Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 172 - Chương 172: Phát Bệnh.

Chương 172: Phát Bệnh. Chương 172: Phát Bệnh.

"Chỉ như này?" La Vũ Dương hỏi.

Ngoại trừ mấy chữ lớn trên cánh cửa, La Vũ Dương không nhìn ra căn phòng khám bệnh này có chỗ gì đặc biệt.

Xem xét bên trong một chút, trống rỗng, ngay cả quầy lễ tên cũng không có.

Hơn nữa từ phong cách lắp đặt thiết bị có thể thấy hoàn toàn cũng không cân nhắc đến ứng dụng tâm lý học.

Rất nhiều phòng khám tâm lý và điều trị cho dù là cách lắp đặt thiết bị hay là lựa chọn màu sắc…đều có tác dụng chung đối với việc chữa bệnh cho bệnh nhân.

Mà Vấn Tâm Quán lắp đặt thiết bị theo phong cách rất bình thường, không nhìn ra có chỗ nào đặc biệt cả.

Đinh Mẫn không quan tâm nàng nghĩ như thế nào, trực tiếp đi vào trong Vấn Tâm Quán, thấy không có ai thì gọi một tiếng "Hà tiên sinh".

"Đến rồi sao."

Sau đó liền nghe trên lầu trả lời một tiếng, Hà Tứ Hải đi xuống từ trên lầu.

"Nhanh như vậy." Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn La Vũ Dương sau lưng Đinh Mẫn.

La Vũ Dương cũng đang quan sát Hà Tứ Hải.

Nhưng mà, nàng hiện tại trên căn bản đã xác định Đinh Mẫn bị lừa.

Bởi vì mấy chức danh kiểm tra như bác sĩ tâm lý, hoặc chuyên gia cố vấn tâm lý này đều giống như là kế toán, cần có thời gian hành nghề.

Hà Tứ Hải còn trẻ như vậy, có thể lợi hại như thế nào?

Nhưng mà La Vũ Dương cũng không phải là mấy kẻ bá đạo tổng tài ngốc nghếch trên tivi kia, mắng người ngay mặt.

Người lãnh đạo thật sự rất bày ra vẻ mặt của mình, mọi chuyện đều sẽ nhớ ở trong lòng.

Nếu như cảm thấy ngươi có giá trị với mình thì mới sẽ dạy ngươi, chỉ điểm cho ngươi, thậm chí phê bình ngươi, mục đích là vì giúp cho ngươi làm được càng tốt hơn, có thể mang đến lợi ích và báo đáp lớn cho hắn.

Nếu không ai lại rảnh mắng ngươi, phê bình ngươi? Thời gian là vàng bạc, đối với bọn họ mà nói có thời gian mắng ngươi còn không bằng suy nghĩ chuyện làm ăn nhiều hơn, mắng người rất mất thời gian, không đáng.

Đương nhiên đây chính là phong độ của các vị lãnh đạo chân chính, cân nhắc từ đại cục và từ lợi ích, mà không phải là những lãnh đạo nửa chừng kia.

Mà La Vũ Dương chính là kiểu người lãnh đạo chân chính, tất cả đều xuất phát từ góc độ lợi ích.

Mắng Hà Tứ Hải đối với nàng mà nói không mang đến bất kỳ chỗ tốt nào, lẽ nào chỉ là để thỏa mãn miệng lưỡi nhất thời?

Hơn nữa nhìn Đinh Mẫn thật giống như đã hoàn toàn rơi vào, không cần thiết phải chọc giận nàng. Đinh Mẫn là một trong số ít bạn bè của nàng, nàng cũng không muốn mất đi.

Nếu như quá đáng thì nàng sẽ nhắc nhở, hơn nữa có nàng bọc đáy, cũng không sợ tên lừa đảo kia có thể lật ra bọt nước gì.

Cho nên dù La Vũ Dương biết rõ Hà Tứ Hải là "Tên lừa đảo", thế nhưng thái độ vẫn rất là tốt.

Đồng thời còn chủ động chào hỏi Hà Tứ Hải: "Hà tiên sinh đúng không? Tôi là La Vũ Dương."

"Hà Tứ Hải." Hà Tứ Hải bắt tay với nàng.

