Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1493 - Chương 1493: Ngoại Truyện 23: Bí Mật Nhỏ.

Chương 1493: Ngoại truyện 23: Bí Mật Nhỏ. Chương 1493: Ngoại truyện 23: Bí Mật Nhỏ.

"Huyên Huyên vậy mà là phù thủy nhỏ sao?" Đào Tử giật mình hướng về Uyển Uyển nói.

Lúc này hai đứa nhỏ đã lặng lẽ lui trở về trong phòng khách.

"hiahiahia ... Em ấy không phải là phù thủy nhỏ, mà là tiểu quỷ."

Uyển Uyển trợn mắt, lè lưỡi, nhìn đáng yêu không thể tả.

Đào Tử đưa tay muốn nắm bắt đầu lưỡi của nàng, cô bé ngây ngốc không biết thu về, lắc đầu tránh né.

Hai người náo loạn một lúc, Đào Tử nắm chặt quả đấm nhỏ nói: "Chị ấy còn muốn chúng ta uống thuốc, chúng ta phải giáo huấn chị ấy một chút."

"Vậy ... Vậy phải giáo huấn em ấy như thế nào?" Uyển Uyển nghe thấy ngơ ngác hỏi.

"Em cũng không biết."

Uyển Uyển:...

"Nếu không, chúng ta đánh mông chị ấy?" Đào Tử suy nghĩ một chút nói ra.

"Em ấy hình như không có sợ cái này, hơn nữa em ấy còn có thể chạy trốn."

"Vậy chúng ta không cho chị ấy ăn đồ ăn, hắc hắc ..." Đào Tử tự thấy chủ ý này của mình cũng không tồi.

"Nhưng mà miệng ở trên mặt em ấy, em ấy muốn ăn, chúng ta cũng không có cách nào nha."

Đào Tử nghe xong thì sững sờ, gãi đầu một cái, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra được ý kiến nào hay.

"Chị cảm thấy, chúng ta có thể để cho em ấy ăn tiêu cay, cay đến mức em ấy phải hét lên." Uyển Uyển nói.

"Cái này được, cái này tốt ..." Đào Tử nghe thấy hưng phấn gật đầu liên tục.

Lần trước Huyên Huyên đã bị lừa một lần, Uyển Uyển đã đút cho quả ớt, cay đến mức khiến cô bé hét len, cay đến mức cô bé còn chạy khắp phòng.

Nhưng mà hưng phấn qua đi, Đào Tử lại có chút không đành lòng, lần trước Huyên Huyên bị cay đến khóc.

"Không thì cho em ấy ăn kẹo chua đi." Uyển Uyển lại nói.

"Cái này được, cái này tốt ..." Đào Tử lại hưng phấn nói liên tục.

Uyển Uyển: → _ →

Bất quá lần này Đào Tử thật sự cảm thấy được, lần trước Huyên Huyên đã lừa gạt nàng và Uyển Uyển, để cho các nàng ăn một viên kẹo siêu chua.

"Nhưng mà chúng ta không có kẹo chua." Uyển Uyển mở hai tay ra, vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

Đào Tử sững sờ, thực sự không biết nói cái gì cho phải, không có mà chị còn nói được nghiêm túc như vậy?

"Chị, chúng ta ..."

Đào Tử còn định nói thêm, Huyên Huyên lại từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy hai người các cô, vẻ mặt vui mừng nói: "Hai người tới rồi à, làm sao không gọi em?"

Đào Tử vội vàng trốn ở phía sau Uyển Uyển.

"hiahiahia ..."

Uyển Uyển đầu tiên là cười khúc khích, sau đó nói: "Chúng ta đang nói chuyện."

"Nói cái gì?" Huyên Huyên có chút ngạc nhiên hỏi.

"Đây là bí mật, không thể nói cho em biết nha." Uyển Uyển thần bí mà nói.

"Chúng ta là bạn tốt nha." Huyên Huyên nghe thấy, lập tức liếc mắt nhìn nàng.

Uyển Uyển gật đầu, sau đó dưới vẻ mặt mong chờ của Huyên Huyên nói: "Bạn tốt cũng không thể nói được."

Huyên Huyên há hốc mồm khi nghe thấy nói vậy.

"Em có bí mật, đều nói hết cho hai người biết mà." Huyên Huyên tức giận nói.

"Chị không có nói cho bọn em biết, chị là nhỏ ..."

Đào Tử từ phía sau Uyển Uyển chạy đến, há miệng muốn nói chuyện, lại bị Uyển Uyển một tay bịt miệng lại.

"hiahiahia ..."

Huyên Huyên thấy vậy, vẻ mặt càng thêm nghi hoặc, nhìn mặt Uyển Uyển, rồi lại nhìn mặt Đào Tử.

Uyển Uyển có chút lo lắng Đào Tử nói lỡ miệng, bắt lấy tay nàng, XÍU...UU! không gặp.

Huyên Huyên miệng nhỏ khẽ nhếch, lộ ra vẻ mặt không thể tin được.

Quay đầu chạy về nhà bếp.

"Mẹ ơi, mẹ ơi ..."

"Làm sao vậy?"

"Uyển Uyển với Đào Tử có bí mật không nói cho con biết, chúng con là bạn tốt mà, chúng con nhưng là bạn tốt nha, bọn họ vậy mà không nói cho con biết ..."

Huyên Huyên có chút tức giận, cảm giác như bụng sắp nổ tung.

"Con đang nói cái gì vậy?" Tôn Nhạc Giao không hiểu gì.

Làm sao mới vừa đi ra ngoài một chút, trở về liền nói những lời khó hiểu này chứ.

Thế là Huyên Huyên Grawp Grawp nói tới chuyện vừa rồi xảy ra.

Mà lúc này Uyển Uyển đã lôi kéo Đào Tử trở về trong nhà Đào Tử.

Đào Tử nóng lòng muốn biết, vẻ mặt hưng phấn hỏi: "Uyển Uyển, bí mật gì, chị mau nói cho em biết đi."

Uyển Uyển kinh ngạc nhìn nàng, nghĩ thầm em là đồ ngốc à?

"Không có bí mật."

"Không có?" Đào Tử nghe thấy, vẻ mặt lộ vẻ nghi hoặc, rõ ràng là nói có bí mật nha.

"Đúng rồi, không có bí mật, chị cố ý nói như vậy, để Huyên Huyên sốt ruột, hiahiahia ..."

Đào Tử nghe thấy, vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó bật cười nói: "Uyển Uyển, chị thật là hư nha, em rất thích."

"hiahiahia ..."

"Huyên Huyên hiện ở nhà nhất định rất gấp, hắc hắc ..." Vừa nghĩ tới dáng vẻ hiện tại của Huyên Huyên, Đào Tử vô cùng hưng phấn.

"Uyển Uyển, Đào Tử, hai người có ở trong nhà không ..."

Đúng lúc này, phía bên ngoài viện truyền đến tiếng nói hậm hực của Huyên Huyên.

"Chị ấy đến rồi, chị ấy đến rồi ..." Đào Tử vẻ mặt hưng phấn nói.

Sau đó chỉ thấy Huyên Huyên hầm hừ mà vào phòng, trong tay còn cầm một quả đào, liếc nhìn Đào Tử, rồi cắn một miếng lớn.

"Ổ hao tổn bảy."

Trong miệng ngậm quả đào, nói chuyện không rõ ràng.

"hiahiahia ..." Uyển Uyển cười khúc khích, làm bộ không biết.

Đào Tử bĩu môi, nhìn chằm chằm quả đào ở trong tay Huyên Huyên.

"Tôi tức giận." Huyên Huyên vội vàng đem miếng đào trong miệng nuốt xuống, sau đó lập lại một lần nữa.

"Ồ ~ "

Uyển Uyển không mặn không nhạt đáp một tiếng.

"Em nói em rất tức giận." Huyên Huyên lần nữa cường điệu.

"Ừm, chị biết." Uyển Uyển nhàn nhạt gật đầu.

Đào Tử há mồm muốn nói chuyện, Uyển Uyển lại một cái lướt ngang, chặn ở trước mặt của nàng.

" n → _ → "

Huyên Huyên lần nữa lộ ra vẻ ngờ vực, cảm giác là lạ ở chỗ nào.

"hiahiahia ..." Uyển Uyển lần nữa giả vờ ngây ngốc.

"Uyển Uyển, chúng ta là bạn tốt có đúng hay không?"

Uyển Uyển gật đầu, thừa nhận nàng nói không sai.

"Bạn tốt, thì không thể giấu diếm nhau nha, mau nói cho em biết đi, bí mật gì?" Vẻ mặt Huyên Huyên chờ mong.

"Bí mật gì cũng không có." Uyển Uyển mở tay ra nói.

Huyên Huyên nghe thấy nhăn mũi, thở hổn hển, biểu thị nàng hiện tại rất tức giận.

"Đào Tử, chúng ta là bạn tốt nhất, tốt nhất đúng không?"

Thấy Uyển Uyển không nói cho nàng biết, nàng liền nhìn về phía Đào Tử.

Đào Tử gật đầu.

"Vậy em nói cho chị biết là bí mật gì đi?" Vẻ mặt Huyên Huyên một lần nữa chờ mong.

"Nhưng chị là người xấu, em không nói cho chị biết đâu, cho chị sốt ruột." Đào Tử đắc ý mà nói.

"..." Huyên Huyên phát điên.

Xông lên trước, đưa tay liền muốn véo mặt hai người bọn họ.

Uyển Uyển với Đào Tử rít gào lên, xoay người chạy.

Lưu Vãn Chiếu ở trên lầu nghe thấy âm thanh dưới lầu, thế là hô: "Đào Tử, đi lên nhanh một chút, ăn dưa hấu còn lại của con đi."

Huyên Huyên lập tức dừng lại bước chân, xoay người liền hướng trên lầu chạy.

"Hai người các ngươi là người xấu, em sẽ ăn hết dưa hấu của hai người." Trong lòng nàng đắc ý thầm nghĩ.

Đào Tử nhìn thấy Huyên Huyên không đuổi theo các nàng nữa, cũng sững sờ.

Uyển Uyển trực tiếp kéo Đào Tử lại, một cái "Tốc Biến" trực tiếp xuất hiện ở trên lầu chóp.

Đào Tử phản ứng cũng rất nhanh, lập tức chạy về phía dưa hấu dư còn lại của mình.

"Con làm sao vậy? Sao lại hoảng loạn?" Lưu Vãn Chiếu ngạc nhiên hỏi.

"Huyên Huyên muốn tới cướp dưa hấu của con, con phải nhanh chóng ăn hết nó."

Đang nói tới đây, Huyên Huyên đã lên đến lầu, khi thấy Uyển Uyển với Đào Tử đã ở trên lầu, nàng hơi có chút giật mình.

Sau đó nhìn thấy Lưu Vãn Chiếu, lập tức há mồm "Oa" một tiếng gào khan lên.

"Chị ơi, Uyển Uyển với Đào Tử bắt nạt em, bọn họ ..."

Vốn là chỉ là muốn giả vờ giả vịt một cái, nhưng là nói xong liền thật sự cảm thấy ủy khuất, nước mắt bắt đầu ở hốc mắt trong đảo quanh.

"Đây là thế nào?" Lưu Vãn Chiếu nghe thấy hơi kinh ngạc.

Ba đứa nhỏ này rốt cuộc có mâu thuẫn gì?

Nhưng sao trong lòng nàng lại cảm thấy có chút vui sướng chứ?

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment