Tập đoàn Thiên Hợp
Một tập đoàn công ty lớn nhất ở Hợp Châu.
Bọn họ kinh doanh các ngành nghề có liên quan đến sản xuất thời trang, khai thác bất động sản, điện dân dụng, sản phẩm điện tử, bán lẻ vân vân.
Có thể nói chỉ cần liên quan đến phương diện sinh hoạt của dân chúng, bọn họ đều làm.
La Thiên Chí chỉ tốn ba mươi năm đã phát triển tập đoàn thành quy mô như vậy.
Chỉ có điều mấy năm gần đây, La Thiên Chí bắt đầu chuyển dần việc kinh doanh cho con gái và con trai.
Điều khiến cho La Thiên Chí vui mừng là con gái La Vũ Dương rất giống ông ta lúc còn trẻ, dám đánh dám liều, làm việc quả quyết, xác định phương hướng chính xác, hành động như sấm sét.
Điều này làm La Thiên Chí rất vui mừng. Nhưng cái gai duy nhất trong lòng ông ta là trạng thái tinh thần của La Vũ Dương không quá ổn định.
Chuyện năm đó đã để lại di chứng, cho dù trải qua nhiều năm chữa trị như vậy, trên cơ bản đã có thể sống như người bình thường, nhưng vẫn tiềm ẩn nguy cơ, cần phải dựa vào thuốc để duy trì, cũng không biết sẽ phát ra vào lúc nào.
Lúc cô phát bệnh, thật ra không nói linh tinh, điên điên khùng khùng như người bệnh tâm thần.
Khi cô phát bệnh, sẽ chìm trong trạng thái áy náy và tự trách mình, đồng thời còn có tính công kích mạnh.
Đây cũng là nguyên nhân La Vũ Dương hơn ba mươi tuổi, vẫn chưa kết hôn.
La Thiên Chí đã từng thu xếp hôn nhân cho cô, nhưng với điều kiện ngang nhau, biết cô tinh thần có vấn đề, bọn họ đều uyển chuyển từ chối.
Điều kiện kém thì nhìn không thuận mắt. Hơn nữa bản thân La Vũ Dương có phần kháng cự với điều này, cho nên vẫn kéo dài suốt nhiều năm đến bây giờ.
Cuối cùng hai vợ chồng La Thiên Chí đều từ bỏ, chuyên tâm bồi dưỡng con trai, hy vọng anh ta có thể trở thành một người nối nghiệp đạt tiêu chuẩn.
Mà nhiều năm như vậy, La Vũ Dương chỉ có hai mục tiêu, phát triển tập đoàn Thiên Hợp, sau đó lợi dụng sức ảnh hưởng của tập đoàn Thiên Hợp để tìm kiếm thêm manh mối về chị.
Cô thật sự rất có thủ đoạn. Mấy năm qua, tập đoàn Thiên Hợp được La Vũ Dương dẫn đường, đã không ngừng phát triển, tỷ lệ lợi nhuận hàng năm gần như đều tăng lên gấp đôi so với năm trước.
Đây cũng là nguyên nhân ban giám đốc biết rõ cô có bệnh tâm thần, vẫn để cô chủ trì mọi chuyện.
Nhưng hiện thực không phải như trong phim ảnh. Cho dù La Thiên Chí chiếm số lượng cổ phần nhiều nhất trong tập đoàn Thiên Hợp, nắm giữ một trăm phần trăm quyền phát biểu và quyền quyết định cuối cùng, nhưng các cổ đông khác có ý kiến, ông ta cũng không thể không nghe.
Bằng không, cổ đông không đoàn kết, công ty sụp đổ là chuyện sớm hay muộn thôi.
Cũng giống như trong phim ảnh, cả ban giám đốc ngoại trừ chủ tịch là con người, những đồng nghiệp khác đều là chó, người có thể ngồi vào vị trí này, không ai là kẻ đầu đất.
Thậm chí có thành viên hội đồng quản trị cá biệt có sản nghiệp quy mô không nhỏ hơn tập đoàn Thiên Hợp, đều nắm cổ phần của nhau.
Cái gọi là thành viên hội đồng quản trị, đơn giản chính là tập trung lợi ích, chẳng ai cao quý hơn ai.
Trước đây, La Thiên Chí đã phải tốn rất nhiều công sức mới thu xếp cho con gái vào tập đoàn. Cũng may La Vũ Dương không chịu thua kém, khiến rất nhiều người phải ngậm miệng lại.
Về phần con trai, vậy thì đơn giản hơn nhiều, làm người thừa kế hợp pháp bình thường tiến vào công ty, không ai sẽ nói thêm một câu.
Sở dĩ La Vũ Dương và Đinh Mẫn quen nhau, vì hai người bọn họ đều là thành viên của một câu lạc bộ võ tổng hợp đối kháng ở Hợp Châu.
Câu lạc bộ võ tổng hợp đối kháng này rất nổi tiếng ở Hợp Châu, yêu cầu về thành viên gia nhập cũng rất nghiêm ngặt, cho nên không có nhiều phụ nữ tới đây. Hơn nữa, các cô thường luyện cùng nhau, thường xuyên qua lại đã thành bạn thân.
"Chị Dương Dương, chị có bận không?"
Thấy Hà Tứ Hải đồng ý, Đinh Mẫn cũng không chậm trễ, trực tiếp gọi điện thoại cho La Vũ Dương.
"Có ngày nào không bận đâu? Em có việc gì cứ nói đi." La Vũ Dương nói năng gọn gàng dứt khoát.
"Lúc trước không phải em đã nói có quen một bác sĩ tâm lý rất giỏi à? Em đã hẹn với đối phương rồi. Hay chị tới khám thử xem?" Đinh Mẫn nói.
"Bác sĩ tâm lý giỏi? Không phải em bị lừa chứ? Ở Hợp Châu có thể có bác sĩ tâm lý nào giỏi? Lần trước, chị đã nói với em là không đi rồi, bây giờ chị vẫn ổn." La Vũ Dương nói.
"Có tốt hay không, chị cứ gặp mặt một lần rồi nói." Đinh Mẫn biết, mấy năm nay La Vũ Dương đã đi khám qua không ít bác sĩ tâm lý, trong ngoài nước đều có.
Với tài sản và thế lực nhà cô, tất nhiên đều mời bác sĩ giỏi nhất.
Thậm chí bản thân cô cũng tự học tâm lý học.
Cho nên cô nói vậy, cũng không có vấn đề gì.
"Không rảnh." La Vũ Dương cúp máy luôn.
Đinh Mẫn nghe tiếng báo bận trong điện thoại thì nghẹn lời.
Cô ta khó khăn lắm mới được Hà Tứ Hải đồng ý, nếu chọc cho Hà Tứ Hải giận, qua thôn này không có nữa đâu.
Cô ta nghĩ ngợi một lát, đang định gọi lại khuyên.
Nhưng không ngờ cô ta còn chưa gọi, La Vũ Dương đã chủ động gọi tới.
"Lúc nào, ở đâu?" Điện thoại vừa kết nối, La Vũ Dương đã hỏi luôn.
"Bây giờ, em ở đầu Kim Hoa Hồ Trấn chờ chị." Đinh Mẫn cũng là người nhanh nhẹn.
"Đến ngay đây." La Vũ Dương nói.
Trước khi cúp máy, cô còn nói thêm một câu: "Chị chỉ sợ em bị người ta lừa thôi."
Cô nói xong, cúp máy luôn.
Đinh Mẫn mỉm cười.
...
"Bây giờ tôi phải đi ra ngoài một lát. Cô thu xếp một chiếc xe cho tôi." La Vũ Dương đứng lên, nói với thư ký cuộc sống.
"Sếp La, sắp có một cuộc họp." Thư ký vội vàng đứng dậy nhắc.
"Vậy dời lại buổi chiều." La Vũ Dương cầm lấy túi xách và đi nhanh ra ngoài.
"Nhưng..."
Chẳng quay La Vũ Dương đâu nghe cô ta nhưng nhị gì, đã đi ra ngoài.
Thư ký vội vàng đuổi theo, đồng thời móc điện thoại gọi cho tài xế, bảo tài xế chờ ở cửa.
La Vũ Dương vừa ra cửa, đã gặp em trai của mình.
Cô thấy La Hoan mất hồn mất vía, khẽ nhíu mày: "La Hoan."
"Chị." La Hoan ngẩng đầu lên, liếc nhìn La Vũ Dương.
"Gọi chị là sếp La."
"Được rồi, sếp La, chị muốn ra ngoài à?" La Hoan hỏi.
La Vũ Dương không trả lời mà hỏi ngược lại: "Dạo này em làm sao thế? Suốt ngày hồn vía lên mây vậy?"
"Không có gì. Chị... Sếp La, chị muốn đi đâu thế?" La Hoan tiếp tục hỏi tới.
"Đinh Mẫn tìm chị có chút việc!" La Vũ Dương nói.
"Đinh Mẫn? Vậy em đi chung với chị." La Hoan lập tức nói.
La Vũ Dương vốn định từ chối, nhưng nghĩ lại vẫn gật đầu.
Dù sao cũng là em trai của mình, sao có thể không quan tâm, vì vậy lại nói: "Từ lần trước em xảy ra chuyện tỉnh lại, chị đã thấy em không ổn lắm. Nếu có chuyện gì, phải nói với chị đấy."
"Em biết rồi, chị!"
Lần này La Vũ Dương không bảo cậu ta gọi mình là sếp La nữa.
"Em có bạn gái rồi sao? Hết tiền thì nói với chị. Ba quản lý em nghiêm chỉ muốn em có thể kiếm chế được ham muốn của mình, tránh đi nhầm đường thôi." La Vũ Dương hóa thân làm chị cũng trở nên nhiều lời hơn.
"Không, em không thiếu tiền."
"Không thiếu tiền, vậy em tìm Phạm Hồng Ba mượn tiền làm gì?"
"Ơ... chị biết rồi à?" La Hoan hơi lúng túng.
"Tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì?" La Vũ Dương chợt hỏi.
"Không... Không có gì. Ha…ha…" La Hoan nhìn thấy ánh mắt sáng rực của chị, hơi chột dạ cười nói.
Không nói La Vũ Dương hiểu rõ về La Hoan, cô còn học qua những kiến thức về tâm lý học, đã nhận ra La Hoan có việc giấu cô.
Mấy ngày trước, La Hoan hôn mê trong xe suốt bảy ngày mới tỉnh lại, nhưng rất ít nói về nguyên nhân hôn mê.
Cậu ta không nói nhưng La Thiên Chí và La Vũ Dương vẫn luôn điều tra về chuyện này.
------
Dịch: MBMH Translate