Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1495 - Chương 1495: Ngoại Truyện 25: Hạnh Phúc Đơn Giản.

Chương 1495: Ngoại truyện 25: Hạnh Phúc Đơn Giản. Chương 1495: Ngoại truyện 25: Hạnh Phúc Đơn Giản.

"Ba ba, sắp tới sinh nhật con rồi nha."

Buổi tối, Đào Tử tiến đến bên người Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải đưa tay chặn vai cô bé lại, nhẹ nhàng vỗ vỗ nói: "Đúng rồi, con muốn quà gì? "

"Ba tặng con quà gì con đều thích." Đào Tử cao hứng nói.

"Vậy ba phải suy nghĩ thật kỹ, đưa cho con một món quà đặc biệt." Hà Tứ Hải nói.

"Hắc hắc, ba ba thật tốt." Đào Tử nghe vậy vui vẻ từ trên ghế sa lông nhảy xuống, sau đó chạy đến trước mặt Dương Bội Lan đắc ý nói: "Bà nội, ba nói sẽ tặng sinh nhật con một món quà đặc biệt."

"Biết rồi, bà nội cũng sẽ tặng cho con một món quà."

"Cảm ơn bà nội."

Đào Tử nói xong, lại vui vẻ đi tìm bà cố.

"Anh định tặng quà gì cho Đào Tử?" Lưu Vãn Chiếu nhích lại gần Hà Tứ Hải, vẻ mặt tràn đầy hiếu kỳ.

Hà Tứ Hải phía sau nhéo nhéo lỗ mũi của nàng, cười nói: "Cái này cũng không thể nói cho em biết được."

Khoảng thời gian này, Lưu Vãn Chiếu đã trở nên tròn trịa hơn rất nhiều, khuôn mặt cũng có da có thịt hơn.

"Hừ, em không thèm biết." Lưu Vãn Chiếu ôm cánh tay nói, ánh mắt lại nhìn Hà Tứ Hải.

Phảng phất như đang nói, mau nói cho em biết một chút đi, mau nói cho em biết đi.

Bộ dáng tức giận rất giống với Huyên Huyên lúc chiều.

"Anh tặng cho con bé một cái —— không nói cho em biết."

Hà Tứ Hải cũng rất là xấu, đột nhiên một cái chuyển ngoặt, Lưu Vãn Chiếu tức giận đến nghiến răng, "Tàn nhẫn" ở trên vai hắn nện cho hai quyền.

"Quà của Đào Tử anh không nói cho em biết, vậy của Huyên Huyên với Uyển Uyển thì sao?"

Lưu Vãn Chiếu cũng rất là thông minh, sử dụng chiến lược quanh co.

Bởi vì ở trong lòng Hà Tứ Hải, Đào Tử mặc dù là người đặc biệt nhất, thế nhưng Huyên Huyên với Uyển Uyển cũng là không kém, từ mối quan hệ ngày thường liền có thể nhìn ra, Hà Tứ Hải là thật tâm yêu bọn họ.

Nếu không Tôn Nhạc Giao với Chu Ngọc Quyên cũng sẽ không yên tâm khi giao con gái của họ cho hắn.

Cho nên quà Hà Tứ Hải tặng, khả năng rất lớn đều là giống nhau.

"Điều này cũng không thể nói cho em biết được." Hà Tứ Hải cười nói.

"Anh như vậy, em tức giận rồi nha."

"Ồ, được."

"Em thật sự tức giận rồi nha." Lưu Vãn Chiếu đứng lên chống nạnh, nâng cao cái bụng, biểu thị mình không phải tức giận bình thường.

"Biết rồi, em là thật sự tức giận, không phải giả tức giận."

Lưu Vãn Chiếu:...

"Bà nội, Tứ Hải hắn bắt nạt con." Lưu Vãn Chiếu bỗng nhiên quay đầu lớn tiếng nói.

"Tứ Hải, con sao lại bắt nạt Vãn Chiếu rồi, cũng đã là người lớn ..."

Bà nội nghe tiếng, lập tức như một cơn gió từ bên cạnh chạy tới.

Nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Lưu Vãn Chiếu, Hà Tứ Hải cũng rất là bất đắc dĩ.

Không biết từ lúc nào bắt đầu, tình yêu bà nội dành cho Hà Tứ Hải, tất cả đều chuyển hết lên người Lưu Vãn Chiếu.

Dựa theo lời nói của bà, Tiểu Chu là một người, Vãn Chiếu nhưng là hai người, đương nhiên phải yêu Vãn Chiếu nhiều hơn chút.

Mà lúc này Uyển Uyển về đến nhà, đang bị mẹ tra hỏi.

"Đào Tử có nói với con muốn quà gì không?"

Uyển Uyển nghe vậy, há to mồm.

"Nhìn bộ dạng này của con, chắc là không có hỏi, vậy có hỏi Huyên Huyên không?"

Uyển Uyển ngậm miệng, hai mắt bắt đầu đảo qua đảo lại

"Nhìn dáng vẻ của con bé, nhất định là quên hỏi rồi, này còn phải hỏi sao?" Lâm Trạch Vũ ở bên cạnh quạt gió thổi lửa.

"Chỉ có con nhiều chuyện, trẻ con chơi quên mất, không phải là chuyện đương nhiên sao? Lúc con còn bé cũng như vậy, lúc đi học, cũng thường xuyên quên mang sách giáo khoa, để người làm trong nhà phải đưa qua cho con ..." Lâm Kiến Xuân ở bên cạnh nghe vậy, lập tức đưa ra lời nhận xét không hài lòng.

Lâm Trạch Vũ:...

"Ba đang nói với con đấy, con làm sao một chút phản ứng cũng không có thế?"

Lâm Kiến Xuân thấy Lâm Trạch Vũ ngồi ở đó không nói gì, chẳng những không có im lặng, mà còn muốn hắn đáp lại.

"Ba, ba muốn con nói cái gì? May nhờ Uyển Uyển ..."

"Được rồi, cũng may chị con là trẻ con, con cũng đã trưởng thành, nếu không, thái độ của ba đối với con, với Uyển ... chị gái, ba đây không phải là đang phá hoại quan hệ giữa chúng con sao?"

Lâm Trạch Vũ bất mãn mà nói.

"Trạch Vũ nói như vậy cũng rất có đạo lý, thái độ của ông như vậy, sẽ làm tổn thương đến tình cảm chị em của bọn nó."

Chu Ngọc Quyên cũng đồng ý với lời nói của Lâm Trạch Vũ, Lâm Trạch Vũ càng thêm đắc ý.

"Bà tưởng không biết cái đạo lý này sao? Nhưng mà nó cũng đã sắp ba mươi tuổi rồi, đến bây giờ bạn gái cũng không có một cái, tôi còn trông cậy vào ôm cháu trai đấy, cũng không biết phải chờ tới khi nào."

"Cha, tại sao lại kéo tới việc tìm bạn gái của con rồi?" Lâm Trạch Vũ không nói nên lời.

"Cái gì gọi là kéo? Phàm là lúc con không chịu thua kém, ba có thể tức giận như vậy sao? Con nhìn Tứ Hải người ta đi, mấy cái khác đừng nói, ba biết, con làm sao cũng không so sánh được, nhưng chuyện kết hôn làm sao có thể không được chứ?"

"Nếu như con sớm tìm được bạn gái, hiện tại con cái cũng đã có, vừa vặn còn có thể làm bạn cùng với Uyển Uyển, có người cùng con bé chơi, ba bảo đảm sẽ xử lý sự việc công bằng, chắc chắn sẽ không nói con."

Lâm Trạch Vũ:...

"Ba muốn con sinh con, là dùng để chơi cùng với Uyển Uyển à?" Lâm Trạch Vũ không nói nhưng nghĩ thầm.

Mà Uyển Uyển hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói cái gì.

Nàng ngoan ngoãn bò lên ghế ngồi xuống, đợi ăn cơm.

Nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của nàng, Chu Ngọc Quyên xoay người đi vào nhà bếp, không muốn nói chuyện với hai cha con bọn họ.

"Cho con cơ hội cũng không dùng được, con nói với La tiểu thư một tiếng, tạm thời không đến tập đoàn Thần Thoại nữa, về đây giúp ba."

Cuối cùng, Lâm Kiến Xuân cũng nói đến trọng điểm của hôm nay.

"Ồ, cho con về tập đoàn Lâm thị?" Lâm Trạch Vũ nghe vậy có phần bất ngờ.

"Nếu không còn gì? Kết hôn không trông cậy nổi rồi, chỉ có thể ở trong công việc hi vọng con có thể giúp đỡ được nhiều, để ba có thể về nghỉ hưu sớm." Lâm Kiến Xuân nói xong, ánh mắt nhìn về phía Uyển Uyển đang đung đưa chân ngắn của mình ở bên cạnh.

"Ba là trước tiên lui nghỉ cùng Uyển Uyển?"

Lâm Trạch Vũ liếc mắt liền có thể nhìn ra được tâm tư của ông ấy.

Thế là đùa giỡn nói: "Làm sao, rốt cuộc ba cũng đã sẵn sàng để cho con thừa kế tập đoàn Lâm thị rồi sao? "

"Con là con trai ba, không cho con thì còn cho ai?" Lâm Kiến Xuân nghe vậy coi như chuyện đương nhiên nói.

Lâm Trạch Vũ đem ánh mắt nhìn về phía Uyển Uyển bên cạnh.

Uyển Uyển hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, thấy Lâm Trạch Vũ nhìn mình, thì lập tức hướng về phía Lâm Trạch Vũ hiahiahia mà nở nụ cười.

Lâm Kiến Xuân đương nhiên hiểu ý của hắn, trực tiếp thẳng thắn nói: "Con cho rằng đây là một chuyện tốt sao? Ba cũng không muốn Uyển Uyển sống mệt mỏi như vậy, ba sẽ để lại một khoản tiền cho con bé, phần còn lại liền giao cho Tứ Hải. Với năng lực của Tứ Hải, muốn cái gì sẽ không có sao? Ba nghĩ hắn cũng sẽ không bạc đãi Uyển Uyển."

Lâm Kiến Xuân nói ra lời này có thể nói cực kỳ tỉnh táo.

Kỳ thực ở tuổi này của hắn, chỉ cần không vì cuộc sống khó khăn, tiền tài khó khăn, ai cũng là người thông thái.

Lâm Kiến Xuân hiện tại là thuộc về trạng thái như vậy.

"Ông chủ đối với con tốt nhất, hiahiahia ..."

Nói đến bây giờ, câu này Uyển Uyển mới nghe hiểu.

"Gặp được hắn, là Uyển Uyển nhà chúng ta có phúc khí." Lâm Kiến Xuân sờ sờ đầu nhỏ của nàng, cảm khái nói.

"Ăn cơm thôi."

Chu Ngọc Quyên từ phòng bếp bưng thức ăn đi ra, thấy hai cha con vẫn như cũ ngồi ở chỗ đó, bất mãn nói: "Hai người không giúp được gì sao?"

Hai người đàn ông nghe vậy lập tức sợ hãi vội vàng đứng dậy.

Uyển Uyển nhìn một chút, chớp chớp con mắt, lặng lẽ từ trên ghế trơn trượt xuống, đi theo.

"Mẹ không phải là đang nói con, con ngồi yên vị là được rồi."

Thấy bộ dáng thận trọng của nàng, Chu Ngọc Quyên nhịn không được bật cười.

Uyển Uyển nghe vậy,không hài lòng "Con rất là lợi hại."

"Thật không? Vậy con giúp mẹ bưng đĩa đồ ăn này ra đi."

Chu Ngọc Quyên nghe vậy không cự tuyệt nữa, khen trẻ con là cách giáo dục tốt nhất.

Quả nhiên, Uyển Uyển nghe vậy, rất hài lòng, cẩn thận từng li từng tí tiếp nhận mâm.

Sau đó cẩn thận từng li từng tí hướng về nhà bếp đi ra ngoài.

Vì vậy Lâm Kiến Xuân với Lâm Trạch Vũ cũng cẩn thận ở phía sau, sợ mình đi nhanh va phải Uyển Uyển.

Nhìn bộ dạng bọn họ xếp hàng bưng đồ ăn.

Chu Ngọc Quyên nở nụ cười.

Hạnh phúc kỳ thực đơn giản như thế đấy.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment