"Con muốn ăn cái gì, ba giúp con lấy."
Lâm Kiến Xuân đem Uyển Uyển ôm vào phòng làm việc của mình, chỉ vào đống đồ ăn vặt rực rỡ sau bàn làm việc.
"Mới vừa rồi con ăn kem cùng với mẹ." Uyển Uyển che miệng cười trộm nói.
Ý của nàng thật ra là đã ăn que kem rồi, không thể ăn vặt nữa.
Chu Ngọc Quyên cũng có những hạn chế nhất định đối với đồ ăn vặt mà nàng ăn mỗi ngày, không thể cho nàng ăn thả cửa được.
"Thật sao? Để ba xem thử." Lâm Kiến Xuân đem mũi tiến đến miệng nàng ngửi một cái.
"Vị ô mai có đúng không?"
"hiahiahia ... Ba ba, ba thật lợi hại nha."
"Đó là đương nhiên." Lâm Kiến Xuân đem nàng để xuống.
Chu Ngọc Quyên cũng đi tới, đem vài cuốn sách mua được từ Đồ Thư Quán đặt ở trên bàn.
"Sẽ không quấy rầy đến công việc của anh chứ?" Chu Ngọc Quyên hỏi.
"Sẽ không, mỗi ngày cũng đều chỉ có mấy công việc như vậy." Lâm Kiến Xuân thờ ơ nói.
Kinh doanh nhiều năm như vậy, hắn từ lâu đã học xong ngự nhân chi thuật, sự tình đều buông tay đi xuống làm, chỉ cần hắn có thể tự mình khống chế phương hướng chung là được, như vậy sẽ khiến hắn ung dung hơn rất nhiều.
"Đúng rồi, anh định chuẩn bị lúc nào kêu Trạch Vũ trở về giúp anh?" Chu Ngọc Quyên hỏi.
Lâm Trạch Vũ ban đầu được sắp xếp đến tập đoàn Thần Thoại, một mặt là muốn để cho hắn học hỏi thêm từ La Vũ Dương, một mặt là muốn tác hợp cho hai người.
Xem ra bây giờ cũng không có cách nào, còn không bằng gọi hắn trở về, dù sao tập đoàn Lâm thị sau này nhất định phải giao cho hắn.
Trong khi hai người nói chuyện, Uyển Uyển tự mình chạy đến khu giải trí bên cạnh, nhảy vào trong quả cầu Hải Dương, ở bên trong bay nhảy.
"hiahiahia ..."
"Uyển Uyển, con có đói bụng không?" Lâm Kiến Xuân gọi nàng sau khi nói chuyện xong.
"Đói bụng ạ."
Uyển Uyển lập tức đem đầu nhỏ từ trong quả cầu Hải Dương đưa ra ngoài.
"Đi thôi, ba dẫn con đi ăn cơm."
"Là đi đến căng tin ăn một bữa thịnh soạn sao?" Uyển Uyển hưng phấn hỏi.
"Bữa tiệc lớn mới đúng, con có muốn đi không?" Lâm Kiến Xuân cười ha ha nói.
"Con đương nhiên muốn đi." Uyển Uyển vội vàng từ trong quả cầu Hải Dương chui ra, mấy viên cầu Hải Dương theo động tác của nàng, trực tiếp lăn ra bên ngoài.
Vội vã, vội vã ...
Lăn lộn khắp nơi, đúng lúc này, Uyển Uyển bỗng nhiên giơ tay nhỏ.
Giống như một cục tẩy vô hình, mấy viên cầu Hải Dương trong nháy mắt biến mất.
Uyển Uyển đối với sức mạnh của mình đã sử dụng thành thạo hơn trước.
Vẻ mặt Lâm Kiến Xuân với Chu Ngọc Quyên thán phục, nhưng vẫn là cẩn thận căn dặn nàng, không được thể hiện khả năng của mình trước mặt người ngoài.
Bên ngoài có rất nhiều người xấu, vì vậy phải học cách tự bảo vệ bản thân.
"Không cần sợ, con rất lợi hại, còn có ông chủ, hiahiahia ..."
Lâm Kiến Xuân với Chu Ngọc Quyên nghe vậy liếc mắt nhìn nhau, cũng không nói thêm, bất quá bọn họ vẫn là quyết định trở về nói lại với Hà Tứ Hải một chút, để hắn đến nói với Uyển Uyển.
Hai người nắm tay cô bé đi đến nhà ăn của công ty.
Bây giờ đã là giờ ăn cơm trưa, trong phòng ăn có rất nhiều người.
Khi nhân viên nhìn thấy chủ tịch, không phải gật đầu ra hiệu, chính là mở miệng bắt chuyện.
Lâm Kiến Xuân cũng không ngừng mà mìm cười ha hả đáp lễ.
Uyển Uyển nắm tay ba của mình, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
Đợi đến lúc ngồi xuống, nàng tò mò hỏi: "Ba ba, ba là đại minh tinh sao?"
"Tại sao nói như vậy?"
"Bởi vì các cô các chú đều thích nói chuyện với ba nha."
"Dĩ nhiên không phải, bọn họ chỉ là nhân viên của ba, ba là ông chủ của bọn họ, bọn họ theo ba lên tiếng chào hỏi, chỉ là tôn kính ba mà thôi." Lâm Kiến Xuân cười ha hả nói.
Uyển Uyển như hiểu mà không hiểu gật đầu, sau đó nói: "Ông chủ của con có rất ít nhân viên, chỉ có con cùng với Huyên Huyên, vẫn là ba ba lợi hại."
Lâm Kiến Xuân nghe vậy, chỉ cảm thấy rất vui.
Bởi vì hắn biết cho tới nay, mặc dù mình là ba của Uyển Uyển, thế nhưng ở trong lòng Uyển Uyển, kỳ thực làm sao cũng không bằng Tứ Hải.
Hà Tứ Hải ở trong lòng Uyển Uyển là người lợi hại nhất, là người đáng tin cậy nhất.
Đây vẫn là lần đầu tiên nghe con bé nói mình so với Hà Tứ Hải lợi hại hơn, niềm vui quá lớn, khiến hắn quên hết tất cả, trực tiếp ngửa đầu cười ha hả.
Khiến cho nhân viên xung quanh đều hiếu kỳ mà nhìn lại.
"Ba ba làm sao vậy? Có phải là vì ăn cơm rất vui vẻ không?" Uyển Uyển hiếu kỳ hỏi.
"Đúng vậy, ăn cơm chẳng lẽ không phải một chuyện đáng để vui vẻ sao?" Chu Ngọc Quyên nín cười nói.
"Vui vẻ ạ."
Uyển Uyển lập tức gật đầu.
Mặc dù nàng không phải Huyên Huyên, thế nhưng nàng cũng biết, ăn no là một chuyện vô cùng hạnh phúc, bởi vì nàng đã từng đói bụng rồi.
"Đi thôi, mẹ dẫn con đi lấy đồ ăn ngon." Chu Ngọc Quyên đứng dậy vươn tay tới nàng.
Uyển Uyển lập tức đem tay nhỏ của mình nhét vào trong lòng bàn tay của bà.
"Muốn ăn cái gì, liền lấy cái đó, thế nhưng con nhất định phải bảo đảm chính mình ăn được hết, không nên lãng phí ..."
Chu Ngọc Quyên nắm tay nàng vừa đi, vừa nói.
"Ừm, con biết rồi mẹ, con không giống với Huyên Huyên."
"Làm sao, Huyên Huyên mỗi lần đều để còn lại rất nhiều sao?" Chu Ngọc Quyên nghe vậy có chút buồn cười.
"Ừm." Uyển Uyển gật đầu.
Cô ấy đều cho là mình ăn được rất nhiều, nhưng mà mỗi lần ăn đều không hết.
Cô bé nói xong giơ hai tay lên bầu trời, với vẻ mặt bất lực.
"Sau này, cô bé sẽ biết." Chu Ngọc Quyên an ủi.
Uyển Uyển mới mặc kệ em ấy có biết hay không.
Điều nàng muốn nhất bây giờ chính là trở lại nói cho Huyên Huyên biết, hôm nay nàng lại đến căng tin công ty của ba, có rất nhiều thịt nha.
"hiahiahia ..."
Nghĩ tới đây, Uyển Uyển lén lút vui vẻ lên.
"Thật là đứa nhỏ ngốc nghếch." Chu Ngọc Quyên tràn đầy trìu mến mà sờ sờ đầu nhỏ của nàng.
Uyển Uyển với mẹ đã ăn một bữa "Bữa tiệc lớn" ở căng tin công ty của ba, sau đó lại có một giấc ngủ ngon trên ghế sofa trong phòng làm việc của ba.
Lại từ trong ngăn kéo cầm một hộp đồ ăn vặt, lúc này mới hài lòng rời công ty cùng với mẹ.
"Chúng ta đi đâu ạ?" Uyển Uyển hiếu kỳ hỏi.
"Chúng ta đi xem quần áo, giày, nước hoa, mỹ phẩm, còn có trang sức đẹp mắt ..." Chu Ngọc Quyên cười nói.
"Trẻ con nên xem những thứ này sao?"
"Ha ha, tuy rằng chưa nói trẻ con có thể xem, cũng không nói trẻ con không thể nhìn, con cứ coi như bồi tiếp mẹ đi, con cũng đã lâu lắm rồi không đi dạo phố mua đồ cùng với mẹ nha." Chu Ngọc Quyên mỉm cười nói.
Uyển Uyển nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hình như đúng là như vậy, nàng không khỏi có chút áy náy, duỗi tay nhỏ ra, nhét vào trong lòng bàn tay mẹ.
"Không có chuyện gì, mẹ không cảm thấy buồn." Chu Ngọc Quyên thấy bộ dạng của nàng, cười an ủi.
"Tại sao vậy ạ?" Uyển Uyển tò mò hỏi.
"Bởi vì mẹ là người lớn."
"Người lớn sẽ không buồn sao?"
"Chỉ có học cách trở nên mạnh mẽ, học được tự mình điều tiết, mới có thể trở thành người lớn." Chu Ngọc Quyên suy nghĩ một chút nói.
"Mạnh mẽ? Tự mình điều tiết?" Uyển Uyển có chút không hiểu.
Chu Ngọc Quyên suy nghĩ một chút, dùng ngôn ngữ phổ thông hơn giải thích với nàng một lần nữa.
Uyển Uyển nghe xong sững sờ, sau đó nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh.
"Làm sao vậy?" Chu Ngọc Quyên thấy vậy căng thẳng hỏi.
"Có phải mẹ nói sai cái gì rồi không?"
"Mẹ ơi, con còn không muốn trở thành người lớn, con vẫn không có cao lên được." Uyển Uyển khổ sở mà nói.
Chu Ngọc Quyên đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó phản ứng lại, con gái nhiều năm như vậy không hề từ bỏ tìm bọn họ, dựa vào chính là kiên cường với tự mình điều tiết.
Thời khắc này trong lòng Chu Ngọc Quyên cảm thấy đau đớn kịch liệt, đau lòng không cách nào nói ra được.
------
Dịch: MBMH Translate