“Chị tên là Tiết Tố Mai, em có thể gọi chị là chị Tiết...”
“Em tên là Uyển Uyển, hia hia hia...”
“Thật đáng yêu, đây là Đầu Máy Bay.”
Tiết Tố Mai kéo con husky bên cạnh lại, giới thiệu nó với Uyển Uyển.
Con husky trông thấy Uyển Uyển cao xấp xỉ mình thì cũng tò mò đưa đầu lại gần.
Uyển Uyển sợ hãi co rúm người ra đằng sau, con husky này trông có vẻ ngu si nhưng cơ thể nó rất lớn, đối với cô bé mà nói thì vẫn vô cùng đáng sợ.
“Đừng sợ, Đầu Máy Bay rất hiền, em có thể vuốt ve nó.” Tiết Tố Mai dùng dây xích quất nhẹ nó hai cái, Đầu Máy Bay lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống.
Uyển Uyển đưa tay ra thăm dò, khẽ vuốt ve, thấy không có gì xảy ra thì mới an tâm hơn hẳn.
“Đầu Máy Bay hiền lắm, chỉ là thỉnh thoảng hơi nghịch một tí thôi.”
Tiết Tố Mai vừa nói vừa đưa cái đĩa bay cho Uyển Uyển, ra hiệu cho nàng ném nó ra.
Uyển Uyển nhìn chiếc đĩa bay màu xanh trong tay, bắt chước động tác ban nãy của Tiết Tố Mai, dùng hết sức ném nó ra xa.
Lần này Đầu Máy Bay rất biết nể mặt, lập tức lao đi, chẳng bao lâu sau đã mang chiếc đĩa bay trở lại.
Nhưng nó lại đưa chiếc đĩa bay cho chủ nhân của mình.
Nhưng như vậy cũng đủ làm cho Uyển Uyển vui rồi.
“Hia hia hia...”
Tiếng cười vang lên trong công viên.
Tiết Tố Mai lại đưa chiếc đĩa bay cho Uyển Uyển, vừa hay nàng có thể nghỉ ngơi một chút, nàng đã quá mệt mỏi vì phải chạy đi chạy lại rồi.
Nhưng chẳng bao lâu sau, Đầu Máy Bay lại giở chứng nằm bò ra đất, cao ngạo ngẩng cổ lên, không thèm đi nhặt về.
Còn có thể làm gì chứ, Uyển Uyển lại giống như Tiết Tố Mai ban nãy tự ném rồi tự nhặt về.
Nhưng mỗi lần Uyển Uyển chạy đi nhặt đĩa, nàng lại sủa gâu gâu, đóng giả thành một chú cún nhỏ tên là Uyển Uyển.
Tiết Tố Mai bật cười thành tiếng, còn Chu Ngọc Uyển lại chỉ muốn che mặt lại.
Nhưng cô bé vẫn khiến cho mọi người vô cùng vui vẻ.
“Uyển Uyển, tạm biệt nhé, lần sau lại đến chơi.”
“Dạ vâng, tạm biệt chị lớn, tạm biệt chó lớn nhé, hia hia hia...”
“Gâu gâu...” Đầu Máy Bay hướng về phía Uyển Uyển vẫy đuôi, sủa mấy tiếng.
Tiết Tố Mai vẫn cứ cảm thấy câu nói này có chút kỳ cục.
Chị lớn, chó lớn?
“Mẹ ơi, con cũng nuôi một chú chó nhé.”
Uyển Uyển lại gần mẹ, xu nịnh.
“Có con là đủ rồi, còn nuôi chó gì nữa?”
“Chó nhỏ biết sủa gâu gâu đó.”
“Con cũng biết mà, con không chỉ biết sủa gâu gâu, còn biết kêu meo meo nữa, con xem, con có giỏi không?”
Uyển Uyển nghe vậy thì vui vẻ nói: “Con rất giỏi đó.”
Sau đó nàng mới có phải ứng lại, không đúng, mình muốn nuôi chó con, không phải là nuôi bản thân.
“Mẹ, mẹ thật xấu xa.”
“Vậy sao? Mẹ rất xấu xa đó, con đã sợ chưa?”
“Hia hia hia... con còn lâu mới sợ mẹ, vì mẹ là mẹ của con.”
“Vậy thì mẹ sẽ ăn thịt con.”
Chu Ngọc Quyên bế nàng lên, sau đó cù vào gáy nàng làm cô bé rụt cổ lại cười khúc khích.
Sau một hồi nô đùa, Chu Ngọc Quyên vô không khỏe mạnh gì đã đặt cô bé xuống.
Uyển Uyển gãi đầu, tỏ vẻ chán nản, sao lại không nói chuyện cún con nữa chứ?
“Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ ơi...” Cô bé bắt đầu bật chế độ tự động, không cho nàng mua cún con, thì nàng sẽ gọi mãi thôi.
“Được rồi, được rồi, mẹ biết rồi, nhưng chúng ta phải về nhà bàn bạc với bố nữa, vả lại mẹ phải nói với con cái này, hình như Đào Tử không thích cún con đâu.”
“Không sao, con sẽ làm em ấy thích nó.” Uyển Uyển vô cùng tự tin nói,
“Được, vậy cứ nói chuyện cái đã.”
Chu Ngọc Quyên dắt Uyển Uyển ra khỏi công viên, gọi một chiếc taxi và đi thẳng đến thư viện.
Vì đất nước khuyến khích mọi người đọc sách nên mỗi khu vực đều có một số thư viện lớn, có thể tới đây mượn sách hoặc mua sách đều được.
Chu Ngọc Quyên đưa Uyển Uyển tới chỗ gần nhất có tên là thư viện Ích Dân.
Mặc dù nghe tên rất bình thường, nhưng quy mô lại tương đối lớn, nơi đây có ba tầng lầu, bên trong được xây theo hình tròn, khắp nơi đều là giá sách đặt liền kề nhau, mọi người có thể ngồi ngay trên bậc thềm vòng cung lớn.
Ngoài người trưởng thành thì có rất nhiều phụ huynh đưa con đến đây.
Nhưng người lớn thường đi đến tầng ba, tầng bốn.
Vì tầng một và tầng hai là khu vực đọc sách của trẻ nhỏ, vả lại bọn trẻ còn không còn rất ồn không thể trị được, mặc dù nhân viên có nhắc nhở nhưng hình như cũng chẳng có tác dụng mấy.
Uyển Uyển không biết nhiều chữ, cho nên chỉ sách tranh, nàng cầm lấy những cuốn mình thích rồi tìm một góc, cuộn tròn trong lòng mẹ bảo mẹ đọc cho nàng nghe.
Sau khi nghe xong, liền tự mình giở lại đọc một lần nữa, nàng rất thích cảm giác này.
Chu Ngọc Quyên cũng thích ôm con gái như thế này, nó mang lại cho nàng cảm giác an toàn thực sự.
“Mẹ ơi, uống nước.” Uyển Uyển đột nhiên mở cốc ếch nhỏ của mình ra, đưa cho Chu Ngọc Quyên.
“Đây là cốc của con, con uống đi, sao lại đưa cho mẹ uống?”
“Bởi vì mẹ đọc cho con nghe rất nhiều truyện, nên chắc chắn đang rất khát.”
Chu Ngọc Quyên nghe vậy thì vô cùng cảm động.
Sau đó nàng chỉ ra xa, hỏi: “Không cần, con nhìn xem ở đó có gì?”
“Bán nước.” Mắt Uyển Uyển sáng lên.
“Còn có cả kem nữa, nào đi thôi, chúng ta đi mua kem ăn nhé, có được không?”
Chắc chắn là được rồi, Uyển Uyển vui vẻ lắc mông.
Sau đó nàng đi tới cái quầy phía trước, mua hai cái kem cho mình và mẹ mỗi người một cái, rồi ra khỏi thư viện.
Chu Ngọc Quyên cứ như được quay trở lại hồi còn trẻ, nàng dắt con gái đi dạo, không màng tới ánh mắt của người xung quanh, cùng nhau ăn kem.
“Mẹ, bây giờ chúng ta đi đâu?” Uyển Uyển vừa liếm kem vừa nói.
“Tới công ty của ba con, tìm gặp ba con, trưa nay chúng ta sẽ ăn cơm ở chỗ ông ấy.”
“Vậy chúng ta có cần mua kem cho ba không?”
“Ha ha, không cần đâu, ba con không thích ăn kem.”
Uyển Uyển nghe vậy thì tròn xoe mắt, tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Sao ba lại không thích ăn kem chứ? Ba là đồ ngốc nhỏ sao?”
“Đương nhiên không phải.” Chu Ngọc Quyên không nhịn được cười.
“Ồ, cũng đúng, ba không phải là trẻ con, ba là người lớn nên ba là đồ ngốc lớn sao?”
“Ha ha...”
Chu Ngọc Quyên suýt chút nữa là sặc cười.
“Hia hia hia...”
Thấy mẹ cười vui vẻ như thế, Uyển Uyển cũng ngây ngốc cười theo, mặc dù nàng còn chưa biết tại sao mẹ lại cười.
Hai người lại ngồi taxi tới công ty của Lâm Kiến Xuân.
Lâm Kiến Xuân biết hai người sắp đến, nên đã đợi ở cửa công ty từ lâu.
Nhìn thấy Uyển Uyển ra khỏi xe taxi, liền chạy tới đón.
“Oa, không ngờ ông chủ nhiều tuổi như vậy rồi mà con gái còn bé như vậy?” Nhân viên lễ tân của công ty Đổng Tuệ Quyên khẽ nói với Đường Vinh Trân ở bên cạnh.
Đường Vinh Trân gật đầu tán đồng, tiếp lời: “Nhưng con gái ông chủ đáng yêu thật đấy, nếu con gái tôi mà cũng như thế thì tôi cũng sẽ giống ông chủ, với lại cô bé đó ngoan ngoãn lắm, lần trước gặp mặt trong nhà ăn, cô bé còn vẫy tay chào tôi nữa.”
Bọn họ đang nói chuyện thì thấy ông chủ bế con gái bước vào.
Hai người vội vàng đứng thẳng dậy.
Quả nhiên đã trông thấy con gái ông chủ cười khúc khích vẫy tay chào mình.
Hai người vội giơ tay lên, mỉm cười.
“Con gái tôi đáng yêu không?” Lâm Kiến Xuân đắc ý hỏi.
“Đáng yêu.” Hai người lập tức đáp lời, vì đây không phải lần đầu tiên ông chủ hỏi như vậy.
Nghe thấy câu trả lời của hai người, Lâm Kiến Xuân mới hài lòng bế con gái đi vào trong.
Chu Ngọc Quyên theo đằng sau ngượng ngùng mỉm cười với hai người.
Thấy bọn họ rời đi rồi, hai người cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười.
Thực sự trông rất buồn cười, nhưng đây quả đúng là một người ba có con đích thực.
------
Dịch: MBMH Translate