Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 171 - Chương 171: Ký Ức Của Quỷ

Chương 171: Ký Ức Của Quỷ Chương 171: Ký Ức Của Quỷ

"Tối em xảy ra chuyện, Phạm Hồng Ba cũng gặp sự cố. Chẳng qua anh ta chỉ mất một thời gian rất ngắn đã nhanh chóng bình phục lại. Em có thể nói cho chị biết, rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì không?"

Sau khi lên xe, La Vũ Dương nhìn La Hoan hỏi tới.

"Chị, chẳng phải em đã nói rồi sao? Ngày đó, em chỉ uống hơi nhiều rượu trong quán bar thôi." La Hoan rời tầm mắt, giải thích.

"Đêm đó là em thanh toán." La Vũ Dương đột nhiên nói.

Nhưng La Hoan lập tức hiểu rõ ý của cô. Cậu ta thanh toán sẽ có ghi chép lại, chỉ cần điều tra ghi chép trong quán bar xem buổi tối hôm đó gọi gì là biết.

"Có một phần do Phạm Hồng Ba trả tiền." La Hoan tranh luận.

"Không thể nào. Bọn chị đã điều tra tất cả các tài khoản thanh toán tối đó rồi." La Vũ Dương nói ngay.

Dựa vào địa vị của nhà bọn họ ở Hợp Châu, muốn điều tra tài khoản thanh toán của một quán bar này rất đơn giản.

"Chị, chị biết rõ em không muốn nói, chị đừng hỏi nữa. Nếu em muốn nói, chắc chắn sẽ nói cho chị biết." La Hoan nói với vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Nhưng chị muốn nghe." La Vũ Dương nghiêm túc nói.

"Chuyện khác đều được, nhưng chuyện này thì chị đừng hỏi." La Hoan biết chị luôn cứng rắn nhưng không chịu nói về chuyện này.

Lúc đó, lão quỷ chiếm cơ thể cậu ta nhưng ý thức của cậu ta thật ra vẫn còn.

Ý thức giống như bị nhốt vào trong một cái lồng, tuy không thể khống chế cơ thể của mình nhưng cậu ta vẫn có thể nghe và nhìn thấy mọi thứ bên ngoài.

Nhưng theo thời gian trôi qua, ý thức của cậu ta bắt đầu trở nên chậm chạp, linh hồn trở nên đờ đẫn.

Xác thịt là vật dẫn của linh hồn, nếu cần một thứ để ví dụ thì laptop là thỏa đáng nhất, thân thể tương đương với phần cứng của laptop, linh hồn chính là phần mềm.

Thân thể thông qua các loại tin tức thu được từ bên ngoài, tích trữ ở trong đầu, sau đó đọc viết ở trên linh hồn.

Thân thể chết lại tương đương với chức năng tích trữ và chức năng đọc viết bị hỏng.

Đây cũng là nguyên nhân quỷ chỉ nhớ rõ chuyện khi còn sống, chuyện sau khi chết thì nhớ rất ít, cũng rất ngắn.

Bởi vì bọn họ không có chức năng đọc viết, cũng không có không gian tích trữ.

Ví dụ như Huyên Huyên, lúc chết là đứa trẻ, bây giờ vẫn còn là con nít, tư tưởng không theo thời gian trôi qua mà biến thành người trưởng thành.

Mà lúc lão quỷ chiếm cơ thể của La Hoan, La Hoan còn chưa chết, cho nên lão ta trực tiếp đọc lấy ký ức lưu trong đầu của La Hoan.

Đây cũng là nguyên nhân lão ta có thể nhanh chóng hòa nhập vào xã hội hiện đại, thay thế thân phận ban đầu.

Nhưng đồng thời, trong đầu lão ta cũng lưu lại một số vết tích về ký ức của mình trong đầu La Hoan.

Lúc lão quỷ rời khỏi thân thể cậu ta, linh hồn của cậu ta dần khôi phục. Sau khi một lần nữa tiếp quản cơ thể mình, linh hồn của cậu ta cũng đọc được những ký ức đó, khiến cậu ta hiểu được rất nhiều chuyện.

Đồng thời, cậu ta càng kính nể và e sợ quỷ thần hơn.

"Được rồi, xem ra em đã lớn, có bí mật riêng, thậm chí không thể nói với chị." La Vũ Dương nói với vẻ mặt cô đơn.

La Hoan nhìn thấy dáng vẻ này của cô, suýt nữa đã không nhịn được mà nói ra. Cũng may cậu ta dừng lại đúng lúc, không bị mắc lừa.

La Vũ Dương thấy không thể lừa được La Hoan thì trở lại dáng vẻ lạnh lùng, cao ngạo của mình, dựa vào ghế nhìn ra ngoài xe, cũng không biết đang nghĩ gì.

"Đúng rồi, Đinh Mẫn tìm chị có chuyện gì vậy?" La Hoan chủ động hỏi, muốn xoa dịu bầu không khí.

La Vũ Dương liếc nhìn cậu ta, cũng không giấu cậu ta, nói thẳng: "Em ấy nói muốn giới thiệu một bác sĩ tâm lý rất giỏi cho chị."

La Hoan nghe vậy thỉ nhíu mày, sau đó bất mãn nói: "Xen vào việc của người khác."

Dù sao chẳng ai muốn bị người ta nói là có bệnh tâm thần. Hơn nữa, ở trong lòng La Hoan, chút vấn đề kia của chị căn bản không phải là vấn đề gì.

"Đinh Mẫn chẳng qua có lòng tốt thôi. Hơn nữa em ấy không phải là người bắn tên không có đích. Cứ đi xem thử, nói không chừng có bất ngờ ngoài ý muốn thì sao." La Vũ Dương nói.

La Hoan nghe vậy thì không lên tiếng nữa. Dù sao thân phận của Đinh Mẫn rõ ràng như vậy, thật sự có khả năng tiếp xúc với một số người có năng lực đặc biệt mạnh mẽ.

"Chị..."

"Được rồi, trong lúc làm việc, phải gọi chị là sếp La." La Vũ Dương trừng mắt nhìn cậu ta nói.

"Chẳng phải bây giờ không làm việc sao?" La Hoan thầm nói.

"Ở nhà hay ở bên ngoài, chị đều đang làm việc." La Vũ Dương nói.

"Được rồi, được rồi, sếp La, chị mới vừa nói đến chuyện tiền, em chợt nhớ ra dạo này em quả thật hơi thiếu tiền."

"Chị cho em tiền em không cần, em tìm sếp La đòi thì tính là chuyện gì chứ?"

"..."

La Hoan cảm thấy nghẹn lời, chị nói quá đúng.

"Chị Dương Dương."

Đinh Mẫn nhận ra xe của La Vũ Dương, thấy xe của cô lái qua thì bước tới đón luôn.

La Vũ Dương bảo tài xế dừng lại, bước xuống xe.

La Hoan cũng xuống theo.

Đinh Mẫn khẽ nhíu mày khi nhìn thấy La Hoan. La Vũ Dương rất nhạy bén đã nhận ra được.

"Bác sĩ tâm lý mà em nói đang ở đâu?" La Vũ Dương hỏi.

"Ở trong thị trấn. Để em dẫn chị qua." Đinh Mẫn nói.

"Ở đây à?"

La Vũ Dương hơi kinh ngạc. Bởi vì Kim Hoa Hồ Trấn thuộc về khu phong cảnh, bán đồ ăn, bán vật kỷ niệm ở đây không thành vấn đề. Nhưng bác sĩ tâm lý có thể mở phòng khám bệnh ở đây, không phải đầu óc có vấn đề chứ?

Đinh Mẫn thật ra cũng thấy rất kỳ lạ. Tại sao Hà Tứ Hải mở Vấn Tâm Quán ở Kim Hoa Hồ Trấn, chẳng lẽ là vì gần nhà?

Trên thực tế Hà Tứ Hải cũng có suy tính của riêng hắn, chỉ có điều chưa từng nói với ai.

"Thật ra em cũng thấy rất kỳ lạ. Đi thôi, đừng để người ta phải chờ lâu." Đinh Mẫn nói xong, xoay người đi vào trong trấn.

Vẻ mặt La Vũ Dương lại trở nên nghiêm túc. Bởi vì từ mấy câu nói ngắn ngủi của Đinh Mẫn, La Vũ Dương đã đoán được Đinh Mẫn rất kính trọng người bác sĩ tâm lý này.

"La Hoan, em chờ chị ở đây, không cần đi cùng chị." La Vũ Dương quay đầu nói với La Hoan.

Sau đó, cô đuổi theo Đinh Mẫn.

"Tại sao vậy?" La Hoan bối rối.

Nhưng La Vũ Dương không trả lời cậu ta, đã đi theo Đinh Mẫn vào trong trấn.

Trên thực tế, sở dĩ La Vũ Dương bảo La Hoan ở lại, là tại trước đó Đinh Mẫn nhìn thấy La Hoan khẽ nhíu mày, chứng tỏ Đinh Mẫn không hy vọng có người khác đi cùng bọn họ tới gặp bác sĩ tâm lý kia.

Như vậy cũng càng chứng tỏ trong lòng Đinh Mẫn coi trọng bác sĩ tâm lý kia tới mức nào.

Điều này làm La Vũ Dương thấy tò mò.

"Trong trấn đâu phải nhà các chị, các chị nói không cho vào là không cho vào à?" La Hoan nói thầm một tiếng.

Sau đó, cậu ta bảo tài xế đi đỗ xe, bản thân đi vào trong Kim Hoa Hồ Trấn.

Nhưng cậu ta vẫn rất nghe lời, không đi theo sau đám người La Vũ Dương, chỉ tính đi dạo trong thị trấn một lát.

"Bác sĩ tâm lý mà em nói là tốt nghiệp sư phạm Bắc Đại hay du học ở nước ngoài về?" Trên đường đi. La Vũ Dương không nhịn được hỏi.

Khoa tâm lý ở đại học sư phạm Bắc Đại đứng đầu trong cả nước, hiệu trưởng của bọn họ cũng là chuyên gia tâm lý học giỏi.

"Đều không phải. Chị Dương Dương, có lợi hại hay không, không phải dựa vào những thứ đó mà phải xem có giúp đỡ được chị không." Đinh Mẫn biết cô có ý gì.

"Chị chỉ sợ em bị lừa thôi. Đúng rồi, phí tư vấn của người đó là bao nhiêu?" La Vũ Dương nói.

"Em là cảnh sát, ai dám lừa em chứ? Về phần phí tư vấn thì em không biết, đợi lát nữa chị tự hỏi đi."

"Cảnh sát thì không dám lừa à? Em đấy..." La Vũ Dương liếc nhìn cô ta với ẩn ý.

Đúng lúc này, Đinh Mẫn đột nhiên đứng lại, nói: "Chúng ta đến rồi."

La Vũ Dương ngẩng đầu nhìn lên, thấy ba chữ "Vấn Tâm Quán" phía bên trên cánh cửa.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment