Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1499 - Chương 1499: Ngoại Truyện 29: Cá Heo.

Chương 1499: Ngoại truyện 29: Cá Heo. Chương 1499: Ngoại truyện 29: Cá Heo.

"Oa oa, Hân Hân, cậu thật lợi hại, những thứ này đều là của cậu sao?"

Đào Tử nhìn cái hộp trước mặt với vẻ mặt hâm mộ.

Trong hộp nhựa là một hộp đầy "Đồ hải sản", con cua, bạch tuộc, cá ngựa, cá voi ... , không thiếu gì cả.

Vẻ mặt của Huyên Huyên với Uyển Uyển cũng giống như vậy, các cô xưa nay chưa từng thấy đồ chơi bãi biển nhiều như vậy.

"Đều là ông nội mua cho tớ." Hân Hân vui vẻ nói.

"Ông nội cậu mạnh thật." Ba đứa nhỏ không ngừng hâm mộ.

Mặc dù ba mẹ của các nàng cũng mua đồ chơi cho các nàng, thế nhưng một lúc mua nhiều như vậy thì không có.

"Chúng ta chơi trò truy tìm kho báu nhé?" Hân Hân đề nghị.

"Truy tìm kho báu?" Ba người Đào Tử không hiểu, đây là dạng trò chơi gì.

"Chính là đem những thứ đồ này chôn ở trong cát, sau đó chúng ta tìm kiếm, ai tìm được nhiều nhất, người đó liền thắng." Dao Dao ở bên cạnh giải thích.

"Oa, tôi thích chơi trò này."

Hai mắt Đào Tử sáng lấp lánh, nàng là hải tặc không nói đạo lý, thích nhất bảo tàng.

Thế là Đào Tử các nàng gật đầu liên tục.

Dao Dao lập tức xoay người chạy về phía mẹ của nàng, nàng muốn mẹ hỗ trợ mình, đem những thứ này chôn ở trong cát để các nàng đi tìm.

"Đương nhiên có thể." Mẹ Dao Dao vui vẻ đồng ý.

"Bà cũng đến giúp một tay." Bà nội Hân Hân cũng cười nói.

Lưu Vãn Chiếu đứng dậy cũng muốn giúp đỡ, thế nhưng bị bà nội Hân Hân đè lại.

"Bụng của cháu lớn, khom lưng cũng không tiện, hơn nữa, cũng không phải chuyện gì phiền phức, cháu không cần đứng lên."

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy cũng từ bỏ.

"Dì, dì cũng không cần đi đâu, một mình cháu là được rồi, dì ở lại đây trò chuyện với Lưu tiểu thư đi."

Mẹ Dao Dao lại kéo bà nội Hân Hân, bà nội Hân Hân cũng không từ chối.

Không biết có phải vì lần trước bọn họ tổ chức tiệc nướng ngoài trời trên bãi biển hay không mà lần này trên bãi biển đã xây dựng một cái chòi nghỉ mát rất đẹp, hiệu quả che nắng tất nhiên khỏi phải nói.

Hơn nữa bên trong còn xây một cái bàn quay nướng, chỉ cần có than củi, rất dễ để làm đồ nướng.

"Là con trai của tôi sắp xếp người sửa chữa, ngày bình thường chúng tôi cũng sẽ tới hóng mát, quay nướng ..." Bà nội Hân Hân mỉm cười nói.

Xem ra con trai của bà hẳn là rất có tiền.

Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, có thể ở trong biệt thự đối diện biển, làm sao có thể thiếu tiền được.

"Mấy người các con quay lưng lại đi, không được nhìn lén nha." Mẹ Dao Dao nói với mấy đứa nhỏ đang vây quanh mình.

"Đúng, nếu không liền biết mẹ đem đồ vật chôn ở chỗ nào." Dao Dao cười nói.

"Dì ơi, cám ơn dì." Đào Tử hướng về nàng nói.

"Không cần khách khí, tiểu cô nương thật lễ phép." Mẹ Dao Dao mỉm cười nói.

Uyển Uyển mò ở trong túi áo trước ngực, lấy ra một túi lưới bảo thạch, sau đó đưa tới.

"Dì ơi, cái này cho dì, dì chôn cùng đi ạ."

Mẹ Dao Dao có phần giật mình, túi lưới lớn như vậy, cô bé làm sao từ trong túi áo nhỏ kia lấy ra được?

Theo bản năng mà nhận lấy, cảm thấy tay mình chùng xuống, sau đó gật đầu trong ánh mắt mong đợi của đối phương.

"Chúng ta đi bên kia." Huyên Huyên chỉ chỗ gần biển.

Thế là mấy đứa nhỏ, xoay người chạy về hướng kia.

"Không nên áp sát quá gần." Mẹ Dao Dao dặn dò một câu, sau đó mặc kệ các nàng.

Dao Dao với Hân Hân thường xuyên đến bờ biển chơi, dặn dò như vậy không biết bao nhiêu lần, trong lòng hai đứa nhỏ cũng tự hiểu.

Quả nhiên mấy đứa nhỏ rất nhanh đã ngừng lại chỗ cách thủy triều khá xa.

Huyên Huyên hướng mặt ra biển rộng, đặt mông ngồi xuống, mấy đứa nhỏ cũng làm theo răm rắp, ngồi một hàng ở trên bờ biển, chống cằm nhìn ra biển.

Giống như một ít đậu phụ bánh bao nhân thịt, ngồi thành một hàng trên bờ biển rất vui vẻ, Lưu Vãn Chiếu không nhịn được lấy điện thoại di động ra chụp mấy bức ảnh.

"Biển có cá mập lớn không?" Huyên Huyên nhìn mặt biển hỏi.

"Có, lần trước có cá mập lớn, may mà tớ chạy trốn nhanh, bằng không đã bị ăn một miếng mất." Hân Hân há to mồm nói ra.

Đào Tử, Huyên Huyên với Uyển Uyển nghe vậy lập tức nghiêng đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng.

"Thật không?" Đào Tử nhỏ giọng hỏi.

"Đương nhiên là thật rồi, không tin cậu hỏi Dao Dao." Hân Hân phồng miệng lên, hầm hừ mà nói.

Dao Dao lập tức gật đầu.

"Đó là lúc lần đầu tiên tớ nhìn thấy các cậu, các cậu đi rồi, cá mập lớn tới, may mà tớ với Hân Hân chạy trốn nhanh." Dao Dao ôm ngực, bộ dáng như vẫn còn sợ hãi.

"Oa, vậy có Cá Heo Nhỏ không?" Đào Tử kinh ngạc nói hỏi.

"Có." Hân Hân lại gật đầu một cái.

"Tờ đã từng gặp."

Đào Tử nghe vậy càng ghen tị hơn, chống cằm nhìn đường biển: "Tớ muốn xem Cá Heo Nhỏ, Cá Heo Nhỏ, ngươi mau ra đây đi?"

"Lần trước chúng ta ở trong thủy cung đã thấy, Cá Heo Nhỏ, cá mập lớn, sứa, con cua lớn, rùa đen lớn ..." Huyên Huyên vạch lên ngón tay út nói.

"hiahiahia ... Ở biển, nhất định là không giống vậy." Uyển Uyển nói.

"Đúng, còn có cá heo hồng ở biển." Hân Hân nói.

Cá heo trong thủy cung, bình thường đều là màu đen hoặc là xám nhạt.

"Hồng nhạt?"

Đào Tử tràn đầy mong đợi nhìn về phía biển rộng.

"Rất hiếm thấy." Dao Dao nói.

"Chúng nó đều trốn ở trong biển rộng bơi qua bơi lại."

Hân Hân khua bàn tay nhỏ đầy thịt của mình, giống như là một con cá nhỏ, rất vui vẻ.

"Cá Heo Nhỏ, mau ra đây đi." Đào Tử lấy tay đặt ở bên mép, hướng về phía biển rộng hô hoán, những người khác thấy vậy cũng làm theo.

"Cá Heo Nhỏ mau ra đây."

"Cá mập lớn mau ra đây."

"Xâu thịt dê mau ra đây."

"Quái vật biển mau ra đây."

"Ba ba mau ra đây."

...

Mẹ Dao Dao đem hơn một nửa đồ chơi chôn trong bãi cát, mới nhớ tới túi lưới bảo thạch Uyển Uyển đưa cho nàng.

nàng mở túi ra, cầm một viên Blue Sapphire, Blue Sapphire óng ánh long lanh rất có cảm xúc, lắc lắc ở trong, nghĩ thầm đây có thể là hàng thật.

Sau đó bỗng nhiên sững sờ, nhà nàng nhưng không phải là một gia đình bình thường, bản thân nàng cũng có rất nhiều trang sức.

Hơn nữa mấy năm nay nàng cũng kinh doanh ngành hàng xa xỉ, cho nên đối với châu báu nàng cũng có khả năng đánh giá cao nhất định.

Nhìn ngược nắng một chút, càng phát giác không giống như là đồ giả.

nàng bỗng nhiên nghĩ đến lời bà nội Hân Hân nói trước đó, người như bọn họ, muốn cái gì cũng có thể?

Nghĩ tới đây, mẹ Dao Dao cũng không dám tùy tiện mang đi chôn, thế nhưng cũng dụng tâm rất nhiều, không chỉ nhớ kỹ chỗ chôn, con kiểm lại số lượng, không nên có thiếu sót gì.

"Oa ... Là cá heo, Cá Heo Nhỏ hồng nhạt..."

Đúng lúc này, chỉ nghe bọn nhỏ hoan hô.

Mẹ Dao Dao và những người khác cũng bị thu hút.

Chỉ thấy trên mặt biển một đám cá heo nhảy ra khỏi mặt biển, phát ra tiếng kêu chít chít, líu lo giống nhau.

Trong đó có hai con cá heo hồng.

Người lớn đều rất kinh ngạc, không phải nói Lộc Thành không có cá heo, là có, nhưng là rất ít khi thấy, hồng nhạt đã ít lại càng ít, có người ở bờ biển cả đời, cũng chưa từng thấy một lần.

"Cá Heo Nhỏ." Đào Tử vẫy tay, theo bản năng mà chạy về phía trước.

Mấy đứa trẻ vội vàng ở phía sau đuổi theo.

"Cẩn thận, đừng chạy về phía trước." Mẹ Dao Dao hoảng sợ, ném đồ vật trong tay liền đuổi theo.

Sau đó nàng nhìn thấy một cảnh tượng khiếp sợ không thể tưởng tượng được, chỉ thấy cô bé tên Đào Tử lúc tới gần nước biển, nước biển tự động thối lui về phía sau, lộ ra bãi cát ướt át.

"Cái này ..."

Cũng may bọn nhỏ nghe thấy giọng nói của nàng cũng phản ứng lại, dừng bước.

Mẹ Dao Dao lần nữa liếc mắt nhìn một đường ven biển, không nhìn lầm, nước biển trước mặt mấy đứa nhỏ hiện ra một đường hình cung, giống như là đang tránh né bọn họ vậy.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment