Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1483 - Chương 1483: Ngoại Truyện 13: Công Viên Chơi Trò Chơi Mạo Hiểm.

Chương 1483: Ngoại truyện 13: Công Viên Chơi Trò Chơi Mạo Hiểm. Chương 1483: Ngoại truyện 13: Công Viên Chơi Trò Chơi Mạo Hiểm.

Bộ dạng ba đứa nhỏ uốn éo cái mông, giống như ba chú chó corgi chân ngắn đáng yêu.

Trái uốn éo, phải uốn éo, nguyên chỗ chuyển cái quyển quyển ...

Ba đứa nhỏ quên hết tất cả, những du khách xung quanh cũng bất giác cười nhẹ.

Một số khách du lịch chạy đến phía sau họ, cùng với các nàng lắc lư.

"Tới tới tới, chúng ta cùng nhau nhảy ..."

"Trái uốn éo, phải uốn éo ..."

Nhân viên biểu diễn phía trước cũng chú ý tới bọn họ, dùng tay ra hiệu với họ, điều này đã khơi dậy sự phấn khích của bọn nhỏ.

Nhưng mà biểu diễn cũng chỉ kéo dài nửa giờ, sau đó tất cả đều giải tán, như thể mọi thứ vừa rồi chỉ là ảo ảnh.

Chỉ còn lại ba đứa nhỏ không có phản ứng gì, ngây người cho đến khi cảm nhận được ánh mặt trời thiêu đốt trên đầu.

Lúc đó bọn họ mới phản ứng lại, vui cười vừa chạy đến dưới bóng cây.

"Tại sao lại không còn nữa?" Đào Tử có chút buồn bực nói.

"Chị làm sao biết được, nhưng mà chúng ta có thể đi xem Elsa biểu diễn." Huyên Huyên nói.

Lần trước các nàng đến liền đã xem qua, cũng coi như là quen đường.

"Nhưng mà chị muốn ngồi tàu lượn siêu tốc." Uyển Uyển nói.

"Vậy chúng ta đi tàu lượn siêu tốc trước, rồi lại đi xem Elsa sau." Huyên Huyên nói.

Thế là ba đứa nhỏ mê đầu chạy về phía trước, nhưng là chạy một đoạn mới nhận ra.

"Tàu lượn siêu tốc ở chỗ nào?" Huyên Huyên xoay người lại phía sau lưng Uyển Uyển hỏi.

Uyển Uyển nghe thấy chớp chớp con mắt, em hỏi chị? không phải em đang dẫn đường sao?

"hiahiahia ... Chị không biết nha." Uyển Uyển thành thực mà nói.

"Thật là một đứa nhỏ ngốc nghếch." Huyên Huyên nói thầm một câu, chuẩn bị hỏi Đào Tử.

Nhưng là Đào Tử lại chạy.

Nhìn về hướng Đào Tử chạy, Huyên Huyên lập tức lấy lại tinh thần, bởi vì phía trước có một chiếc xe bán kem, đang có nhân viên đang bán kem ở đó.

"Chờ chị với."

Huyên Huyên vội vàng đuổi theo, Uyển Uyển cũng ở phía sau vội vàng đuổi theo.

"Chị ơi, cho em một cái, cho em một cái ... Chuột Mickey." Đào Tử kiễng chân nhỏ, hướng về trong tủ lạnh nhìn xung quanh.

"Người lớn nhà các em đâu?" Nhân viên công tác phía sau liếc mắt nhìn, phát hiện chỉ có ba nhỏ, không khỏi có chút kỳ quái.

"Chị ơi, em muốn mua que kem." Đào Tử nhấn mạnh nói.

"Được, vậy em muốn mùi vị gì? Chocolate, quả cam hay là quả xoài?"

"Chocolate." Đào Tử nói.

Mà lúc này Huyên Huyên với Uyển Uyển cũng đã chạy tới.

Huyên Huyên với Đào Tử cũng đều muốn kem có hình Chuột Mickey, nhưng hương vị không giống nhau.

"Nhưng mà, các em có tiền không?" Nhân viên hỏi.

