Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 169 - Chương 169: Chị Em Nhà Họ La

Chương 169: Chị Em Nhà Họ La Chương 169: Chị Em Nhà Họ La

"Được rồi, yên lặng nào. Các em trở về chỗ ngồi của mình đi." Cô giáo Từ đứng trên bục giảng vỗ tay một cái.

Các bạn nhỏ phía dưới lập tức trở về chỗ ngồi của mình.

Học sinh nghe lời như thế, đại khái cũng chỉ có bạn nhỏ ở trường mẫu giáo.

Nhìn bạn nhỏ ngồi xong, cô giáo Từ mới nói: "Học kỳ này, lớp chúng ta có thêm hai bạn học mới."

Các người bạn nhỏ nghe vậy, đều nhìn về phía Huyên Huyên và Đào Tử.

Huyên Huyên hơi căng thẳng, rụt cổ lại, Đào Tử vội vàng cúi đầu nhìn chân mình.

Đầu ngón chân nhỏ bất an, nhích tới nhích lui trong giày, nhưng không nhịn được lại dùng khóe mắt lén nhìn các người bạn nhỏ khác.

"Hai bạn nhỏ tự giới thiệu tên mình là gì được không?" Cô giáo Từ nói.

Sau đó, cô giáo nhìn về phía Huyên Huyên và Đào Tử với ánh mắt khích lệ.

"Mình là. . . mình là Huyên Huyên." Dưới sự khích lệ của cô giáo, Huyên Huyên đứng lên, khẽ nói.

Nhưng cô bé vừa nói dứt lời, các người bạn nhỏ đều cười. Lần này, Huyên Huyên càng căng thẳng hơn, suýt nữa thì biến thành quỷ để trốn đi.

Lúc này, cũng may có Thẩm Di Nhiên lớn tiếng nói: "Bạn ấy tên là Lưu Nhược Huyên, ở nhà thường gọi là Huyên Huyên."

Huyên Huyên vội vàng gật đầu.

"Vậy chúng ta hoan nghênh bạn nhỏ Lưu Nhược Huyên nào." Cô giáo Từ vỗ tay trước.

"Ha ha, sau này chúng ta chơi với nhau nhé."

"Chúng ta có thể làm bạn tốt."

Các người bạn nhỏ ríu ra ríu rít thể hiện mình nhiệt tình hoan nghênh cô bé. Điều này làm Huyên Huyên âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó đến lượt Đào Tử. Cô bé còn sợ hơn Huyên Huyên, đứng lên mãi không nói được lời nào.

Cũng may Huyên Huyên đã thích ứng, lớn tiếng nói: "Đây là em gái mình, Đào Tử."

"Là Hà Đào đấy." Vẫn là Thẩm Di Nhiên nói giúp cô bé.

Sau đó, tất nhiên các người bạn nhỏ lại vỗ tay hoan nghênh.

Thế giới của trẻ con rất đơn giản, cũng rất đơn thuần.

Có thêm hai bạn nhỏ, đại biểu có thêm hai bạn tốt, chúng đương nhiên rất vui vẻ.

Sau khi ra khỏi trường mẫu giáo, Hà Tứ Hải không quay về khu chung cư ở vịnh Ngự Thủy, mà đi dọc theo hồ Kim Hoa tới Kim Hoa Hồ Trấn.

Buổi trưa không cần đón Đào Tử, cô bé sẽ ăn cơm ở trường mẫu giáo, chờ đến buổi chiều đón về là được rồi.

"Đào Tử cũng đi học rồi."

Hà Tứ Hải nhìn từng gợn sóng lấp lánh trên mặt hồ Kim Hoa, không biết sao tự nhiên có cảm giác mất mát.

Cảm giác này tới rất đột ngột khiến hắn cũng không biết nguyên nhân.

Đúng lúc này, Hà Tứ Hải nghe được những tiếng còi xe.

Hắn nhìn theo hướng âm thanh phát ra, hóa ra là Đinh Mẫn.

"Sao anh lại ở đây một mình?" Cô ta hạ cửa kính xe xuống, lớn tiếng hỏi.

"Tôi vừa đưa Đào Tử tới trường mẫu giáo." Hà Tứ Hải đi tới, nói.

"Anh muốn đi Vấn Tâm Quán à? Anh lên xe đi, tôi chở anh đi. Đúng lúc tôi tìm anh có chút việc." Đinh Mẫn nói.

Hà Tứ Hải cũng không khách sáo, trực tiếp mở cửa xe và ngồi lên vị trí lái phụ.

"Chuyện chú Thường lần trước, tôi còn chưa cám ơn anh đấy." Đinh Mẫn lại khởi động xe, chậm rãi chạy về phía trước.

"Có gì phải cảm ơn chứ? Cô đã trả tiền cho tôi rồi." Hà Tứ Hải nói.

"Chú Thường trả lại tiền cho tôi." Đinh Mẫn đột nhiên nói.

"Không nhận không được, rất ngang ngược."

"À."

Hà Tứ Hải nhún vai, không để ý. Hắn nhận tiền công của mình là được, về phần rốt cuộc là ai trả tiền, hắn không quan tâm.

Đinh Mẫn liếc nhìn hắn, thấy Hà Tứ Hải hình như có tâm sự.

Cô cắn môi do dự mãi, nhưng cuối cùng vẫn không nói nữa.

Bầu không khí trong xe nhất thời yên ắng.

Đinh Mẫn do dự một lát, sau đó hỏi: "Việc kinh doanh trong cửa hàng anh thế nào?"

Hà Tứ Hải: →_→

Hắn có kinh doanh cái rắm.

Thấy Hà Tứ Hải không trả lời, Đinh Mẫn lúng túng cười.

Lúc này, cũng may bọn họ đã đến Kim Hoa Hồ Trấn.

Xe không được lái vào trong, phải dừng ở bãi đỗ xe bên ngoài.

Hà Tứ Hải bước xuống xe, chủ động hỏi: "Cô tìm tôi có chuyện gì?"

"Tôi có một người bạn. Chị cô ấy mất tích rất nhiều năm, mấy năm nay nhà bọn họ vẫn luôn tìm kiếm chị của cô ấy nhưng không có manh mối, cho nên tôi muốn. . ."

"Đây không phải là chuyện của cảnh sát các cô à? Vậy cô tìm tôi làm gì? Tôi đâu phải thần tiên mà cái gì cũng biết."

"Không phải, chị của cô ấy bị bắt cóc." Đinh Mẫn nói.

"Cho nên cô ta là con tin bị giết rồi?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Không biết, cho nên mới muốn tìm." Đinh Mẫn nói.

"Tình huống cụ thể thế nào?"

"Bạn tôi tên là La Vũ Dương, cô ấy có một người chị tên là La Thanh Thần. . ."

"Ồ."

"Sao vậy?"

"Không có gì."

Sở dĩ Hà Tứ Hải kinh ngạc vì cái tên này làm hắn nhớ tới Lưu Vãn Chiếu.

"Cô nói tiếp đi."

La Thanh Thần và La Vũ Dương là hai chị em. La Thiên Chí - ba của các cô ấy vốn là giáo viên dạy toán lớp ở trường trung học số 6 tại Hợp Châu, năm 1990 đã từ chức ra kinh doanh trang phục.

Chỉ mất năm năm, công ty của La Thiên Chí đã trở thành công ty sản xuất thời gian lớn nhất Hợp Châu, tài sản lên tới mấy chục triệu, cũng là nhân vật nổi tiếng ở Hợp Châu năm đó.

Bởi vậy, bọn họ bị đám người xấu theo dõi.

Khi đó, La Thanh Thần mười lăm tuổi, La Vũ Dương mười hai tuổi, đều là học sinh của trường trung học số một thành phố.

Khi đó, trường trung học số một Hợp Châu là trường trung học tốt nhất ở đây.

Một ngày, sau buổi tự học, hai chị em đều bắt cóc.

Đám bắt cóc đòi La Thiên Thành hai triệu tiền chuộc.

La Thiên Thành chuẩn bị hai triệu tiền chuộc, đồng thời cũng lén báo cảnh sát.

Nhưng không chờ ông ta giao tiền chuộc, La Vũ Dương đã trốn về.

Cũng không biết tại La Vũ Dương chạy trốn, dẫn đến đám bắt cóc cảnh giác hay vì nguyên nhân gì khác.

Nói chung cảnh sát căn cứ theo manh mối do La Vũ Dương cung cấp, chạy tới nơi giam giữ thì chẳng còn ai.

Không chỉ đám bắt cóc chạy thoát, ngay cả La Thanh Thần cũng không tìm được.

Lúc đó, vụ án này đã gây chấn động toàn tỉnh.

La Thiên Chí trực tiếp dùng hai triệu tiền chuộc kia làm tiền thưởng cho ai cung cấp được manh mối.

Nhưng cuối cùng La Thanh Thần giống như hòn đá chìm xuống biển, giống như bốc hơi khỏi nhân gian, biến mất không thấy bóng dáng.

Những năm gần đây, nhà họ La vẫn không chịu từ bỏ nhưng vụ án này không có tiến triển gì.

Mà La Vũ Dương - người bạn Đinh Mẫn năm đó trốn về, tâm lý lại có vấn đề, vẫn cho rằng tại mình chạy trốn mới hại chị, phải đi khám bác sĩ tâm lý rất lâu.

Cho dù bây giờ, mỗi ngày cô ta đều phải uống thuốc mới có thể ngủ được.

"Cho nên tôi muốn nhờ anh xem giúp, có phải La Thanh Thần không. . ."

Hà Tứ Hải hiểu rõ cô ta có ý gì, vì vậy khẽ gật đầu: "Cô bảo cô ta tới gặp tôi đi."

Sau đó, hắn đi nhanh về phía trước.

Đinh Mẫn thoáng ngây người. Trông tôi cũng đâu khó coi, lẽ nào lại khiến người ta ghét bỏ như vậy?

Sở dĩ Hà Tứ Hải đi nhanh về phía trước, là tại hắn nhìn thấy Trương Kiến Quốc ở đó.

Chẳng trách sáng sớm hôm nay hắn đi từ trên tầng xuống vẫn không nhìn thấy ông ta, hóa ra ông ta đã chạy đến đây.

"Sao vậy? Ông muốn ăn à?" Hà Tứ Hải đi tới Trương Kiến Quốc phía sau hỏi.

Lúc này, Trương Kiến Quốc đang đứng ở một cửa hàng đồ ăn sáng, nhìn người ta rán bánh.

"Tôi cũng biết làm món này. Cháu của tôi rất thích ăn." Trương Kiến Quốc không bất ngờ khi thấy Hà Tứ Hải xuất hiện sau lưng mình.

Mà ông ta chỉ vào viên xôi chiên trên quầy đồ ăn sáng.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment