"Như thế nào rồi, các con đã làm hòa chưa?"
Thấy Huyên Huyên ôm một trái dưa hấu lớn, Tôn Nhạc Giao vội vàng tiến lên đỡ phụ.
May nhờ có Uyển Uyển, nếu không một mình nàng tuyệt đối không mang trở về được.
"Đã làm hòa rồi chứ?"
"Bọn họ tại sao lại tức giận?"
"Bọn họ nói con là phù thủy nhỏ, nấu thuốc ..."
Tôn Nhạc Giao nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó xì xì nở nụ cười.
Mấy đứa nhỏ thực sự là quá ngây thơ.
"Mẹ ơi, chị nói sẽ mua công chúa Disney làm quà sinh nhật cho con."
"Thật không? Là chị muốn cho con, hay là con tìm chị đòi chị mua cho?"
"Hắc hắc, muốn, như vậy có phải không được tốt cho lắm không ạ?"
"Không sao, nói rõ ràng, dù sao cũng hơn đưa cái tốt mà con không thích."
Huyên Huyên nghe xong lập tức vui vẻ.
Sau đó lại nói: "Nhưng mà cái đó rất đắt."
"Con cũng biết sao?" Tôn Nhạc Giao hơi kinh ngạc.
Trong ba đứa nhỏ, chỉ có Huyên Huyên là chưa có nhiều khái niệm về tiền bạc nhất.
Đào Tử là có liên quan đến cuộc sống khi trước, biết tiền kiếm được không dễ, kiếm tiền rất khổ cực.
Về phần Uyển Uyển, tất nhiên là không cần nhiều lời, đều hiểu biết.
Chỉ có Huyên Huyên kỳ thực lớn lên trong tình yêu thương, muốn cái gì, trên cơ bản ba mẹ đều mua cho nàng, cho nên đối với khái niệm về tiền đương nhiên không phải mạnh như vậy.
"Chị kia nói cho con biết, nói đồ quý, rất là đắt."
Huyên Huyên nỗ lực giang hai cánh tay khoa tay, phảng phất quý có thể dùng độ dài để cân nhắc.
"Chị của con hẳn là mua được." Tôn Nhạc Giao nghe vậy cười nói, chỉ là một món đồ chơi mà thôi, đắt nữa thì có thể quý chỗ nào chứ?
"Có thật không?" Huyên Huyên có chút lo lắng hỏi.
"Cái gì thật hay giả? Tại sao hỏi như vậy?"
"Chị có tiền không?"
"Đương nhiên là có, con vì sao lại có ý nghĩ như thế?"
"Chị ấy không đi làm, chị ấy nói là tiền chị ấy để giành được từ lúc trước đi làm, nhưng mà con không tin, chị ấy mua rất nhiều quần áo đẹp đẽ, giầy, túi xách, còn có nước hoa ..."
Huyên Huyên lầm bầm nói một tràng.
"Ha ha ... , con bé dùng tiền thật là lợi hại."
"Đúng rồi, đúng rồi, chị ấy có thể không có tiền nha, mẹ ơi, mẹ cho chị ấy ít tiền đi." Huyên Huyên vẻ mặt đầy mong đợi nói.
" y... Tại sao lại nói mẹ cho tiền chị, mẹ có tiền sao?"
"Bởi vì mẹ đã làm việc trong một thời gian dài, với lại chị cũng là con gái của mẹ mà."
Nói cũng có lý, Tôn Nhạc Giao nhất thời không biết nói gì.
"Nhưng mà, chị gái của con rất có tiền, so với ba mẹ thì có nhiều tiền hơn."
"Tiền của ông chủ?" Huyên Huyên lập tức hỏi.
"Ừm... Nói như vậy cũng được, ông chủ con có rất nhiều tiền, con xem, nhà lớn chúng ta đang ở bây giờ, chính là ông chủ con đưa."
Huyên Huyên nghe vậy miệng nhỏ khẽ nhếch, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
"Ông chủ có rất nhiều tiền?"
"Đó là đương nhiên."
"Đào Tử là tên lừa gạt, em ấy nói ba em ấy nghèo rớt mồng tơi." Huyên Huyên chống nạnh, hầm hừ mà nói.
Sau đó nghiêng đầu, suy nghĩ.
"Con đang suy nghĩ gì thế?"
"Con đang nghĩ, làm thế nào có thể lấy được tiền của ông chủ."
Tôn Nhạc Giao:...
"Vậy con từ từ suy nghĩ, mẹ đi cắt dưa hấu ra."
"Trước tiên đừng cắt, trước tiên đừng cắt." Huyên Huyên nghe vậy vội vàng đuổi theo.
"Làm sao vậy?"
Tôn Nhạc Giao nghe vậy hơi kinh ngạc, bình thường nếu như nói về đồ ăn, sẽ không thấy con bé phản đối qua, hôm nay đây là như thế nào?
"Là đợi ba con trở về sao?" Tôn Nhạc Giao hỏi.
Huyên Huyên cũng thành thật lắc đầu.
"Con vừa nãy ở nhà Đào Tử ăn dưa hấu, hiện tại ăn không vô, chờ bụng con nhỏ hơn một chút, mẹ hãy cắt."
Tôn Nhạc Giao trong nháy mắt không nói gì, cuối cùng chỉ có thể gõ nhẹ đầu nhỏ của nàng.
"Cái con bé này."
Huyên Huyên ôm đầu nhỏ không hiểu ra sao, đang yên đang lành, sao lại đánh con?
Lúc này ngoài cửa truyền đến động tĩnh, là Lưu Trung Mưu đã trở về, Huyên Huyên lập tức giương cánh tay tiến lên nghênh tiếp.
"Ba ba ..."
"Ai, tiểu bảo bối của ba." Lưu Trung Mưu khom lưng ôm nàng một cái.
"Ba ba, sinh nhật con ba sẽ tặng cho con cái gì?" Huyên Huyên không kịp chờ đợi hỏi.
"Đây là bí mật, cũng không thể nói cho con biết." Lưu Trung Mưu véo nhẹ cái mũi nhỏ của nàng.
Huyên Huyên cau mày, rất là khổ não, tại sao lại là bí mật? Bí mật thật là phiền nha.
......
Ăn cơm tối xong, Đào Tử nằm ở trên ghế xếp bập bênh, nhìn lên bầu.
"Ông nội, chiếc ghế này ông mua thật thoải mái."
Đào Tử híp mắt, vẻ mặt rất hưởng thụ.
Đây là ghế bập bênh Trương Lục Quân mua cho bà nội, ngày thường bà nội dùng để nghỉ ngơi, bất quá bây giờ đã bị đứa nhỏ chiếm đoạt, bộ dáng như cá ướp muối đang hưởng thụ vậy
Đêm hè, gió hiu hiu thổi, trong gió xen lẫn một chút hơi nóng mùa hè, còn có xen lẫn hương cỏ cây hoa lá.
Bởi vì có cây khiết vô, con muỗi căn bản không dám tới gần sân, không có những vật nhỏ này quấy nhiễu, đêm mùa hè trở nên càng thêm hoàn mỹ hơn.
Bầu trời xanh điểm khuyết những vì sao.
Đào Tử nằm ở trên ghế bệp bênh, đếm những vì sao.
"Một hai ba, một hai ba ..."
"Đào Tử, con xem, những ngôi sao kia có giống cái thìa ..." Trương Lục Quân ở bên cạnh nói.
Hắn không biết nhiều ngôi sao, thế nhưng một số ngôi sao thông thường hắn vẫn là biết.
"Vậy hai cái đó là Ngưu Lang với chức nữ ..."
Hai mắt Đào Tử như phản chiếu các vì sao, lóe lên Kỳ Quang.
"Nói đến chòm sao, Đào Tử với Uyển Uyển đều là chòm sao Sư Tử đấy." Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh bỗng nhiên nói.
Nhưng mà mọi người cũng không để ý, dù sao đám người Trương Lục Quân cũng không tin, cũng không hiểu nổi đồ chơi chòm sao của phương tây.
"Còn Huyên Huyên thì sao ạ?" Đào Tử tò mò hỏi.
"Con bé à, nó là cung Xử Nữ."
Đào Tử nghe vậy ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, muốn tìm xem cung Xử Nữ ở chỗ nào.
Thế nhưng rất nhanh lại hỏi: "Cung Xử Nữ trông như thế nào, ở chỗ nào ạ?"
"Trông giống một cô gái, ở chỗ nào dì cũng không biết."
Lưu Vãn Chiếu nghĩ đến tính cách của Huyên Huyên, hình như trông chả giống cung xử nữ gì hết.
Không, có một chút, chính là nói chuyện rất ngay thẳng, có sao nói vậy, cho nên có lúc có thể làm cho người khác tức chết.
Không biết tại sao, Lưu Vãn Chiếu bỗng nhiên cảm giác một số ngôi sao trên bầu trời tạo thành khuôn mặt tươi cười của Huyên Huyên.
Đây chính là cung Xử Nữ rồi.
Mà lúc này Đào Tử đang dùng ngón tay út chơi trò chơi đếm sao.
"Lóe lên lóe lên sáng lấp lánh, đầy trời đều là ngôi sao nhỏ, treo ở trên trời tỏa sáng..."
Mỗi khi nàng duỗi ngón tay ra, ngôi sao tương ứng sẽ nhấp nháy, bản thân nàng vẫn chưa cảm nhận được điều đó.
Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh ngẩng đầu nhìn, giật mình mà há to mồm.
Sau đó quay đầu nhìn về phía Hà Tứ Hải bên cạnh.
"Ăn chút trái cây đi."
Hà Tứ Hải đem đĩa trái cây đẩy một cái hướng về phía nàng.
"Nhưng mà ..." Lưu Vãn Chiếu còn muốn nói tiếp.
Hà Tứ Hải đã hướng về nàng khẽ mỉm cười.
"Được rồi, ăn trái cây."
Lưu Vãn Chiếu không có hỏi lại, mà là cầm lấy một quả quýt đưa cho Hà Tứ Hải.
Dĩ nhiên không phải là cho hắn ăn, mà là khiến hắn hỗ trợ bóc vỏ.
"Đào Tử, Đào Tử ..."
Lúc này, sát vách truyền đến giọng nói của Huyên Huyên.
Đào Tử chưa kịp đáp lại, lại nghe nàng gọi chị ơi, chị ơi.
Nhưng này vẫn chưa xong, rất nhanh sẽ lại gọi ông chủ, ông chủ?.
"Em làm gì vậy?" Lưu Vãn Chiếu bất đắc dĩ hỏi.
"Ba ba nói sinh nhật phải ăn bữa tiệc lớn, lúc sinh nhật Đào Tử, chị phải nhớ gọi cho em nha."
Lưu Vãn Chiếu:...
"Ăn bữa tiệc lớn cũng được, nhưng em phải mang đến một món quà mới được." Hà Tứ Hải cười trêu nói.
Lập tức liền không có giọng nói của Huyên Huyên nữa.
Lưu Vãn Chiếu cười nói: "Làm sao, không nỡ tặng quà à?"
Đúng lúc này, Huyên Huyên mở miệng nói: "Tặng em có được không?"
"Tặng em?"
"Đúng rồi, ba ba nói, em là món quà tốt nhất ông trời cho ông ấy."
"Ha ha, đi, đi, tới Đào Tử sinh nhật, đem mình đưa cho Đào Tử sao."
Mọi người đều nở nụ cười, bao gồm cả Huyên Huyên, tiếng cười ở trong trời đêm truyền đến rất xa ...
------
Dịch: MBMH Translate