầu không trung tối tăm nói.
Đúng lúc này, mây đen che khuất mặt trăng chậm rãi tản đi, lộ ra ánh trăng sáng ngời chiếu xuống mặt đất.
"Bất kể ngày mai thời tiết thế nào, con đều phải về đi ngủ. Nếu không sáng mai không dậy nổi, con sẽ không thể tới trường mẫu giáo được đâu." Hà Tứ Hải kéo cô bé vào trong phòng.
Đào Tử vừa nghe không đi tới trường mẫu giáo được đã căng thẳng, vội vàng chạy về phòng, ngoan ngoãn leo lên giường.
Cô bé chẳng những tự mình nằm đàng hoàng, còn kéo chăn đắp lên bụng mình.
Sau đó, cô bé nhẹ nhàng vỗ vào bụng của mình.
"Bảo bối ngoan, chúc ngủ ngon, mơ giấc mơ đẹp nhé." Sau đó, cô bé nhắm mắt lại.
Nhưng trong miệng lại phát ra tiếng ngáy "o o".
"Đào Tử..."
"Ba đừng gọi con, con ngủ rồi."
Hà Tứ Hải: "..."
"Được rồi, vậy ba không quấy rầy con nữa, con ngủ đi." Hà Tứ Hải nằm xuống bên cạnh cô bé.
...
"Ba, ba ngủ rồi à?" Một lát sau, Đào Tử cuối cùng không nhịn được nữa, lên tiếng hỏi.
"Ba còn chưa ngủ. Con có chuyện gì à?" Hà Tứ Hải đầy vẻ bất lực.
"Con muốn hỏi ba, ba đã đặt chuông báo thức chưa? Sáng sớm mai, ba phải nhớ gọi con dậy, đừng để bị muộn đấy." Đào Tử đầy lo lắng nói.
"Có, có đặt rồi. Con mau ngủ đi. Đây không phải là chuyện trẻ con cần lo."
"Vậy được rồi, con buồn ngủ rồi."
"Ba biết rồi, con mau ngủ đi."
"Phù… phù..." Đào Tử phát ra tiếng thở khẽ.
"Con đấy, đừng đùa nữa... Hả, ngủ thật rồi à? Chẳng khác nào một chú lợn con, ngủ mau thế?"
Hà Tứ Hải giơ tay chỉnh lại cái chăn trên người cô bé.
Sau đó hắn nghiêng thân bày ra một tư thế "ngủ dưỡng sinh".
Bây giờ, mỗi đêm hắn đều ngủ với tư thế này.
Chẳng qua thể lực nâng cao chậm lại.
Không có cảm giác thay da đổi thịt giống như những ngày trước nữa.
...
Ánh nắng sớm từ ngoài cửa sổ len lén chạy vào, chiếu tới cái chân nhỏ nhắn, trắng trẻo ở cuối giường.
Cái chân dường như cảm giác được, cọ hai chân vào nhau...
Sau đó chủ nhân của cái chân mơ mơ màng màng ngồi dậy.
"Ba." Đào Tử dụi mắt gọi một tiếng.
Đào Tử không nghe được tiếng trả lời, đôi mắt trên gương mặt ngây ngô chợt mở ra.
Sau đó thấy ánh nắng chiếu tới chân mình thì động đầu ngón tay giống như đang khiêu vũ, tự chọc mình cười khanh khách.
Lúc này, cô bé chợt nghe có tiếng trẻ con chơi đùa ầm ĩ từ dưới tầng của khu chung cư vọng lên, cô bé mới chợt nhớ ra.
Cô bé vội vàng cong mông bò từ trên giường xuống, hoảng hốt chạy ra khỏi phòng.
"Ba, nguy rồi... Ba, nguy rồi..."
"Sao vậy? Cái gì nguy rồi." Hà Tứ Hải đeo tạp dề đi ra khỏi phòng bếp, vẻ mặt nghi ngờ hỏi.
"Ba, ba, trường mẫu giáo, con phải tới trường mẫu giáo." Đào Tử chạy đến trước mặt Hà Tứ Hải, còn nhảy lên nhảy xuống đầy vẻ sốt ruột.
"Ba biết, nhưng bây giờ còn sớm. Con mau thay quần áo đi. Sắp ăn sáng rồi." Hà Tứ Hải khẽ xoa đầu của cô bé nói.
Hắn phát hiện hình như tóc của cô bé quá dài.
"Không đến muộn chứ?"
"Đương nhiên, bây giờ còn rất sớm."
Đào Tử nghe vậy thì vui mừng cười toét miệng. Không muộn là tốt rồi.
Sau đó, cô bé xoay người, chuẩn bị về phòng thay quần áo.
Cô bé chợt nhìn thấy ánh nắng ngoài ban công thì lập tức hưng phấn nói: "Ba, hôm nay trời không mưa á. Ba xem, ba xem, ba mau xem đi."
"Ba biết rồi, con mau thay quần áo đi." Hà Tứ Hải nói đầy vẻ bất đắc dĩ.
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng “đá” cửa rất có tiết tấu. Không cần hỏi, chắc chắn là Huyên Huyên.
Bởi vì sợ gõ cửa đau tay nên cô bé đều dùng chân đá.
"Con đi mở cửa, con đi mở." Đào Tử hưng phấn chạy tới.
"Là ai vậy?"
"Là chị."
"Chị là ai thế? Mời chị nói mật mã."
"Kỷ lý quang quác, ô lý quang quác."
"Không đúng."
"Vậy là gì?"
"Là trong nhà quang quác, trong phòng quang quác."
"A, được rồi, trong nhà quang quác, trong phòng quang quác."
"Nói đúng rồi, em mở cửa cho chị."
Đào Tử mở cửa, sau đó cô bé và Huyên Huyên hưng phấn ôm nhau.
Hà Tứ Hải: -_-||
Vừa rồi còn cuống lên, bây giờ lại chơi. Thật sự không thể hiểu nổi trẻ con.
------
Dịch: MBMH Translate