"... Ha ha ..."
"Huyên Huyên, chị đang làm gì vậy?"
Đào Tử ngồi xổm ở trên ban công lầu hai, xuyên thấu qua khe hở, tò mò nhìn Huyên Huyên trong sân sát vách.
"Chị đang xâu cái cổ, mẹ chị nói mặc dù chị một thân vi khuẩn nghệ thuật, nhưng cũng không thể bỏ bê, phải luyện tập nhiều hơn."
"Xâu cái cổ?"
Đào Tử đưa tay bấm một cái lên cổ của mình, suýt chút nữa đã tự bóp cổ mình rồi.
"... Ha ha ..."
Huyên Huyên tiếp tục ngước cổ, hét lớn.
Đào Tử: "Ngao ngao gào ... Uông uông uông ..."
"Đào Tử, em đừng có quấy rối chị." Huyên Huyên bất mãn nói.
"Em không có quấy rối, em cũng đang xâu cái cổ."
"Xâu cái cổ không giống như em, phải giống như chị vậy ... Ha ha ..."
"Tại sao gào gào ... Gâu gâu không được sao? Đều như nhau mà."
Đào Tử biểu thị như không hiểu.
"Mẹ chị nói, chị không thèm nói cho em nghe đâu, chị muốn rèn luyện vi khuẩn nghệ thuật của chị,..."
"Chị có muốn cùng nhau đi chơi không?" Đào Tử hỏi.
"..."
"Chúng ta chơi trốn tìm?"
"..."
"Chơi cầu trượt, đu dây?" Đào Tử lại nói.
"..."
Thấy Huyên Huyên không hề bị lay động, không ngừng mà a a, Đào Tử cũng không vội, mắt to chuyển động.
Sau đó nói: "Bà nội hôm nay làm gà rán nha."
"... "
"Thật sao?"
"Đương nhiên là thật rồi, Đào Tử không lừa ai nha."
"Vậy chúng ta chơi cái gì?"
"Ừm... Nếu không chúng ta chơi nhảy ô đi?"
"Hay lắm, hay lắm." Huyên Huyên nghe vậy đã muốn chạy ra bên ngoài rồi.
Nhưng sau khi chạy tới cửa, mới phát hiện cửa viện đã bị khóa lại.
"Ba ba, mẹ ơi ..." Nàng chạy vào nhà với đôi chân ngắn của mình.
"Làm sao vậy? Sao con không luyện nữa?" Lưu Trung Mưu thấy nàng chạy về, hiếu kỳ hỏi.
"Con muốn đi tìm Đào Tử chơi." Huyên Huyên nói.
Lúc này Tôn Nhạc Giao từ trên lầu đi xuống.
"Mẹ thấy con không phải đi tìm Đào Tử chơi, mà là muốn đi ăn gà rán."
"Ồ, mẹ ơi, mẹ thật lợi hại, cái này cũng biết được?"
"Không phải mẹ rất lợi hại, mà là bởi vì mẹ ở trên lầu nghe thấy con với Đào Tử nói chuyện, còn có cái đó không phải gọi là xâu cái cổ, mà gọi là luyện giọng, xâu cái cổ còn phải?"
"Hắc hắc ... Đều giống nhau, đều giống nhau mà."
"Không được."
Huyên Huyên: (ΩДΩ )
"Vì ... Tại sao lại vậy chứ?"
Câu trả lời của mẹ, là nàng không nghĩ tới.
"Bởi vì sáng sớm nay con đã tự mình nói, hôm nay ở nhà cùng với ba mẹ nha." Tôn Nhạc Giao mỉm cười nói.
"Ai ~" Huyên Huyên nghe vậy, đầu nhỏ tiu nghỉu xuống, giống như một con mèo nhỏ chịu ủy khuất.
Lưu Trung Mưu nhìn thấy vậy, ngay lập tức cảm thấy đau lòng, vừa định mở miệng nói chuyện, đã bị Tôn Nhạc Giao liếc mắt trừng trở lại.
"Con cũng đừng thương tâm, buổi trưa mẹ làm đồ ăn ngon cho con."
"Ồ, nhưng mà con muốn tìm Đào Tử chơi cùng." Huyên Huyên vẫn như trước không có hứng thú.
Đồ ăn của người khác có thể không ngon bằng đồ ăn của mình, thế nhưng ăn đồ của người khác chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn ăn của mình.
"Vậy thì Đào Tử đến nhà chúng ta, chơi cũng giống như vậy."
Huyên Huyên nghe vậy ánh mắt sáng lên, xoay người chạy ra ngoài.
Rất nhanh liền truyền đến tiếng nói của Đào Tử.
Rất nhanh, Đào Tử đã ôm bình nhỏ của mình tới trước cửa.
"Sao còn mang bình nước đến chỗ của bà ngoại thế, còn sợ không có nước uống cho con sao?" Tôn Nhạc Giao thấy vậy cười nói.
"Mẹ nói, phải dùng chén của mình, như vậy không có vi khuẩn." Đào Tử nói xong, lại liếc mắt nhìn về phía Huyên Huyên bên cạnh.
Huyên Huyên lúc này mới nhớ tới, vừa nãy nàng hình như còn nói vi khuẩn nghệ thuật gì đó.
Thấy Đào Tử nhìn sang, nghệ thuật có chút ngượng ngùng, một đôi mắt to nhìn chung quanh, chính là không muốn đối diện với Đào Tử.
"Mẹ con từ khi nào trở nên chú ý như vậy?"
Tôn Nhạc Giao có chút buồn cười, nhưng mà cũng không nói thêm.
Dù sao con bé hiện tại cũng là làm mẹ của người ta, cũng phải giữ gìn uy tín của nàng.
"Buổi trưa liền ở chỗ bà ngoại ăn cơm có được hay không?"
"Được ạ."
"Vậy thì con sẽ không ăn được món gà rán bà nội làm đâu."
"Không sao, bà ngoại làm ăn cũng rất ngon."
"Ha ha, đúng là biết ăn nói." Tôn Nhạc Giao vui vẻ sờ sờ đầu của nàng.
"Con đi chơi với Huyên Huyên đi."
Thế là hai người tới phòng khách nhảy ô.
Sàn nhà phòng khách lát gạch, khẳng định không thể dùng bút vẽ linh tinh được, nhưng mà cũng không sao, chỉ thấy Huyên Huyên từ bên cạnh lấy ra một tấm đệm, sau đó triển khai.
Chỉ thấy trên đệm có vẽ một ngôi nhà.
"Một hai một ..."
Hai đứa nhỏ ở trong phòng khách sôi nổi.
"Trong nhà có trẻ con, mới giống như là một gia đình." Lưu Trung Mưu hơi xúc động mà nói.
"Vậy cũng cũng phải xem thế nào, nếu như là bé ngoan còn đỡ, nếu như gặp phải những đứa không nghe lời, anh sẽ nhức đầu." Tôn Nhạc Giao mỉm cười nói.
"Huyên Huyên với Đào Tử rất hiểu chuyện."
"Này cũng đúng, Vãn Chiếu khi còn bé cũng rất nghe lời."
"Đúng rồi, khi nào thì Vãn Chiếu sinh con?"
"Con bé đã mang thai được bốn tháng rồi, dựa theo thời gian tính, hẳn là tháng một năm sau."
"Thời gian còn nhiều."
Lưu Trung Mưu đã nóng lòng muốn được nhìn cháu.
"Làm sao, ông nóng lòng muốn gặp rồi sao?" Tôn Nhạc Giao cười hỏi.
"Đương nhiên, bà không muốn sao?"
Tôn Nhạc Giao liếc mắt nhìn Huyên Huyên với Đào Tử đang ở trong phòng khách chơi đùa, sau đó dán sát vào bên tai của hắn nhỏ giọng nói: "Ông đã từng thấy qua."
“Từng gặp qua?"
"Chính là U U trước kia."
"Thật sao?"
Lưu Trung Mưu nghe vậy vô cùng ngạc nhiên, cô bé nhỏ kia vừa đáng yêu lại nghe lời, khiến người khác rất yêu thích.
"Tôi nghe Vãn Chiếu nói với tôi như vậy, nhưng mà con bé vẫn là nói hiện tại đứa bé chính là nó, không phải U U, là con cháu nhà chúng ta."
"Đúng, đúng ... , là như thế mới đúng."
"Haizz, thời gian trôi qua cũng thực sự là nhanh, Vãn Chiếu cũng đã có con rồi." Tôn Nhạc Giao cảm khái nói.
"Đây là chuyện tốt." Lưu Trung Mưu nói.
"Đúng rồi, sắp tới là chuyện của Uyển Uyển với Đào Tử, sau khi sinh nhật của hai người bọn chúng vừa qua, chính là sinh nhật của Huyên Huyên."
"Ồ trước đó không để ý, bây giờ nghĩ lại, ba đứa nhỏ bọn nó sinh nhật cũng đều là ở tháng tám, thật đúng là ý trời." Lưu Trung Mưu thuận miệng nói.
"Đó là duyên phận của bọn chúng." Tôn Nhạc Giao cũng không để ý.
"Nhưng mà sắp đến sinh nhật của bọ chúng rồi, cũng phải suy nghĩ thật kỹ, chuẩn bị quà gì cho bọn nhỏ."
"Còn có khai giảng." Tôn Nhạc Giao nhắc nhở.
"Aiya, thật đúng là phiền phức, trước đây nuôi trẻ con chỗ nào cần phải như vậy." Vẻ mặt Lưu Trung Mưu cảm khái nói.
Tôn Nhạc Giao lườm hắn một cái, lời này rõ ràng chính là nói trái lương tâm, trong lòng còn không biết vui đến mức nào rồi.
Huyên Huyên với Đào Tử chỉ chơi một lúc liền ngừng, bởi vì quá mệt mỏi.
Đặc biệt là Huyên Huyên, cô bé không muốn nhúc nhích một chút nào, trực tiếp đem mình "Vứt" ở trên ghế sô pha.
Đào Tử nằm ở bên người nàng cũng không khá hơn chút nào.
"Mẹ ơi, con có thể xem ti vi không?"
"Có thể, xem một lúc thôi."
"Mẹ ơi, con muốn ăn trái cây, mẹ có thể giúp con gọt hoa quả không?"
"Được."
"Mẹ ơi, con muốn uống chút nước trái cây."
"Mẹ ơi, khi nào ăn cơm được? Con đói bụng rồi."
"Mẹ ơi, buổi trưa mẹ nấu món gì vậy ạ?"
"Mẹ ơi,..."
"Haizz, mặc dù nghe lời, nhưng vẫn là mệt mỏi." Tôn Nhạc Giao cuối cùng hướng về phía Lưu Trung Mưu cảm khái vài câu.
Nuôi trẻ con, đúng là không dễ dàng.
------
Dịch: MBMH Translate