Sau đó nói: "Chúng ta đi trên lầu rồi nói."

Nói xong liền xoay người đi lên lầu.

La Vũ Dương liếc mắt nhìn Đinh Mẫn bên cạnh.

Đinh Mẫn kinh ngạc nói: "Đi thôi."

Trong lòng La Vũ Dương thở dài, nếu hôm nay đã đến đây rồi, vậy thì tiếp tới cùng đi.

Chờ lên lầu, nhìn phong cách bài trí trên lầu, nàng liền càng cảm thấy bất mãn.

"Đinh Mẫn, cô chờ tôi ở đây một hồi, tôi muốn nói chuyện với La tiểu thư."

Hà Tứ Hải bảo Đinh Mẫn ngồi xuống, đồng thời rót cho nàng một chén nước.

Đinh Mẫn vội vàng đứng dậy nói cám ơn, cảm thấy không có gì, thế nhưng trong lòng La Vũ Dương lại càng không hài lòng.

Này cái gì mà phòng khám và điều trị tâm lý, sẽ không phải chỉ có một mình hắn đó chứ?

Nhìn qua rất giống với công ty mang theo vỏ bọc lừa đảo.

"La tiểu thư, cô theo tôi vào đi." Hà Tứ Hải nói với La Vũ Dương đang đứng ở bên cạnh.

Sau đó mở một gian phòng tiếp khách rồi đi vào.

Nhìn bên trong trang hoàng không chuyên nghiệp, trong lòng La Vũ Dương còn chẳng buồn nhổ nước bọt nữa.

Nàng chuẩn bị tùy tiện ứng phó hai câu, sau đó từ chối rồi trực tiếp rời đi.

"Ngồi đi, Đinh Mẫn đã nói với cô chuyện về tôi rồi đúng không?" Hà Tứ Hải nói với La Vũ Dương.

La Vũ Dương nghiêng người ngồi xuống, đặt túi ở trên chân của mình, nghe vậy thì hơi nghi hoặc một chút rồi nói: "Cô ấy nói với tôi cái gì?"

"Cô ấy nói về tôi như thế nào?"

"Cô ấy nói anh là một bác sĩ rất lợi hại."

"Thực ra tôi không phải." Hà Tứ Hải cũng không ché giấu, trực tiếp mở miệng thừa nhận.

"Ồ?" La Vũ Dương nghe vậy thì rất kinh ngạc, thẳng thắn như thế sao?

Nàng bỗng cảm thấy hứng thú, muốn nghe Hà Tứ Hải sẽ nói gì tiếp.

"Đinh Mẫn đã nói với tôi chuyện của cô, vấn đề của cô chủ yếu vẫn là đến từ chị gái của cô.” Hà Tứ Hải tiếp tục nói.

La Vũ Dương nghe vậy thì sắc mặt lạnh xuống, nàng không nghĩ tới Đinh Mẫn dĩ nhiên lại nói việc này với Hà Tứ Hải.

Tinh thần của nàng quả thực có vấn đề, thế nhưng nói với bản thân nàng và nói cùng người khác là không giống nhau.

"Tôi nghĩ nếu như cô có thể nhìn thấy chị mình, như vậy vấn đề của cô hẳn là có thể được giải quyết?" Hà Tứ Hải nói.

"Ồ? Anh biết chị của tôi ở đâu sao? Cô ấy hiện tại thế nào rồi?" La Vũ Dương lập tức vội vàng hỏi.

Hà Tứ Hải có thể nói ra lời như vậy, hơn nữa Đinh Mẫn còn vô cùng tín nhiệm đối với hắn, lẽ nào là bởi vì có manh mối về chị gái nàng?

Lúc trước, nàng đã từng nhờ vả Đinh Mẫn, bảo cho nàng giúp đỡ hỏi thăm manh mối của chị gái.

Hà Tứ Hải lắc lắc đầu, "Tôi không biết."

Tâm trạng vốn đang kích động của La Vũ Dương như rơi vào thung lũng, mặt đầy thất vọng.

"Thế nhưng. . . Nếu như chị của cô không ở trên thế giới này, vậy thì thật ra tôi có thể giúp đỡ tìm cô ấy về." Hà Tứ Hải do dự một chút, vẫn là nói thẳng.

"Anh là có ý gì?" La Vũ Dương nói với sắc mặt khó coi.

"Ý của tôi là nếu như chị của cô chết rồi, đã biến thành quỷ thì có thể giúp tìm cô ấy giúp cô, giúp hai người câu thông với nhau."

La Vũ Dương nghe vậy thì bàn tay đặt ở trên đầu gối bỗng nắm thành quyền, lông mày nhướng lên, trong đôi mắt tràn ngập phẫn nộ.

Sau đó đột nhiên bạo phát, cả người nhảy lên một cái, đưa chân đạp về phía Hà Tứ Hải.

"Chị tôi không chết, cô ấy nhất định đang sống rất tốt, anh là tên lừa đảo?" Nàng điên cuồng quát mắng.

Hà Tứ Hải bị nàng làm cho sợ hết hồn.

La Vũ Dương lúc này với La Vũ Dương tao nhã hờ hững trước đó như hai người khác nhau.

Giống như một con sư tử tức giận, trong mắt tràn đầy tức giận và hung ác, tràn ngập tính công kích.

Nếu là người bình thường, bị nàng đột nhiên đạp một cước thì rất khó né tránh được.

Nhưng cũng may Hà Tứ Hải không phải người bình thường, trực tiếp đưa tay bắt được mắt cá chân phải của nàng.

Thế nhưng La Vũ Dương dĩ nhiên cũng không từ bỏ, nhảy người lên một cái, lên đầu gối, đánh về phía mặt Hà Tứ Hải, hung mãnh đến rối tinh rối mù.

Hà Tứ Hải hơi vung tay, trực tiếp ném nàng tới ghế sa lon bên cạnh, giống như là ném một cọng cỏ bình thường.

La Vũ Dương lập tức nhảy lên một cái từ trên ghế sô pha, trên mặt vẫn là vẻ điên cuồng.

Nhưng không tiếp tục công kích nữa, chỉ là nhìn chằm chằm Hà Tứ Hải với vẻ mặt cảnh giác.

Xem ra bệnh này cũng không làm cho nàng trở nên ngốc.

Nhìn dáng vẻ ấy của nàng, Hà Tứ Hải cũng là một mặt bất đắc dĩ.

Hắn mở cửa, vẫy vẫy tay với Đinh Mẫn đang ngồi trên ghế đối diện, bởi vì phòng khám và điều trị là cách âm nên Đinh Mẫn ở bên ngoài cũng không có nghe thấy động tĩnh gì cả.

Lúc Hà Tứ Hải mở cửa, La Vũ Dương vừa vặn quay lưng, nàng lập tức tìm được thời cơ.

Lập tức nhảy lên một cái, đá một cước về phía đầu Hà Tứ Hải.

Đinh Mẫn đang đi tới vừa vặn thấy cảnh này, bị làm cho sợ hết hồn.

Hai người bọn họ đồng thời đều là hội viên của MMA, đều hiểu rất rõ thực lực của nhau.

Năng lực NMA của La Vũ Dương không phải là thứ mà người bình thường có thể so sánh được.

Năm đó chị em hai người đồng thời bị bắt cóc, là chị gái La Thanh Thần liều mạng phản kháng, để cho La Vũ Dương có được cơ hội thoát đi.

Những năm gần đây, nàng vẫn căm hận chính mình nhu nhược, cho nên liều mạng rèn luyện chính mình, hy vọng có thể bảo vệ chị gái giống như chị gái đã từng bảo vệ mình.

"Cẩn thận." Đinh Mẫn kinh ngạc thốt lên một tiếng nhắc nhở.

Nhưng mà một màn kế tiếp làm cho nàng có chút dại ra, bởi vì Hà Tứ Hải hời hợt đưa tay bắt được mắt cá chân của La Vũ Dương.

Sau đó trực tiếp kéo đối phương tới bên người, kẹp ở dưới nách của mình, sau đó bình tĩnh mà hỏi nàng: "Cô ấy hình như phát bệnh rồi, phải làm sao đây?"

"Ây. . ." Đinh Mẫn cũng không biết nói cái gì nữa.

Mất một hồi lâu mới nói: "Trong túi của cô ấy hẳn là có thuốc."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment