Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1494 - Chương 1494: Ngoại Truyện 24: Hòa Giải.

Chương 1494: Ngoại truyện 24: Hòa Giải. Chương 1494: Ngoại truyện 24: Hòa Giải.

Lưu Vãn Chiếu để ba đứa nhỏ ngồi thành một hàng, chuẩn bị kỹ càng thử phân xử cho bọn nhỏ.

"Đào Tử, con nhỏ nhất, con nói trước." Lưu Vãn Chiếu hướng về Đào Tử nói.

"Nói ... Nói cái gì ạ?" Đào Tử có chút khẩn trương, tay nhỏ không biết nên để ở chỗ nào.

"Đừng căng thẳng, mẹ không phải phê bình con, chính là Huyên Huyên nói con với Uyển Uyển bắt nạt em ấy, con có bắt nạt con bé không?"

"Không có." Đào Tử lập tức lắc đầu.

"Có mà."

Huyên Huyên nghe vậy cuống lên, miệng nhỏ vểnh lên, vẻ mặt oan ức.

"hiahiahia ..."

Uyển Uyển theo bản năng muốn cười, nhưng cười được nửa chừng, thì vội vàng che miệng nhỏ.

Lưu Vãn Chiếu liếc mắt nhìn nàng, Uyển Uyển cũng là cảm giác rất gấp gáp.

"Huyên Huyên tại sao nói các em bắt nạt con bé?" Lưu Vãn Chiếu lần nữa hướng về Đào Tử hỏi.

"Bọn em không có bắt nạt chị ấy nha." Đào Tử chớp chớp con mắt nói.

Lưu Vãn Chiếu:...

Tại sao việc này cảm giác như vòng tới vòng lui, cảm giác lượn quanh không rõ ràng.

Lần này Huyên Huyên không có phản bác, bởi vì sự chú ý của nàng đang ở quả dưa hấu trên bàn.

"Huyên Huyên là phù thủy nhỏ, chị ấy muốn nấu thuốc cho em với Uyển Uyển ăn, nhất định là muốn đem chúng ta biến thành động vật nhỏ." Đào Tử tự tin nói.

Lưu Vãn Chiếu:...

Đây rốt cuộc là sao?

Cô đưa mắt nhìn về hướng Huyên Huyên, muốn xem thử cô bé làm sao biện giải.

Nhưng chỉ thấy cô bé nhìn chằm chằm vào dưa hấu trên bàn, căn bản là không nghe thấy Đào Tử nói cái gì.

"Huyên Huyên ..."

" y... Làm sao vậy?" Huyên Huyên nghe tiếng, ngơ ngác mà xoay đầu lại.

"Muốn ăn dưa hấu?"

Huyên Huyên gật đầu liên tục.

"Em trả lời vấn đề chị hỏi trước đã, đợi lát nữa chị cho em dưa hấu mang về."

"Dạ, chị muốn hỏi cái gì ạ?"

Huyên Huyên bộ dáng con ngoan biết gì nói cái đó.

"Đào Tử nói em là phù thủy nhỏ, muốn nấu thuốc cho bọn họ uống."

"Hắc hắc ..." Huyên Huyên gãi đầu cười khúc khích.

"Em nấu thuốc gì? Thuốc gì khiến cho Đào Tử với Uyển Uyển tức giận như vậy?"

"Em không có nấu thuốc, em làm bánh kem cùng với mẹ." Huyên Huyên sửng sốt một chút nói.

"Bánh gatô?"

"Đúng rồi, mẹ nói sắp tới sinh nhật của Đào Tử với Uyển Uyển, em cùng với mẹ làm bánh kem lớn cho bọn họ." Huyên Huyên cao hứng nói.

Đôi chân ngắn ngủn treo trên không đung đưa qua lại, cho thấy tâm trạng của nàng bây giờ rất tốt.

Đào Tử với Uyển Uyển nghe vậy cũng rất ngạc nhiên, nhìn nhau, đều lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng.

"Được rồi, hiện tại nói cho chị biết, các em là làm sao trả thù Huyên Huyên?"

Lưu Vãn Chiếu lúc này đại khái cũng biết được chút chuyện đã xảy ra.

"Cho em ấy ăn ớt." Uyển Uyển nói.

Huyên Huyên: (???)

"Nhưng mà sợ chị ấy khóc, không hay lắm." Đào Tử nói.

"Cho em ấy ăn kẹo chua." Uyển Uyển lại nói.

Huyên Huyên: (???)

"Nhưng mà bọn em không có kẹo chua." Đào Tử nói.

"Cho nên chúng em có một bí mật nhỏ, không nói cho em ấy biết."

"Đúng, đúng, bọn họ có bí mật không nói cho em biết, chị ơi, chị nghe thấy chưa, chúng em rõ ràng là bạn tốt mà." Huyên Huyên ôm cánh tay trước ngực, hầm hừ mà nói.

"Các em có bí mật gì, có thể nói cho chị nghe không?" Lưu Vãn Chiếu cũng hiếu kì hỏi.

Đào Tử nghe vậy mở tay ra.

"Không có."

"Chị xem, chị xem, Đào Tử coi thường chị, em ấy không muốn nói cho chị biết, em ấy không yêu chị ..."

Huyên Huyên thấy, miệng nhỏ cùng cái súng máy như nhau, một trận bùm bùm.

"hiahiahia ... Không có bí mật, bọn em chỉ chọc em ấy chơi thôi" Uyển Uyển cười nói.

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy cũng đã hiểu ra.

Nhưng mà Huyên Huyên một chút vẫn không có phản ứng lại, vẫn như cũ hậm hực, cảm giác bọn họ không nên lừa dối mình.

"Thực sự là đồ ngốc mà." Lưu Vãn Chiếu có chút buồn cười mà gõ đầu nhỏ của nàng.

"Chị ơi, em muốn ăn dưa hấu." Huyên Huyên ôm đầu nói.

"Biết rồi, đợi lát nữa chị đưa một trái cho em mang về."

"Nhưng mà bây giờ em muốn ăn."

Lưu Vãn Chiếu còn chưa nói, Đào Tử đã giành nói: "Của em cho chị ăn."

Nói thật ra, biết Huyên Huyên là làm bánh kem cho bọn họ, Đào Tử cũng có chút áy náy.

"Cái này cho em ăn."

Huyên Huyên nghe vậy rất là hài lòng, đem quả đào trong tay đang gặm đưa cho Đào Tử.

"Này là được rồi, bạn tốt thì phải yêu thương lẫn nhau."

"Nhưng mà nói đến sinh nhật Đào Tử, các con đã chuẩn bị gì cho con bé chưa?" Lúc này bà nội ngồi ở bên cạnh vẫn luôn không nói gì thì chợt lên tiếng.

"Con muốn ăn mì trứng gà." Đào Tử nghe vậy lớn tiếng nói.

"Yên tâm, ba con nhất định sẽ làm cho con, con còn muốn cái gì nữa, hiện tại có thể nói ra nha, còn có Uyển Uyển con cũng vậy, dì sẽ cho con."

"Em muốn thật nhiều công chúa disney." Huyên Huyên ở bên cạnh hét lên.

"Cũng không phải sinh nhật em."

"Mẹ nói, sinh nhật của em cũng sắp tới rồi, chị ơi, chị cũng phải tặng quà cho em nha."

"Biết rồi, em muốn công chúa disney đúng không? Em muốn công chúa nào? Rapunzel, Ariel, Belle, Elsa..."

"Em đều muốn." Huyên Huyên nói.

"Em đúng là tham lam, chỉ có thể lấy một cái thôi."

"Nhưng mà ... Nhưng là ông chủ nói, là một cái hộp nha."

Hóa ra lần trước lúc đi Disney, Huyên Huyên nhìn thấy một hộp công chúa Disney, bên trong có tất cả các công chúa của Disney.

Sau khi nghe cô bé giải thích, Lưu Vãn chiếu lúc này mới hiểu ra.

"Được, để chị lên mạng xem có bán hay không."

"Chị lớn nói rất đắt nha." Huyên Huyên nói.

Chị lớn trong miệng nàng, chính là Cao Lộ lần trước gặp được ở Disney.

"Không sao hết, chị có tiền."

"→ _ → "

"Ánh mắt của em là ý gì?"

"Chị lại không có đi làm, tại sao có thể có tiền được? Là tiền của ông chủ?"

Đào Tử ở bên cạnh nghe được, lập tức dựng lỗ tai lên.

"Là tiền tiết kiệm lúc trước chị đi làm có được, em cho rằng ai cũng giống như em sao, có bao nhiêu tiêu bấy nhiêu. Hơn nữa, ông chủ em là chồng của chị, chị dùng tiền của hắn thì làm sao?"

Lưu Vãn Chiếu bỗng nhiên xù lông, Huyên Huyên bị dọa sợ hết hồn.

"Em chỉ nói vậy thôi, chị kích động như vậy làm gì? Đừng tức giận nha, đừng tức giận nha."

nàng đưa móng vuốt nhỏ qua, vỗ vỗ cái bụng của Lưu Vãn Chiếu.

"Bỏ tay ra, bẩn chết đi được."

Tay cô bé vừa cầm một quả đào, hiện tại lại dính nước dưa hấu, hơi nhớp nháp.

"Chị không nên như vậy, chúng ta cũng là bạn tốt, chị không thể đối xử với bạn tốt như vậy được."

"Chị có một người bạn tốt như em, sớm muộn gì cũng bị em làm cho tức chết."

"Tức chết cũng không liên quan, ông chủ cũng sẽ không không muốn chị nữa, chị xem, em cũng chết rồi, ông chủ đối xử với em cũng rất tốt." Huyên Huyên le lưỡi một cái.

Nhìn bộ dáng ngốc nghếch của cô bé, Lưu Vãn Chiếu thực sự không nhịn được mà bật cười.

"Chị ơi, chị sẽ mua công chúa nhỏ cho em có đúng hay không?" Thấy Lưu Vãn Chiếu nở nụ cười, Huyên Huyên vội vàng hỏi.

Khá lắm, hóa ra nói những lời dễ nghe này, là lo lắng không mua quà cho nàng.

"Em cảm thấy thế nào?"

"Em cảm thấy chị sẽ mua cho em, bởi vì chị không những là người bạn tốt nhất của em, mà còn là chị gái tốt."

"Tiểu nịnh hót, mua cho em, mua cho em ..."

Nhìn bộ dáng đáng yêu của cô bé, sao có thể nào quyết tâm từ chối được chứ.

"Uyển Uyển, Đào Tử, các em có muốn món quà gì không?"

"Ừm... " Đào Tử nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ.

Nàng thật sự là không nghĩ ra muốn cái gì, cuộc sống bây giờ, nàng đã rất thỏa mãn rồi.

Về phần Uyển Uyển, nàng không lên tiếng, chỉ là từ trong túi áo lấy con ngựa gỗ ra, sau đó ưỡn bộ ngực nhỏ của mình ra.

Hướng về Vưu Vãn Chiếu biểu diễn, hướng về Đào Tử biểu diễn, hướng về Huyên Huyên biểu diễn ...

hiahiahia ...

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment