Quả nhiên, trong túi La Vũ Dương có đủ loại thuốc.
Sau khi cho nàng uống, tinh thần của nàng chậm rãi trở nên ổn định.
Thế nhưng dù sao đây cũng không phải là thần dược, còn cần một quá trình.
Nhưng mà cũng không còn giống như một con sư tử hung dữ nữa. Nàng co quắp ở trên ghế sô pha, ôm chân, không ngừng tự lẩm bẩm, ý tứ là tự trách mình vô dụng, tự trách mình nhát gan, không thể cứu chị gái.
Không ngừng nói xin lỗi và xin lỗi, nước mắt thấm ướt mảnh áo trước ngực. Đinh Mẫn ở bên cạnh không ngừng an ủi.
Nàng khóc lóc một hồi, bỗng nhiên dừng lại, xoa xoa gò má của chính mình, sau đó đứng lên hỏi Hà Tứ Hải: "Có phòng vệ sinh sao?"
"Ra cửa rồi đi về bên trái." Hà Tứ Hải nói.
Trong lòng hơi kinh ngạc, nàng đây là khôi phục bình thường rồi?
La Vũ Dương nghe vậy thì trực tiếp mang theo túi đi ra cửa, Đinh Mẫn vội vàng đứng lên đi theo, nàng vẫn có chút không yên lòng.
Rất nhanh La Vũ Dương đã trở lại rồi, nước mắt đã lau khô ráo, còn trang điểm lại. Nếu như không phải con mắt còn đỏ thì trên căn bản là không nhìn ra nàng mới vừa khóc.
"Thật sự xin lỗi, vừa nãy thất lễ rồi." Nàng ngồi xuống rồi nói.
Lại khôi phục sự tao nhã thong dong như trước.
"Không có gì, La tiểu thư, cô muốn tiếp tục không?" Hà Tứ Hải nói với vẻ không sao cả.
La Vũ Dương không trả lời vấn đề này, mà là nói một câu, "Thực lực của Hà tiên sinh rất mạnh."
Sau đó quay đầu nhìn về phía Đinh Mẫn bên cạnh.
Đinh Mẫn nhún vai một cái, nói một câu."Chúng tôi là bạn, tớ cũng là cảnh sát."
La Vũ Dương nghe vậy thì xoay đầu lại nói với Hà Tứ Hải: "Vậy chúng ta tiếp tục."
Nàng muốn nhìn một chút xem Hà Tứ Hải dùng thủ đoạn gì.
"Tôi đi ra ngoài trước." Đinh Mẫn ở bên cạnh nói.
"Không cần, cô cứ ở lại đây đi." Hà Tứ Hải nói.
Đinh Mẫn nhìn về phía La Vũ Dương, thấy nàng không phản đối, thế là ngồi xuống ở bên cạnh.
"Như vậy tâm nguyện của cô là tìm được chị gái của mình đúng không?" Hà Tứ Hải không nhiều lời với nàng nữa, trực tiếp hỏi.
La Vũ Dương nghe vậy thì trực tiếp gật gật đầu.
"Như vậy tôi sẽ thực hiện tâm nguyện của cô, cô sẽ trả thù lao gì cho tôi đây?" Hà Tứ Hải tiếp tục hỏi.
"Anh muốn cái gì?" La Vũ Dương hỏi ngược lại.
"Đây là tôi đang hỏi cô."
La Vũ Dương quay đầu lại liếc mắt nhìn Đinh Mẫn, Đinh Mẫn nhún vai một cái, ra hiệu bản thân nàng quyết định.
"Hai triệu?" La Vũ Dương thăm dò.
Số tiền này thực ra cũng không nhiều, mười mấy năm trước nhà bọn họ đều có thể lấy ra hai triệu để treo giải thưởng tìm manh mối về La Thanh Thần, huống hồ giờ đã qua nhiều năm như vậy.
"Có thể." Hà Tứ Hải trực tiếp gật đầu đồng ý.
Dựa theo thù lao trước đó của Đinh Mẫn, La Vũ Dương trả cho hắn 200 ngàn thôi, hắn đã thỏa mãn rồi.
Không nghĩ tới La Vũ Dương mở mồm liền hai triệu, hắn không đồng ý mới ngốc, quả nhiên hắn không thể hiểu nổi thế giới của người có tiền.
Nhưng mà thấy hắn đồng ý rồi, La Vũ Dương lại cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Nàng cũng chỉ là thăm dò một hồi mà thôi, không nghĩ tới Hà Tứ Hải trực tiếp gật đầu đồng ý.
Thế nhưng điều càng làm cho nàng kinh ngạc hơn chính là, trong đầu của nàng bỗng nhiên hiện ra một vài thứ.
"Cái này. . . Cái này. . ."
La Vũ Dương trong nháy mắt hiểu rõ hơn rất nhiều, biết Hà Tứ Hải là tồn tại như thế nào.
Thế giới quan hoàn toàn đổ nát, run rẩy không nói nên lời, thế nhưng những tin tức trong đầu kia lại nói với nàng tất cả đều là chân thực.
Đúng lúc này, chỉ thấy trong tay Hà Tứ Hải đột nhiên hiện xuất hiện một sổ sách.
Hà Tứ Hải cầm sổ sách trên tay, mở nó ra, quả nhiên phía trên hiện thêm vài hàng tin tức.
Họ tên: La Vũ Dương
Sinh nhật: năm Quý Hợi, tháng Kỷ Vị, ngày Tân Hợi, giờ dần sáu khắc.
Tâm nguyện: Bất kể là chị gái còn sống hay đã chết, đều phải tìm được nàng, nói với nàng một tiếng xin lỗi (có thể hoàn thành)
Thù lao: Hai triệu tệ.
"Khế ước đã đạt thành, còn lại chính là tôi sẽ trợ giúp cô hoàn thành tâm nguyện, trên thực tế tôi không quá hy vọng có thể đạt thành khế ước." Hà Tứ Hải thả sổ sách trên tay xuống rồi nói.
"Là. . . Vì sao?" La Vũ Dương ngạc nhiên hỏi.
Còn tưởng rằng Hà Tứ Hải là chê tiền ít.
"Bởi vì nếu như cô đạt thành khế ước với tôi, liền mang ý nghĩa có liên quan với quỷ. Tôi chỉ quản Âm Thế, không quản Dương Thế." Hà Tứ Hải nói.
La Vũ Dương nghe vậy thì lập tức phản ứng lại, đạt thành nguyện vọng với Hà Tứ Hải là cách nói khác cho việc chị gái của nàng đã không còn ở nhân thế.
Sắc mặt của nàng lập tức trở nên trắng bệch, loạng choạng ngồi ở chỗ đó.
Cũng may nàng vừa mới uống thuốc, có tác dụng định thần nhất định, nếu không sẽ thật sự chống đỡ không nổi.
"Cậu không sao chứ?" Đinh Mẫn ở bên đi tới đỡ nàng.
La Vũ Dương cắn môi lắc lắc đầu, nước mắt đảo quanh viền mắt, cuối cùng vẫn không có chảy xuống.
"Vậy lúc nào tôi mới có thể gặp được chị mình?" Giọng nói của La Vũ Dương có chút run rẩy.
Nàng đang cố gắng khống chế tâm trạng của mình.
Trên thực tế, trước lúc này, La gia cũng đã có suy đoán, La Thanh Thần hẳn là không ở nhân thế nữa.
Nếu không, bọn họ tiêu tốn nhiều nhân lực và vật lực nhiều năm như vậy, không thể không có một chút manh mối nào được, chỉ có điều mọi người vẫn cũng không muốn thừa nhận mà thôi.
"Buổi tối, cô tới đây một chuyến đi, tốt nhất là có thể mang theo một vài thứ liên quan đến chị gái mình." Hà Tứ Hải nói.
"Được, được, cảm ơn Hà tiên sinh." La Vũ Dương vội vàng đứng lên nói cảm ơn.
"Nếu như vậy, buổi tối chúng tôi lại tới nữa, làm phiền rồi." Đinh Mẫn ở bên cạnh lên tiếng.
"Buổi tối đừng quá trễ, khoảng tám giờ đi." Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn thời gian rồi nói.
Mấy việc tìm quỷ, còn phải xem Huyên Huyên, khi đó Huyên Huyên hẳn là vừa ăn xong cơm tối, lại không quá muộn, nàng có thời gian.
"Được, được." La Vũ Dương vội vàng đồng ý.
Sau đó cùng đi xuống lầu với Đinh Mẫn.
"Tiểu Mẫn, tại sao cậu biết Hà tiên sinh vậy?" Lúc xuống lầu, La Vũ Dương đột nhiên hỏi.
"Cậu biết chuyện của cha tớ đúng chứ?" Đinh Mẫn nói.
La Vũ Dương nghe vậy thì gật gật đầu.
"Cha tớ nói Diệp Bác Cường không đáng để tớ giao phó cả đời." Đinh Mẫn nói.
"Thì ra là như vậy, cậu mới từ chối đính hôn với Diệp Bác Cường." La Vũ Dương bình tĩnh đáp lại.
"Cậu có phải là biết cái gì rồi hay không?" Trong lòng Đinh Mẫn cảm thấy không đúng liền hỏi.
"Tớ nghe La Hoan nói về một ít." La Vũ Dương nói.
"Vậy sao cậu không nói cho tớ?"
"Cậu sẽ nghe sao?" La Vũ Dương hỏi ngược lại.
Đinh Mẫn nghe vậy thì trầm mặc rồi, nàng thực ra cũng là kiểu người giống như La Vũ Dương.
"Ồ, chị, các người ở đây sao." Hai người mới ra khỏi cửa Vấn Tâm Quán.
Liền nghe thấy giọng nói kinh ngạc của La Hoan.
La Vũ Dương và Đinh Mẫn nhìn về phía hắn.
La Hoan vội vàng nói: "Em xin thề, em không phải theo các người. Em chỉ là đi dạo ở trong trấn, trùng hợp gặp phải các người mà thôi."
"Đi thôi, trở lại thôi." La Vũ Dương hơi nhíu mày.
"Chờ đã, xảy ra chuyện gì vậy? Chị, có phải là ai bắt nạt chị rồi hay không?"
La Hoan chú ý tới vạt áo bị nước mắt làm ướt trước ngực La Vũ Dương, hơn nữa nhìn con mắt đỏ ngầu của nàng, quần áo cũng có chút ngổn ngang, thì lập tức tức giận hỏi.
"Không có chuyện gì, đi về trước." La Vũ Dương trầm giọng nói.
"Về cái gì, chị nói cho em, có phải là người trong cửa hàng bắt nạt chị hay không? Dám bắt nạt chị của em, em sẽ cho người đập tiệm của hắn." La Hoan nói với vẻ mặt đầy tức giận.
Sau đó bước lớn xông vào bên trong Vấn Tâm Quán.
"Người đâu, người đều chết đâu hết rồi, đều đi ra cho tôi." Hắn hùng hổ hô lớn.
"La Hoan, em đừng nháo nữa, cút đi cho chị."
La Vũ Dương và Đinh Mẫn hoàn toàn biến sắc, vội vàng lên tiếng ngăn lại
Hà Tứ Hải ngoài miệng vẫn nói hắn là người bình thường, nhưng hắn lại làm những chuyện không phải chuyện người bình thường có thể làm.
Đắc tội người sống, cùng lắm là chết, đắc tội Hà Tứ Hải, chết rồi sợ là vẫn còn chưa xong.
Đúng lúc này, Hà Tứ Hải đi xuống từ trên lầu, kỳ quái hỏi: "Chuyện gì thế?"
Không khí lập tức yên tĩnh lại.
------
Dịch: MBMH Translate