Ăn sáng xong, Uyển Uyển đến nhà Đào Tử trước.
Cô bé mang theo một chai nước nhỏ, đội mũ chống nắng, mang theo kính mát, mang theo dụng cụ đi biển, một bộ dáng vũ trang chỉnh tề, chỉ cần nhìn sơ qua là Chu Ngọc Quyên hẳn sẽ biết hôm nay bọn họ muốn đi biển chơi.
Đào Tử mới vừa ăn sáng xong, ngồi phịch ở trên ghế sờ bụng, trên bàn bát đũa vẫn còn chưa dọn.
Thấy cô bé đến, Dương Bội Lan đang chuẩn bị thu dọn bát đũa hỏi: "Uyển Uyển, cháu ăn sáng chưa?"
"hiahiahia ... Con ăn rồi, mẹ làm mì sợi ăn rất ngon."
"Thật sao? Đợi Huyên Huyên đến rồi, các con liền có thể xuất phát, hôm nay chơi vui vẻ nha."
"Dạ." Uyển Uyển vui vẻ gật đầu.
"Còn phải đợi mẹ nữa, mẹ phải mang rất nhiều đồ, còn muốn cọ qua cọ lại." Đào Tử xoa xoa mặt của mình.
"Chẳng những là mẹ, hai người các con lại đây, mẹ giúp các con bôi một ít."
Lưu Vãn Chiếu đang từ trong phòng đi ra, nghe được câu này, liền vẫy tay với bọn họ.
Các tia cực tím ở Lộc Thành đặc biệt mạnh, rất dễ bị cháy nắng, rám đen.
"Mới không cần, thật là phiền phức." Đào Tử mới vừa ăn no, không muốn nhúc nhích.
"Con không bôi kem chống nắng, đợi buổi tối trở về, con liền sẽ biến thành con lợn đen, cũng sẽ không hồng hào béo mập giống như bây giờ..."
"Con mới không sợ." Đào Tử vênh vang đắc ý mà nói.
Lưu Vãn Chiếu còn muốn nói tiếp, nhưng Hà Tứ Hải đã liếc mắt ra hiệu với nàng.
"Cứ kệ con bé đi, đợi buổi tối con bé liền biết."
"Con cũng không cần, con rất lợi hại, hiahiahia ..."
Uyển Uyển thấy Đào Tử không muốn bôi, nàng cũng không thoa.
Đang nói chuyện thì giọng của Huyên Huyên từ bên ngoài truyền đến.
Nhưng mà không phải gọi Đào Tử, mà là gọi Uyển Uyển.
"Uyển Uyển, Uyển Uyển ..."
"Ai ..." Uyển Uyển đáp một tiếng, chạy ra ngoài.
"Huyên Huyên, em gọi chị làm gì?" Uyển Uyển kỳ quái hỏi.
"Tại sao chị lại không đến tìm em?" Huyên Huyên hầm hừ hỏi.
Sau đó chạy vào phòng, đặt chiếc xô nhựa trên tay xuống, thở hổn hển.
"hiahiahia ... Chị sợ em vẫn chưa dậy."
"Em dậy từ sớm rồi, một mình em xách đồ, mệt chết đi được đây." Huyên Huyên lè lưỡi nói.
"Bên trong thùng của em có cái gì?"
Lưu Vãn Chiếu là người đầu tiên nhìn ra, bằng không xách cái thùng nhựa này, thì cũng không đến mức mệt mỏi như vậy.
"Ăn ngon nha."
Huyên Huyên nghe vậy hưng phấn xốc lên, bên trong tràn đầy tất cả đều là đồ ăn vặt.
Đào Tử cũng không co quắp ở một chỗ nữa, chạy tới đi vào trong nhìn, Huyên Huyên vội vàng che nó lại.
"Em xem một chút." Đào Tử bất mãn nói.
"Đợi lát nữa cho em xem, đợi lát nữa cho em xem ..." Huyên Huyên ôm cái thùng nhỏ vào trong ngực.
"Nhìn bộ dáng của em kìa?"
Lưu Vãn Chiếu đi tới, đem cô bé kéo đến trước người, sau đó nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên xoa nhẹ mấy lần.
"Chị ơi, chị làm gì đấy?" Huyên Huyên bất mãn mà muốn tránh thoát.
"Bôi một ít kem chống nắng cho em."
Lưu Vãn Chiếu nói xong, lại tiếp tục xoa nhẹ mấy lần, thẳng đến khi cô bé lộ ra ánh mắt hoài nghi, nàng mới buông lỏng tay ra.
Chủ yếu là khuôn mặt bé bụ bẫm của Huyên Huyên xúc cảm thật sự là quá tốt.
Huyên Huyên khịt khịt mũi, ngửi được một mùi thơm, sau đó duỗi đầu lưỡi ra, còn muốn liếm xung quanh khóe miệng.
Hành động ngu ngốc của nàng đã bị Lưu Vãn Chiếu ngăn lại với một cú "Bạo lật".
"Mọi người cũng mang theo một ít nước trái cây đi." Hà Tứ Hải nói.
Nói xong tìm cái túi tự nhiên gói lại.
"Không cần phiền phức như vậy, khát chúng em sẽ trở lại uống." Lưu Vãn Chiếu không muốn mang nhiều đồ như vậy.
"Chờ em khát, em liền uống những thứ này được rồi." Hà Tứ Hải mỉm cười nói.
"Ông chủ nói đúng." Huyên Huyên ở bên cạnh rất tán thành gật đầu.
Nếu không phải đem theo đồ ăn ngon, nàng cũng sẽ không mang theo mệt mỏi như vậy, đều không từ bỏ.
nàng vừa mới dứt lời, Lưu Vãn Chiếu liền quay đầu nhìn về phía nàng.
Huyên Huyên lập tức xoay người để mông hướng về Lưu Vãn Chiếu, chỉ cần mình không nhìn thấy người khác, người khác sẽ nhìn không tới mình.
"Được rồi, các em đi đi, nhớ uống nhiều nước."
Hà Tứ Hải đem túi đưa cho Lưu Vãn Chiếu.
Lưu Vãn Chiếu bất đắc dĩ nhận lấy.
"Hôm nay chúng em cũng không phải chơi một ngày." Lưu Vãn Chiếu nói.
"Chơi một ngày, chơi một ngày." Đào Tử nghe vậy, đầu tiên hưng phấn nhảy lên.
"Không ăn cơm à?"
"Có thể ăn ở Lộc Thành, bà đã nói với Tiểu Lộc rồi." Bà nội lúc này đi tới.
Mà lúc này Hân Hân với Dao Dao cũng đã rời giường, hẹn nhau trước cửa, cùng nhau đi đến bờ biển.
"Đào Tử nói hai ngày nữa là sinh nhật cô bé, chúng ta có cần tặng quà cho cô bé ấy không."
Nói chuyện là mẹ của Dao Dao, nàng đang hỏi bà nội của Hân Hân.
"Nhất định là phải tặng rồi." Bà nội Hân Hân nhìn về phía cổ tay mũm mĩm của nàng,
Phía trên buộc một cái chuông hình đầu hổ, nhìn qua rất là cổ điển, nhưng bà biết, đây chính là bảo vật.
"Vậy thì tặng cái gì mới tốt?"
"Không cần quá quý trọng, người như bọn họ muốn cái gì cũng có thể, có tâm là được rồi."
"Vẫn là ngài thấy rõ ràng." Mẹ Dao Dao khen ngợi.
Bà nội Hân Hân nghe vậy nở nụ cười, sau đó nhìn thoáng qua người nàng đầy ẩn ý.
Nhưng khi bọn họ đến bãi biển, phát hiện trên bờ cát đã có người, một người phụ nữ trẻ tuổi.
Bãi biển ở đây thuộc sở hữu tư nhân của tiểu khu bọn họ, có rất ít người ngoài tới đây, cho nên nhìn thấy người lạ, bọn họ có chút ngạc nhiên.
Nhưng mà Hân Hân với Dao Dao rất nhanh đã nhận ra người trước mắt.