Huyên Huyên với Uyển Uyển lập tức nhìn về phía Đào Tử.

Đào Tử mở ví hình con rùa của mình ra, lấy ra một tờ một trăm đồng đưa cho nhân viên.

"Ba mươi đồng, ba cái là chín mươi, mười đồng còn lại trả em." Nhân viên đưa cho lại Đào Tử mười đồng tiền lẻ.

Đào Tử ngơ ngác, hoàn toàn không biết đối phương đang nói cái gì.

Nhưng vẫn là ngoan ngoãn nhận tiền.

"Chị ơi, bọn em muốn đi tàu lượn siêu tốc, phải đi như thế nào ạ?" Lúc này Huyên Huyên nhớ tới việc này.

"Theo cây cầu kia ..." Nhân viên chỉ chỉ phía sau.

"Cảm ơn chị."

Ba đứa nhỏ nghe thấy vui vẻ chạy về phía trước.

"Chờ một chút, chờ một chút ..."

Nhân viên còn muốn gọi nhóm bọn họ lại, hỏi phụ huynh nhà các nàng đâu, nhưng là các nàng rất nhanh đã chạy mất không thấy bóng dáng.

Đi ngang qua mê cung Alice ở xứ sở thần tiên, các nàng lập tức quên mất tàu lượn siêu tốc.

Đi vào trong mê cung, những múa trước tấm gương biến dạng, ở trước cửa gỗ la to, còn ngồi lên ngai vàng của nữ hoàng trái tim đỏ.

Dọc theo đường đi cái kia đúng là vui vẻ được bay lên.

Nhưng mà bọn họ suýt chút nữa là lạc đường ở trong mê cung, cũng may bọn họ nhanh trí đi theo người lớn khác, cuối cùng ra khỏi mê cung. Đối diện chính là tàu lượn siêu tốc mà các nàng vẫn luôn đi tìm.

Nhưng mà có đội ngũ xếp hàng thật dài ở tàu lượn siêu tốc.

Ba đứa nhỏ há hốc miệng, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Cái này phải xếp hạng tới khi nào chứ?

"Lần trước lúc chúng ta tới, là từ bên kia đi nha." Uyển Uyển chỉ chỉ con đường bên trái.

Đúng rồi.

Đào Tử với Huyên Huyên cũng nghĩ tới.

Đúng lúc này, quả nhiên thấy có du khách từ bên trái đi vào.

Bên trái căn bản không có ai.

"Bọn họ là đồ ngốc sao? Tại sao không đi bên này?" Đào Tử hơi nghi hoặc một chút.

"Là cho trẻ con đi sao?" Huyên Huyên cũng hơi nghi hoặc một chút.

"Không đúng nha, bọn họ cũng là trẻ con, tại sao không đi bên trái chứ?"

Uyển Uyển chỉ vào những bạn học nhỏ đang xếp hàng ở trong đội ngũ bên phải.

"Vậy làm sao bây giờ?" Đào Tử hỏi.

"Chúng ta đi thôi." Huyên Huyên đem cây kem đã ăn sạch ở trong tay ném đi, khí thế mười phần mà nói.

"Cô bé, không thể tùy tiện vứt rác nha." Một cô nhân viên vệ sinh ở bên cạnh thấy nói.

"Bà ơi, xin lỗi, xin lỗi." Huyên Huyên vội vàng chạy tới, vểnh mông lên nhặt que kem ném vào bên cạnh thùng rác.

"Ngoan nha."

"Hắc hắc ..."

Huyên Huyên ngượng ngùng nở nụ cười.

Đây chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn, các nàng rất nhanh đã đi tới lối đi bên trái.

Lối đi bên này có nhân viên trông coi, vừa thấy ba người bọn họ đi tới, lập tức lấy tay đưa tới.

Huyên Huyên hơi nghi hoặc một chút, nhưng vẫn là nhẹ nhàng đem tay nhỏ bé của nàng thả ở trong lòng bàn tay của nhân viên.

Nhân viên:...

"Tôi là muốn phiếu vé." Nhân viên dở khóc dở cười nói.

Huyên Huyên nghe thấy ngượng ngùng đem tay nhỏ rụt trở về.

Sau đó hơi ngượng ngùng mà nói: "Chúng con không có phiếu vé."

"Không phiếu vé là không thể bào nha, hoặc là đi tới bên cạnh xếp hàng." Nhân viên chỉ vào đội ngũ thật dài ở bên tay phải.

"Vậy bọn họ vì cái gì có thể được?" Huyên Huyên chỉ một nhà mới đi vào ở phía trước.

"Đó là bởi vì bọn họ có vé." Nhân viên cầm tấm vé trên tay cho các cô xem.

Hóa ra bên tay trái là làn xoát vé, nhất định phải có giấy thông hành mới có thể qua.

Lần trước các nàng tới đây chơi, ba của Thẩm Di Nhiên, Thẩm Thiên Phóng đã mua tất cả vé cho các nàng, cho nên mới không cần phải xếp hàng.

"Chúng ta không có vé." Đào Tử xòe hai tay ra đáng thương nói.

"Vậy thì không có biện pháp." Nhìn khuôn mặt khả ái của bọn họ, nói thật ra, nhân viên công tác cũng có chút mềm lòng.

Trong kiểm soát vé, bọn họ với tư cách là nhân viên thả một số người vào, kỳ thực một chút vấn đề cũng không có. Thế nhưng dù sao quy củ chính là quy củ, cũng không thể vô duyên vô cớ mà thả người đi vào được, nếu ai cũng đều như vậy, kiểm soát vé liền mất đi ý nghĩa.

"Em đưa tiền cho chị có được không."

Đào Tử lấy tiền ở trong túi con rùa ra, lấy ra một trăm —— không, lại thả trở lại, đưa mười đồng mà vừa nãy cô nhận được từ việc mua kem.

Nhân viên:...

"Người lớn nhà các em đâu?" Nhân viên hỏi.

Ba đứa nhỏ lập tức lắc đầu.

Nhân viên nghe thấy hơi kinh ngạc, sau đó hỏi: "Vậy các em là vào bằng cách nào?"

"Ba ba đồng ý cho chúng em tới." Đào Tử trả lời.

Thế nhưng nhân viên lại hiểu lầm, lộ ra vẻ chợt hiểu.

"Ba của các em là một nhân viên của công viên đúng không? Sao không nói sớm, mau vào đi." Nhân viên nói xong, mở cửa cho các nàng vào.

Đào Tử nghe thấy còn muốn nói tiếp, thế nhưng Huyên Huyên ở bên cạnh lôi kéo nàng chạy vào trong.

"hiahiahia ..." Uyển Uyển vội vàng đuổi theo.

"Chậm một chút, cẩn thận té." Nhân viên dặn dò.

Bọn họ làm việc trong công viên, người nhà cũng thường xuyên vào đây, đây được tính là một loại phúc lợi vô hình, cũng không ngạc nhiên.

Quả nhiên đi qua kiểm soát vé rất nhanh, các nàng chạy đến phần cuối, căn bản cũng không có bao nhiêu người, hiện trường chị nhân viên công tác nói với bọn họ biết, đợi đến lượt sau các nàng có thể lên.

Nhưng mà ánh sáng trong sơn động tối tăm, Đào Tử có chút sợ sệt, lặng lẽ kéo tay Uyển Uyển.

Đại khái đợi năm sáu phút, xe lửa liền dừng lại.

Những du khách trước lần lượt xuống xe, rồi sắp xếp theo nhóm của mình đi lên.

Nhưng mà tàu nhỏ chỉ có thể ngồi hai người một hàng.

Uyển Uyển là chị lớn, Đào Tử là em gái nhỏ, cho nên Uyển Uyển mang theo Đào Tử ngồi cùng nhau.

Mà Huyên Huyên thì bị nhân viên sắp xếp ngồi cùng với một nữ du khách đốc thân.

Huyên Huyên ôm cánh tay trước ngực, giật mình nhìn chị lớn bên cạnh.

"Chị có đem bán em đi hay không vậy?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment