"Chị với Uyển Uyển sắp tổ chức sinh nhật, các em có muốn đến chơi cùng bọn chị không?" Đào Tử hướng hai đứa trẻ trước mặt hỏi.
Một người bụ bẫm mũm mĩm, một người tóc xanh vàng giống như là Barbie.
Mà cảnh sắc bên cạnh họ còn đặc biệt hơn.
Một con ngựa trắng tám chân đang tí tách, tí tách mà chạy nhanh.
Uyển Uyển với Huyên Huyên cưỡi một nhánh cây bay ở trên trời, làm những chiếc lá rơi xuống.
Mặt trăng trên bầu trời là một cái dĩa lớn, các vì sao tỏa sáng với ánh sáng đầy màu sắc.
Trong bầu trời đêm xanh thẳm, còn có những sinh vật kỳ lạ đang bay lượn, có voi lớn mũi chim, cá có cánh, còn có quả dưa hấu lớn có cánh ...
Đây là ở trong giấc mơ của Đào Tử, đây là một thế giới thần kỳ.
Ở nơi này, bất cứ chuyện gì đều có khả năng xảy ra.
Mà lúc này hai đứa trẻ đứng ở trước mặt Đào Tử, chính là Hân Hân với Dao Dao.
"Sinh nhật?"
Hân Hân nghĩ đến sinh nhật của mình, sinh nhật của nàng cũng đã qua rất lâu rồi.
"Nhưng mà, nhà chị ở chỗ nào?" Hân Hân gãi đầu nhỏ hỏi.
Đào Tử nghe vậy sửng sốt, sau đó nàng cũng làm động tác giống nhau, gãi gãi đầu nhỏ.
"Huyên Huyên, Huyên Huyên ... Uyển Uyển, Uyển Uyển ... Các chị mau lại đây."
Đào Tử vội vàng cầu viện, hai đứa nhỏ cưỡi cành cây bay ở trên trời vội vàng rơi xuống.
"Làm sao?" Huyên Huyên vui vẻ nói.
"Nhà chúng ta ở chỗ nào?" Đào Tử hỏi.
"Biệt thự số 24, phố hồ kim hoa, khu Vọng Hồ, Hợp châu." Uyển Uyển đoạt trước trả lời nói.
"Oa, Uyển Uyển, chị thật lợi hại." Huyên Huyên vẻ mặt thán phục, Đào Tử cũng tán thành gật đầu.
"hiahiahia ..."
Uyển Uyển sở dĩ nhớ rõ ràng như thế, nguyên nhân tự nhiên không cần nói cũng biết.
"Đào Tử, các cậu ngày mai cũng tới đây chơi cùng với chúng tôi sao?" Lúc này, Dao Dao đứng ở bên cạnh hỏi.
Đào Tử với Huyên Huyên nghe vậy, lập tức nhìn về phía Uyển Uyển.
"hiahiahia ... Cái này phải hỏi ông chủ đã."
"Hỏi chị gái cũng được, chị ấy là vợ của ông chủ, ông chủ nghe lời vợ." Huyên Huyên vội vàng nói.
"Đúng, hỏi mẹ, mẹ nhất định sẽ đồng ý." Đào Tử vẻ mặt hưng phấn tán thành.
Sở dĩ nói như vậy, là vì Hà Tứ Hải có lúc sẽ từ chối yêu cầu của Đào Tử, mà Lưu Vãn Chiếu chưa bao giờ từ chối, cho dù không làm được, cũng sẽ đi tìm Hà Tứ Hải nói.
"Vậy thì tốt, cứ như vậy đi, chắc chắn rồi nha, ngày mai các cậu tới tìm chúng ta cùng nhau chơi đùa." Hân Hân cao hứng nói.
Nàng vừa mới dứt lời, liền nghe bên tai có người nói: "Hân Hân, Hân Hân, rời giường, mặt trời chiều đến mông rồi."
Sau đó cảm giác mông đít nhỏ bị pia~ pia~ vỗ nhẹ lên mấy lần.
Hân Hân mập mạp ở trên giường lăn một vòng, vuốt mắt hỏi: "Bà nội, ăn cơm chưa?"
"Trời đã sáng rồi, mắt còn chưa mở to, đã nghĩ đến ăn rồi." Bà nội Hân Hân có chút buồn cười mà nói.
Hân Hân nhìn xung quanh, ba mẹ cũng đã rời giường.
"Đừng nhìn nữa, bọn họ đã đi làm rồi."
Hân Hân cũng đã quen, đứng dậy ở trên giường làm tư thế lăn xuống, sau đó nhảy xuống, nhưng bởi vì rời giường đứng không vững, một cái rầm ngồi xổm trên mặt đất.
Nhưng mà nàng không để ý chút nào, bò lên, giơ cao hai tay, hướng về phía trước cùng trái phải phất tay ra hiệu, biểu thị nàng đã làm thành công, nàng là quán quân.
"Đừng đùa, mau mặc quần áo rồi đi ăn sáng, ăn sáng xong, bà với ông nội con dẫn con đi chợ mua đồ ăn."
"Không được." Hân Hân lên tiếng cự tuyệt.
"Ồ, tại sao?" Bà nội Hân Hân hơi kinh ngạc, ngày bình thường cô bé thích nhất cùng bọn họ đi chợ mua đồ ăn.
Ngoại trừ có thể mua được đồ ăn bên ngoài, còn có thể nhìn thấy nhiều loại cá, gà, vịt,..., đứa nhỏ đối với mấy động vật nhỏ này cảm thấy rất hứng thú.
"Bởi vì đám người Đào Tử hôm nay tới tìm bọn con chơi nha." Hân Hân nói.
"Đào Tử?" Bà nội Hân Hân nghe vậy hơi kinh ngạc.
"Các con đã hẹn lúc nào? Lại là trong mơ sao?" Bà nội Hân Hân mỉm cười nói.
"Bà nội, bà thật thông minh, con đang cùng chơi với đám người Đào Tử, thì bị bà đánh thức, ai ~ "
Đứa nhỏ ngồi ở trên mép giường, nâng má, vẻ mặt như khổ sở.
"Mặc quần áo, mặc kệ là làm gì, con cũng phải mặc quần áo đàng hoàng trước cái đã."
Nhìn đứa nhỏ này để trần, chỉ mặc một bộ quần lót, cả người trắng nõn nà mũm mỉm, bà nội Hân Hân không nhịn được nhéo nhẹ hai cái.
Hân Hân không nhịn được lắc người, muốn tránh né tay của bà.
Bởi vì vị trí của Lộc Thành, lại là mùa hè, nên Hân Hân trực tiếp mặc một cái váy, coi như mặc quần áo xong.
Sau đó xỏ vào đôi dép ếch nhỏ của mình, cạch cạch theo sát bà nội đi xuống lầu.
"Hân Hân, đã dậy rồi à, mau lại ăn sáng đi con, sau đó chúng ta đi chợ bán thức ăn." Ông nội Hân Hân nhìn thấy Hân Hân xuống, lập tức thả tờ báo trong tay xuống, đưa tay muốn ôm nàng.
"Không được." Vẻ mặt Hân Hân tràn đầy ghét bỏ mà đem hắn đẩy ra.
"Chòm râu của ông cạ vào người."
Ông nội Hân Hân cũng không tức giận, vuốt chòm râu của mình nở nụ cười.
"Ông nha, phải đi cạo râu đi, lôi thôi lếch thếch, giống kiểu gì?" Bà nội Hân Hân nói.
"Tôi còn muốn để nó dài thêm ra đây." Ông nội Hân Hân nói.
"Nuôi dài như vậy làm gì? Dễ bị dính bẩn, chăm sóc cũng không dễ, người khác còn ghét bỏ, cẩn thận về sau Hân Hân cũng không cho ông ôm nữa."
"Tôi cũng là vì Hân Hân mà nuôi, con bé không phải nói ông nội cũng phải có chòm râu sao?" Ông nội Hân Hân cũng rất là bất đắc dĩ.
"Được rồi, được rồi, ông đi chợ bán thức ăn đi, không cần chờ chúng tôi."
"Ồ, hai người không đi cùng tôi sao?" Ông nội Hân Hân nghe vậy có phần giật mình.
"Không được, hôm nay Hân Hân hẹn các bạn nhỏ đến đây chơi rồi."
Bà nội Hân Hân cũng không hề nói đến những bạn học nhỏ đặc biệt với những người khác.
"Hân Hân, con thật sự không đi cùng ông sao? Trong chợ có con cua lớn, còn có rất nhiều cá đẹp nha." Ông nội Hân Hân vẫn còn ôm vẻ mong đợi.
Nhưng là Hân Hân cũng không thèm nhìn ông, trực tiếp lắc đầu.
Được rồi, ông nội Hân Hân chỉ có thể thất vọng rời đi.
Mà lúc này, Hợp Châu bên này, đám người Đào Tử cũng mới vừa rời giường.
"Ba ba ..."
"Quần áo cũng chưa thay có chuyện gì không?"
Hà Tứ Hải dưới lầu ngẩng đầu lên, thấy Đào Tử mặc đồ ngủ con thỏ nhỏ đứng ở hành lang lầu hai.
"Chúng ta hôm nay có thể đến chỗ Hân Hân chơi được không ạ?"
"Hân Hân?" Hà Tứ Hải trong lúc nhất thời thật sự không nhớ ra được.
Sau đó mới bừng tỉnh là Lộc Thành bên kia có một cô bé mũm mĩm.
"Được, nhưng mà hôm nay ba có việc, con có thể để mẹ đi cùng với con." Hà Tứ Hải nói.
"Ba có chuyện gì sao?"
Đứa nhỏ giống như bà quản gia nhỏ vậy.
"Vườn hoa trên mái nhà còn chưa chỉnh lý xong, hôm nay vẫn còn phải tiếp tục làm."
"Dạ, thời tiết rất nóng, ba phải nhớ ăn dưa hấu lớn nha." Đào Tử dặn dò.
"Biết rồi, con mau đi thay quần áo đi."
Hà Tứ Hải nói thì nói thế, khóe miệng lại không nhịn được nhếch lên một nụ cười.
Nhìn Đào Tử xoay người trở về phòng, Hà Tứ Hải đi tới cửa bên ngoài nói một tiếng với Lưu Vãn Chiếu.
Sở dĩ để Lưu Vãn Chiếu đi cùng con bé, là muốn cô ấy ra ngoài đi dạo một chút, cô ấy ở nhà dưỡng thai hơn một tháng rồi cũng không đi đâu, lâu như vậy không đi ra ngoài khẳng định sẽ chịu không nổi.
"Bờ biển, vậy thì tốt, bà nội, bà có muốn đi chung với tụi con không ạ?" Lưu Vãn Chiếu quay đầu hướng về bà nội hỏi.
"Lộc Thành? Bà không đi đâu, vừa nóng lại phơi nắng." Bà nội trực tiếp lắc đầu.
Bà đã từng ở Lộc Thành một thời gian, ấn tượng đối với Lộc Thành cũng không tốt.
"Hiện tại nghỉ hè, Tiểu Lộc hẳn là còn ở nhà." Hà Tứ Hải khẽ nói.
Bà nội nghe vậy, lập tức động tâm.
"Nếu không, bà gọi điện thoại hỏi một chút?"
------
Dịch: MBMH Translate