"Huyên Huyên, em ăn sáng chưa?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Em ăn xong rồi. Em đến tìm Đào Tử tới trường mẫu giáo." Huyên Huyên thả Đào Tử ra.
"Đào Tử còn chưa ăn sáng đâu. Đào Tử, con mau thay quần áo đi." Hà Tứ Hải nói.
Hắn nói xong, xoay người đi vào phòng bếp.
Đào Tử cũng chạy bịch bịch bịch vào phòng thay quần áo.
Huyên Huyên hết nhìn trái lại nhìn phải, sau đó hít hít mũi, xoay người chạy về phía phòng bếp.
Sau đó lén lút thò đầu ở cửa phòng bếp hỏi nhỏ: "Ông chủ, ông chủ, anh đang làm gì vậy?"
"Anh đang nấu bữa sáng." Hà Tứ Hải nhìn cô bé nói.
"Thơm quá à." Cô bé hít hít mũi nói.
"Em có muốn ăn thêm không?" Hà Tứ Hải hơi buồn cười hỏi.
"Được ạ, được ạ." Huyên Huyên lập tức sung sướng gật đầu.
"Em ăn chưa no à?" Hà Tứ Hải thuận miệng hỏi.
"Em cảm thấy mình còn có thể ăn một ít nữa, chỉ một ít thôi ạ." Huyên Huyên nói xong, còn dùng ngón tay út ra hiệu.
"Được, vậy em ra ngoài trước nhé. Chờ Đào Tử thay quần áo xong, chúng ta sẽ ăn sáng." Hà Tứ Hải mỉm cười nói.
"Được ạ." Huyên Huyên nghe vậy thì xoay người muốn đi tìm em gái Đào Tử. Lúc này Hà Tứ Hải gọi cô bé lại.
"Chị em đâu?"
Bình thường sáng sớm đều là Huyên Huyên và Lưu Vãn Chiếu cùng đến. Hôm nay đột nhiên không thấy cô, hắn thật sự cảm thấy không quen.
"Chị ấy rất khó chịu, đi làm rồi ạ." Huyên Huyên vừa cười ha ha vừa nói.
Hà Tứ Hải nhớ ra, hôm nay trường của Lưu Vãn Chiếu cũng khai giảng. Ngày đầu tiên khai giảng, lãnh đạo trong trường đều phải lên bục phát biểu. Cô làm giáo viên của trường, không thể không trình diện.
"Vậy chị không đưa em tới trường mẫu giáo, em vẫn vui vẻ như vậy à?"
"Mẹ đưa em đi." Huyên Huyên đắc ý nói.
Quả nhiên giữa mẹ và chị, yêu nhất vẫn là mẹ đấy.
"Huyên Huyên, chị mau tới đây đi."
Đúng lúc này, nghe tiếng gọi của Đào Tử, cô nhóc xoay người chạy.
Sáng sớm, Hà Tứ Hải nấu bánh trứng jambong cho Đào Tử.
Món này nhìn có vẻ rất phức tạp nhưng thật ra làm rất đơn giản.
Hắn lại chuẩn bị cho Đào Tử thêm một cốc sữa, bữa sáng xem như đã xong.
"Ăn sáng thôi." Hà Tứ Hải cầm đĩa thức ăn tới phòng khách nói.
Sau đó, hắn nhìn thấy Huyên Huyên đứng sau lưng Đào Tử, nhón chân vụng về tết tóc cho Đào Tử.
Trông rất buồn cười nhưng cũng rất đáng yêu, Hà Tứ Hải đặt đĩa thức ăn xuống, lấy điện thoại di động ra chụp.
Sau đó, hắn mới đi tới nói: "Hay là để anh làm cho."
Huyên Huyên thật ra rất sung sướng, trực tiếp đưa dây chun trên tay cho Hà Tứ Hải.
Sau đó cô bé tự mình chạy đến trước bàn ngồi xuống, nhìn đĩa thức ăn và lay mép bàn.
"Bát màu xanh lam là của em. Em ăn trước đi. Đào Tử còn phải đánh răng, rửa mặt nữa." Hà Tứ Hải nói.
"Chị đừng ăn hết của em đấy." Đào Tử hơi lo lắng nói.
"Biết rồi, biết rồi, ừm, ừm..." Huyên Huyên sung sướng gật đầu, đắc ý.
"À, Huyên Huyên, mẹ bảo con xem thử Đào Tử đã dậy chưa, gọi con bé qua ăn sáng. Sao con ngồi đây ăn một mình vậy?"
Tôn Nhạc Dao không biết tới cửa từ lúc nào, thấy con gái ngồi trước bàn ăn với vẻ đắc ý thì thật sự cạn lời.
Vừa rồi, sau khi Huyên Huyên bước vào Hà Tứ Hải không đóng cửa, cho gió lưu thông.
"Ơ..."
Lúc này, Huyên Huyên mới nhớ ra, cô bé qua đây còn có nhiệm vụ là gọi ông chủ và Đào Tử qua ăn sáng đấy.
Huyên Huyên không khác gì Đào Tử, bởi vì sắp tới trường mẫu giáo nên rất kích động, rất hưng phấn. Nhưng cô bé khác với Đào Tử, cô bé dậy rất sớm.
Tôn Nhạc Dao sợ cô bé bị đói nên chuẩn bị bữa sáng cho cô bé ăn trước.
Bản thân bọn họ còn chưa ăn, tính chờ Hà Tứ Hải và Đào Tử dậy rồi cùng ăn.
Không ngờ cô nhóc chạy đi gọi người, bản thân lại ăn rồi.
"Không sao, cũng giống nhau thôi. Dì Tôn, dì có muốn ăn thêm một chút không?" Hà Tứ Hải tưởng bà đã ăn sáng rồi.
"Trong nhà cũng nấu bữa sáng. Tôi vốn bảo Huyên Huyên gọi các người qua ăn sáng, không ngờ..."
"Hì hì, nhưng ăn ngon lắm ạ." Huyên Huyên ăn tới gương mặt bóng nhẫy, đang cầm chén nhỏ vui vẻ nói.
"Con đấy..."
Tôn Nhạc Dao rút một tờ khăn giấy lau cho cô bé, gương mặt đầy vẻ trìu mến.
"Nếu con thích ăn bánh trứng với jambong, sáng mai mẹ sẽ nấu cho con." Tôn Nhạc Dao liếc nhìn vào trong chén nhỏ của cô bé và nói.
Bà tất nhiên sẽ không trách Huyên Huyên, hận không thể dồn hết tất cả tình yêu cho cô bé, bù đắp những gì đã mất.
Ăn sáng xong, Đào Tử thu dọn cặp sách nhỏ của cô bé, mang theo bình nước ấm, bắt đầu ngày đầu tiên ở trường mẫu giáo.
Thật ra không cần mang cặp, ở trường mẫu giáo cần cặp sách làm gì?
Nhưng đây là cặp sách do trường mẫu giáo phát, phía trên còn in tên trường mẫu giáo.
Mặt khác, đồ ăn vặt, đồ chơi đều không được phép mang theo.
Cho nên đây chính là một cặp sách trống. Hà Tứ Hải không hiểu nổi trường mẫu giáo phát cặp sách này là có ý gì.
Nhưng cho dù là cặp sách trống, Đào Tử vẫn muốn đeo trên lưng.
Đến trường không đeo cặp sách thì gọi gì là đến trường chứ? Không có chút cảm giác nghi thức gì.
Hai cô nhóc nắm tay nhau, vui vẻ đi trên đường tới trường mẫu giáo.
Lưu Trung Mưu và Hà Tứ Hải đi theo phía sau nhìn.
"Thật tốt." Lưu Trung Mưu chắp hai tay, đi theo phía sau đột nhiên nói một câu.
Ông ta nằm mơ cũng không ngờ còn có ngày này.
Ông ta cứ nghĩ tới cảnh tượng lần đầu tiên đưa con gái đi học vào mười mấy năm trước.
Cô nhóc cũng hưng phấn và đầy chờ mong như bây giờ.
Trong lòng ông ta cảm thấy thỏa mãn không sao tả xiết.
Đúng lúc này, phụ huynh dẫn trẻ con đi trên đường cũng đông hơn.
Khắp nơi đều là tiếng các bạn nhỏ líu ríu nói chuyện.
Hai cô nhóc không dám đi một mình phía trước nữa, quay đầu chạy về.
Đào Tử kéo tay Hà Tứ Hải, Huyên Huyên kéo tay Tôn Nhạc Dao.
Hai cô nhóc lén lút quan sát các bạn nhỏ cùng tuổi xung quanh, vẻ mặt vừa tò mò lại hơi sợ.
Cho dù Huyên Huyên lớn hơn Đào Tử, nhưng hai đứa đều học cùng một lớp, đều là lớp chồi ở trường mẫu giáo.
Đây là Lưu Trung Mưu đặc biệt thu xếp.
Nếu để Huyên Huyên học lớp lá, vậy tháng chín sang năm, cô bé phải lên cấp một.
Chuyện này chưa chắc đã tốt cho Huyên Huyên. Lưu Trung Mưu cũng có suy tính riêng.
Hai cô nhóc đều ở lớp chồi 2. Giáo viên chủ nhiệm lớp họ Từ, là một cô gái trông mảnh mai yếu ớt, nói chuyện nhỏ nhẹ, tính tình rất tốt.
Điều Huyên Huyên và Đào Tử vui mừng là trong lớp còn có một người quen, đó chính là bạn nhỏ Thẩm Di Nhiên đã chơi với các cô vào ngày tới báo danh.
Huyên Huyên và Đào Tử thuộc về học sinh được xếp vào lớp. Các bạn nhỏ khác là từ lớp bé lên, đã quen với nhau, cho nên đều tập trung một chỗ ríu ra ríu rít chơi đùa.
Chỉ có Đào Tử và Huyên Huyên không quen ai, cũng không có bạn nhỏ nào để ý tới hai đứa.
Hai cô nhóc mới đầu còn hưng phấn, sau bắt đầu cảm thấy khổ sở, vẻ mặt ngơ ngác nhìn xung quanh.
Đặc biệt phụ huynh không được vào trong, chỉ còn lại hai đứa, chúng không khóc đã tốt lắm rồi.
Vào lúc này, nhìn thấy có bóng người quen, dường như hai đứa được tăng thêm lòng dũng cảm cực lớn, lập tức nắm tay nhau chạy tới.
Cô bé Thẩm Di Nhiên này dường như vĩnh viễn không có phiền não, lúc nào cũng cười hì hì, vẻ mặt cũng rất dễ cảm hóa người khác nên cô bé có rất nhiều bạn.
Có cô bé dẫn theo, Đào Tử và Huyên Huyên nhanh chóng làm quen với các bạn nhỏ khác.
Hà Tứ Hải và Lưu Trung Mưu vô cùng lo lắng, vẫn đứng ngoài cửa sổ nhìn lén, cuối cùng đã thở phào nhẹ nhõm.
------
Dịch: MBMH Translate