"Sao hôm nay Uyển Uyển ngủ đến giờ này còn chưa dậy?"
Khi ra ngoài đi làm, Lâm Kiến Xuân vẫn chưa thấy Uyển Uyển ra khỏi phòng, vì vậy không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Ngày thường cô bé vẫn hay dậy từ rất sớm, sau đó đi loanh quanh trong nhà, thỉnh thoảng thơm hắn một cái làm tâm trạng cả ngày hôm đó của hắn vui vẻ hắn lên.
"Ngày hôm qua Tứ Hải cho bọn nhỏ đi Disneyland chơi cả ngày, chắc là con còn mệt."
"Disneyland? Bọn nhỏ tự đi sao?" Lâm Kiến Xuân nghe vậy thì ngạc nhiên hỏi.
Hôm qua hắn về muộn, nên không biết chuyện này.
"Đúng vậy."
“Bọn nhỏ còn bé như vậy, thế mà Tứ Hải cũng yên tâm để bọn chúng tự đi sao?” Lâm Kiến Xuân bất mãn lẩm bẩm.
"Thì có sao chứ, không phải Tứ Hải còn biết rõ điều đó hơn anh sao? Anh lo lắng làm gì." Chu Ngọc Quyên nói.
Thực ra hôm qua sau khi nàng nghe thấy chuyện này, bản thân còn lo lắng hơn cả Lâm Kiến Xuân.
Một lúc lâu sau được Lưu Vãn Chiếu an ủi, thì mới yên tâm hơn.
“Vậy thì cũng...”
“Được rồi, thực ra chuyện này đối với Uyển Uyển mà nói thì cũng là một chuyện tốt.” Chu Ngọc Quyên ngắt lời hắn.
“Chuyện tốt?”
“Đúng vậy, là chuyện tốt, chuyện này đối với con bé mà nói thì cũng có thể coi là một cách rèn luyện, con bé sắp phải đi mẫu giáo rồi, trước tiên cứ cho nó quen với việc không có người lớn bên cạnh đi, em nghe nói, lần này Uyển Uyển rất giỏi, không những có thể chăm sóc chính mình, mà còn có thể chăm sóc cho Đào Tử và Huyên Huyên nữa.”
“Đó là điều đương nhiên, Uyển Uyển nhà chúng ta chắc chắn là giỏi nhất.” Lâm Kiến Xuân nghe vậy thì vui vẻ hẳn lên.
“Anh đi làm đi, chuyện ở nhà anh không phải lo.” Chu Ngọc Quyên nói.
“Được, vậy anh đi đây, hôm nay em đưa...”
Lâm Kiến Xuân còn chưa nói xong thì đã trông thấy ánh mắt cười như không cười của Chu Ngọc Quyên.
“Được rồi, anh nhiều chuyện rồi, anh đi đây.”
Chu Ngọc Quyên nghe vậy thì ôm hắn một cái, sau đó Lâm Kiến Xuân mới xoay người đi ra khỏi nhà.
Thấy chồng đi rời đi, Chu Ngọc Quyên vừa quay người lại liền trông thấy Lâm Trạch Vũ đang đứng đó không xa nhìn mình.
“Làm cái gì thế?”
“Mới sáng sớm ra, đã bao nhiêu tuổi rồi...” Lâm Trạch Vũ tỏ vẻ ghét bỏ nói.
“Con đấy, ba con lớn tuổi như vậy rồi mà còn có người thương, còn con thì sao? Còn muốn ba mẹ nuôi con đến bao giờ? Không phải hồi còn đi học con có bản lĩnh lắm sao? Sao mà ra xã hội lại...”
“Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ đừng nói nữa, con đi, con đi là được chứ gì?” Lâm Trạch Vũ trốn tránh.
“Hia hia hia...”
“Uyển Uyển, con dậy rồi sao.”
Chu Ngọc Quyên quay lại liền trông thấy Uyển Uyển đang ngồi trên cầu thang tầng hai, chống cằm nhìn bọn họ.
“Mẹ ơi.”
Uyển Uyển gọi một tiếng, đứng dậy xuống cầu thang.
“Ba đâu ạ?”
“Đương nhiên là đi làm rồi, bây giờ là giờ nào rồi, hôm nay con dậy muộn đó.” Chu Ngọc Quyên bước tới bế nàng lên.
“No nê luôn.” Uyển Uyển vỗ vào cái bụng nhỏ của mình.
No nê mà nàng nói nghĩa là nàng ngủ no nê rồi, chứ không phải ăn no rồi.
“Hôm nay các con có chuẩn bị đi đâu chơi không?” Chu Ngọc Quyên vừa bế Uyển Uyển vào phòng tắm, vừa nói.
“Không ạ, hôm nay con ở nhà với mẹ.” Uyển Uyển nói.
“Thật sao?” Chu Ngọc Quyên nghe vậy thì vô cùng mừng rỡ.
“Hia hia hia... đương nhiên là thật rồi, Uyển Uyển không nói dối.”
“Phải, con là em bé thành thực nhất, vậy thì hôm nay chúng ta lên kế hoạch đi đâu đó chơi đi.” Chu Ngọc Quyên vui vẻ nói.
“Được ạ.”
Đánh răng rửa mặt, ăn bữa sáng tình yêu của em xong, Uyển Uyển khoác bình nước ếch nhỏ của mình lên, đội nón vàng rồi cùng mẹ ra ngoài.
Chu Ngọc Quyên định buổi sáng sẽ đưa nàng tới công viên đi dạo trước, sau đó đến thư viện, buổi trưa sẽ tới công ty của Lâm Kiến Xuân ăn cơm, nhân lúc đến thăm ba nàng thì chợp mắt một chút.
Buổi chiều bọn họ tiếp tục đi dạo, mua vài bộ quần áo mới hoặc xem phim gì đó, cứ vậy trôi qua một ngày.
Chu Ngọc Quyên không lái xe, cũng không gọi tài xế lái xe đưa bọn họ đi.
Hôm nay nàng chỉ muốn đi dạo cùng với con gái.
Nhưng vừa ra khỏi cổng khu nhà thì đã gặp được Huyên Huyên vừa cùng mẹ đi chợ về.
“A, em đi đâu thế?” Huyên Huyên ngạc nhiên hỏi.
“Hôm nay em ra ngoài chơi với mẹ.” Uyển Uyển nói.
“Đúng là một đứa trẻ ngoan.” Tôn Nhạc Dao khen ngợi, sau đó lấy từ trong túi ra một quả táo đưa cho Uyển Uyển.
Uyển Uyển cũng không khách sáo đưa tay ra nhận lấy, hai nhà thực sự rất thân thiết, nên căn bản không cần khách sáo.
“Mẹ ơi, hôm nay con cũng ra ngoài chơi với mẹ nhé?” Huyên Huyên nghe vậy thì quay lại nhìn Tôn Nhạc Dao nói.
“Mẹ thấy là chính con muốn ra ngoài chơi ấy, đúng chứ?”
“Hi hi...”
“Chúng tôi về trước đây.” Tôn Nhạc Dao ngẩng đầu nói với Chu Ngọc Quyên.
Huyên Huyên cũng vẫy tay với Uyển Uyển, sau đó đi theo mẹ.
“Mẹ ơi, mẹ còn chưa nói có muốn ra ngoài chơi không mà?”
“Được rồi, gọi ba con đi cùng nhé.”
“Thế chúng ta đi đâu chơi?”
“Con muốn đi đâu? Con nói đi?”
“Con muốn đi dã ngoại.” Huyên Huyên nghe vậy thì lập tức lên tiếng.
“Mẹ thấy con không muốn đi dã ngoại đâu, con chỉ muốn ăn thịt nướng thôi, đúng không?”
“Mẹ ơi, mẹ nói vậy sẽ làm người khác đau lòng đấy, chẳng đáng yêu gì cả.”
“Mẹ già rồi, không cần đáng yêu.”
“Thế thì mẹ nói vậy sẽ không già đâu.”
“Ha ha..., cái miệng nhỏ của con sao mà giỏi ăn nói thế chứ?”
“Bởi vì con có một người mẹ rất thông minh.”
...
Chu Ngọc Quyên chưa đi được bao xa, nghe thấy Huyên Huyên nói chuyện cũng không khỏi mỉm cười.
Nàng nhìn Uyển Uyển ở đằng trước, cô bé đang ôm một quả táo lớn, bước đi tung tăng vô cùng đáng yêu.
Nàng đang định gọi con lại, thì Uyển Uyển ở đằng trước đã lảo đảo ngã ra đất, quả táo lớn trên tay lăn ra giữa đường, sau đó bị một cái xe hơi cán qua làm nát bét.
“Con sao thế, ngã có đau không?” Chu Ngọc Quyên vội vàng bước tới, đỡ Uyển Uyển lên.
Vốn là cũng không có gì, nhưng khi được mẹ hỏi vậy, cái miệng nhỏ của Uyển Uyển lập tức mếu máo, nước mắt bắt đầu tuôn rơi.
“Được rồi, đừng khóc, đừng khóc.” Chu Ngọc Quyên đau lòng dỗ dành.
“Mẹ ơi, táo của con mất rồi, hu hu hu...”
Uyển Uyển vốn không muốn khóc, nhưng khóc được một nửa rồi mà không khóc tiếp thì không hay lắm, nhưng khóc thì cũng phải có lý do chứ nhỉ?
“Không sao, nếu con muốn ăn, thì mẹ mua cho con, con ngã có đau không?”
Uyển Uyển lắc đầu.
Chu Ngọc Quyên thở phào một tiếng, không sao là tốt.
Chu Ngọc Quyên đứng lên dắt nàng đi tiếp.
“Tạm biệt nhé, táo lớn.”
Uyển Uyển quay đầu lại, nhìn quả táo bị cán nát giữa đường.
Chu Ngọc Quyên dẫn cô bé đáng yêu đến công viên Lâm Hồ gần đó.
Buổi sáng ở đây có nhiều cụ già tập thể dục, còn có người đưa con nhỏ đi dạo.
Kỳ thực công viên này được xây dựng rất tốt, bên trong có rất nhiều cây xanh, cảnh sắc cũng rất đẹp.
Cho nên Chu Ngọc Quyên mới không chọn một nơi xa hơn.
Uyển Uyển ban nãy còn nức nở, buồn rầu vừa vào công viên đã lập tức vui vẻ trở lại.
Nàng bắt bướm, nhặt lá, chạy ngược gió.
Đúng lúc này, một cô gái trẻ đang trêu chọc chú chó ở thảm cỏ bên cạnh đã thu hút sự chú ý của Uyển Uyển.
Chỉ thấy người kia đang cầm một cái đĩa bay trên tay, sau đó cái đĩa nhanh chóng bay đi rồi bảo chú husky nhặt về.
Nhưng chú husky kia hình như hơi lạnh lùng, không mấy quan tâm đến cô chủ của mình.
Cô chủ vô cùng bất lực, chỉ có thể tự mình đi nhặt về, một lát sau đã chạy mệt đến nỗi thở hổn hển.
Không biết là người trêu chó hay chó trêu người nữa, Uyển Uyển thấy vậy thì rất thích thú.
Không biết làm sao mà kìm nén được mà vua vẻ bật cười hia hia.
Tiếng cười của nàng đã thu hút sự chú ý của cô gái kia, thế là người đó liền hỏi:
“Có muốn chơi chung không?”
Uyển Uyển quay đầu nhìn mẹ mình ở đằng sau.
Chu Ngọc Quyên gật đầu, lúc này Uyển Uyển mới vui vẻ chạy đi.
------
Dịch: MBMH Translate