"Chị là chị của Đào Tử có đúng không ạ?" Hân Hân kinh ngạc hỏi.
Người này chính là Trương Lộc, biết Đào Tử với bà nội muốn đi qua đây, nên cô trời vừa sáng đã đến đây chờ rồi.
"Chị là dì của Đào Tử, em có thể gọi chị là chị Tiểu Lộc." Trương Lộc khom lưng, véo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nói.
"Ục ục ục ục ục cục cục ..."
Bởi vì không hài lòng khi bị người khác nhéo mặt, Hân Hân bắt chước gà trống kêu.
"Hân Hân, không được như vậy, như này là không lễ phép."
Bà nội Hân Hân vội vàng ngăn lại, bà cũng có quen biết với Trương Lộc.
"Không sao đâu ạ, bạn học nhỏ thực sự là đáng yêu."
Lúc này mẹ của Dao Dao cũng tiến lên chào hỏi.
Đang nói chuyện, đám người Đào Tử xuất hiện ở trên bờ cát.
"Đào Tử ..."
"Bà nội, chị Vãn Chiếu ..."
Bọn nhỏ hưng phấn ôm nhau, người lớn thì chào hỏi nhau.
"Đào Tử, ba cậu đâu?" Hân Hân nhìn về phía sau các nàng, xác định không có ai, có phần thất vọng.
Đào Tử nghe vậy có phần cảnh giác, chống nạnh hỏi: "Cậu tìm ba tớ làm gì?"
"Ba cậu biết phép thuật, thật là lợi hại, tớ thích hắn."
Trẻ con nói chuyện thẳng thắn, có sao nói vậy, hơn nữa yêu thích trong miệng bọn nhỏ nói, chỉ là đơn thuần yêu thích mà thôi.
"Tớ cũng rất thích ba tôi." Đào Tử nói.
"Nhưng mà hôm nay ba tớ không có tới, ba tớ ở nhà giúp bà nội làm vườn hoa."
"Ồ."
Hân Hân nghe vậy có phần thất vọng, thế nhưng có nhiều bạn học nhỏ như vậy, rất nhanh đã vui vẻ trở lại.
"Lưu tiểu thư, cô có em bé sao?"
Nhìn thấy cái bụng lớn của Lưu Vãn Chiếu, bà nội Hân Hân cũng có chút kinh ngạc.
"Đúng vậy." Lưu Vãn Chiếu vuốt ve cái bụng nhô ra nói.
"Chị Vãn Chiếu, hai tháng không gặp, bụng của chị lớn hơn rất nhiều rồi."
Trương Lộc đưa tay liền muốn sờ bụng của nàng, lại bị nàng đẩy tay ra.
"Chị đối xử với em như vậy à? Em nhưng là chị đó." Trương Lộc xoa xoa mu bàn tay, bất mãn nói.
"Không phải chính em nói, không giống nhau sao?" Lưu Vãn Chiếu cười nói.
"Ai ..." Trương Lộc sâu sắc thở dài, thực sự là làm bậy.
Cô là chị họ của Hà Tứ Hải, Lưu Vãn Chiếu với Hà Tứ Hải kết hôn, cô tự nhiên cũng là chị gái của Lưu Vãn Chiếu.
Nhưng mà so với tuổi tác cô ấy lại lớn tuổi hơn Trương Lộc.
Cho nên trước đó vẫn luôn quen thuộc gọi Lưu Vãn Chiếu là chị Vãn Chiếu.
Cho nên sau khi Hà Tứ Hải cùng với Lưu Vãn Chiếu kết hôn, Trương Lộc kiên trì vẫn gọi như cũ.
"Được rồi, cho em sờ một chút." Thấy bộ dáng ủ rũ cúi đầu của Trương Lộc, Lưu Vãn Chiếu mỉm cười nói.
Trương Lộc nghe vậy ngay lập tức vui vẻ ra mặt.
Tính cách của cô thật ra rất giống con nít chưa lớn, chẳng trách bọn nhỏ đều thích chơi cùng với cô ấy.
------
Dịch: MBMH Translate