Sự xuất hiện của đàn cá heo đã đẩy bầu không khí lên cao trào.
Mấy đứa nhỏ đang ở trên bờ cát nhảy nhót liên hồi, mà những chú cá heo cũng rất biết nể mặt, vừa bay vừa nhảy ở vùng nước gần đó, phát ra tiếng kêu.
"Cá Heo Nhỏ."
Đào Tử, Huyên Huyên với Uyển Uyển ba người vẫy tay, trông rất phấn khích.
Về phần Hân Hân với Dao Dao liền bình thản hơn nhiều, bọn họ ở trên bờ biển, không cảm thấy ngạc nhiên nhiên.
"Được rồi, trở về thôi, mẹ đã đem đồ vật đi chôn rồi." Mẹ Dao Dao lúc này cũng hoàn hồn, ra hiệu bọn họ trở về.
"Huyên Huyên, các em mau trở về đi." Lúc này Lưu Vãn Chiếu bởi vì không yên lòng, đứng ở trong lương đình hô.
Một bộ tư thế liền muốn đi tới, Huyên Huyên vội vàng lôi kéo Đào Tử với Uyển Uyển lui về phía sau.
Dao Dao đặc biệt chú ý, quả nhiên, đợi khi họ rút lui, thủy triều lập tức bao trùm nơi họ vừa đứng.
Nhưng mà mấy đứa nhỏ không để ý, lần lượt cầm xẻng, mang theo thùng của mình, chuẩn bị làm một vố lớn.
Về phần Cá Heo Nhỏ, đã bị các nàng ném ở sau gáy.
Thế là đàn cá heo dưới biển bơi thêm vài vòng rồi dần tản đi.
"Thực sự là kỳ quái, cũng đã nhiều năm chưa thấy cá heo, hơn nữa còn là hồng nhạt, càng là ít ỏi." Bà nội Hân Hân nói.
" y... Rất ít sao?" Lưu Vãn Chiếu ở trong nội thành cũng không hiểu những thứ này.
"Trước kia cá heo rất ít, những năm gần đây số lần cá heo xuất hiện càng có thể đếm được ở trên đầu ngón tay."
"Thật sao?"
Lưu Vãn Chiếu nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía Đào Tử trên bờ cát.
"Tớ nói với các cậu nghe, tớ rất lợi hại, bảo tàng đều là của tớ." Đào Tử quơ múa xẻng nhỏ, khí thế mười phần.
"Hừ, chị lợi hại hơn, nhất định sẽ thắng em." Huyên Huyên không chịu yếu thế.
Cô bé mũm mĩm Hân Hân nghe vậy, cũng rất không phục.
"Tớ rất có kim én, tớ thường xuyên chơi, tớ cũng có rất nhiều kim én."
Ba người Đào Tử nghe vậy vẻ mặt ngơ ra, cái gì kim én, Kim én là cái gì? Kim én?
"Là kinh nghiệm, kinh nghiệm á ..."
"Hắc hắc, tớ nói chính là kinh nghiệm, kinh nghiệm mà ..."
Đứa nhỏ vẫn còn cứng miệng, chết cũng không thừa nhận sai.
"Các con chơi, chú ý không nên tới gần biển."
Mẹ Dao Dao căn dặn một câu, vỗ tay phủi cát, đi chòi nghỉ mát nghỉ ngơi.
"hiahiahia ... Bắt đầu nha."
Uyển Uyển cầm xẻng nhỏ, người đầu tiên bỏ chạy.
"Oa, chị chơi xấu, chờ em với." Huyên Huyên vội vàng đuổi theo.
Hân Hân nhìn hai bên một chút, sau đó lôi kéo Dao Dao chạy về một hướng khác.
Đào Tử vẫn còn ngây người đứng ở chỗ đó, gãi gãi đầu nhỏ suy nghĩ một chút, ngồi xổm tại chỗ, vểnh mông đít nhỏ lên, một cái xẻng đi xuống, một viên Bảo Thạch Hồng bị nàng xúc ra.
"A ..."
Khóe miệng nàng lộ ra một nụ cười khinh miệt.
"Đào Tử, Huyên Huyên ..."
Trương Lộc vẫy tay với bọn họ từ xa, mấy đứa nhỏ ngẩng đầu liếc mắt nhìn, sau đó tất cả lại đều cúi đầu.
Vừa rồi bà nội rũ Trương Lộc đi dạo cùng bà, thế là hai người đi dạo dọc bờ biển.
Nhiệt độ trên bãi biển vào buổi sáng không cao lắm, rất dễ chịu còn có chút mát mẻ, rất là thoải mái, nhưng khi mặt trời lên cao, nhiệt độ từ từ tăng lên, bà nội không chịu nổi nữa nên cùng với Trương Lộc trở về.
"Mẹ con gần đây có bận không?" Bà nội hỏi.
"Không bận, nhưng con cũng không có nói với bà ấy là bà đang ở đây." Trương Lộc thông minh, nghe hiểu được ý của bà nội.
Bà đến Lộc Thành, lấy tư cách con dâu dịu dàng mặt cũng không lộ một cái, có chút không còn gì để nói.
Về phần tại sao không hỏi Trương Hải Quân, là bởi vì hắn ở trong quân đội trong một thời gian dài, công việc khá bề bộn.
Nghe Trương Lộc nói như vậy, bà nội cũng không hỏi tiếp nữa, mà chỉ nói: "Vậy gần đây con đều ở nhà một mình à?"
"Đúng rồi, nhàm chán chết đi được, nhưng mà cũng may sắp khai giảng rồi." Trương Lộc ngoài miệng nói như vậy, thế nhưng tính cách rộng rãi, vẫn chưa cảm thấy có chút gì đó.
Bà nội nghe vậy trái lại có chút đau lòng, thế là mở miệng nói: "Vậy hôm nay con theo chúng ta cùng trở về đi, đợi đến lúc con khai giảng."
"Cái này ... Không được tốt lắm."
Kỳ thực trước đó Trương Lộc cũng có nghĩ qua, thế nhưng dù sao Hà Tứ Hải cũng chỉ là em họ, lại mới vừa tân hôn không lâu, cô làm cái bóng đèn chạy tới không đi, không được tốt cho lắm.
Hiện tại có bà nội lên tiếng, đương nhiên là khác biệt.
"Không có gì không tốt, bà cũng ở đó, không sao đâu, cũng không phải ở không về."
"Vậy được, nhưng mà con vẫn là gọi điện thoại cho Tiểu Chu nói trước một tiếng." Trương Lộc nói.
"Cũng được, nói một chút cũng tốt." Bà nội ngẫm lại nói.
Trương Lộc cũng không trì hoãn, lập tức lấy điện thoại di động ra, bấm gọi cho Hà Tứ Hải.
"Lại đây không thành vấn đề, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh."
Hà Tứ Hải nhận được điện thoại, còn tưởng rằng có chuyện quan trọng gì, lại nghe đến nàng muốn tới đây ở một thời gian ngắn, lập tức đáp ứng một tiếng.
Hơn nữa cũng sắp tới sinh nhật mấy đứa Đào Tử, nhiều người náo nhiệt cũng tốt, mặt khác có Trương Lộc ở đây, ba đứa nhỏ cũng có người chơi cùng, không cần tới quấy rầy hắn.
"Làm sao, Tiểu Chu đồng ý rồi?" Bà nội cười hỏi, bà một chút cũng không cảm thấy bất ngờ.
Trương Lộc cao hứng gật gật đầu, cất điện thoại hướng về mấy đứa nhỏ ở phía xa vẫy tay.
Nhưng mà mấy đứa nhỏ chỉ là ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó tiếp tục vùi đầu làm việc của mình.
"Thiệt là ..." Trương Lộc bất mãn mà nhỏ giọng thầm thì.
"hiahiahia ... Tớ đào được bảo thạch."
Uyển Uyển giơ cao một viên Blue Sapphire, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn.
Khi Huyên Huyên nhìn thấy nó, giống như một con chó nhỏ, vội vàng dùng sức bới mấy lần, đào hạt cát bay thật xa.
Hân Hân với Dao Dao cũng có chút hoảng hốt, bọn họ đào ra rất nhiều "Hải sản", nhưng mà không có đào được một viên ngọc nào.
Đào Tử liếc nhìn trong thùng của mình, đáy thùng hiện lên một tầng bảo thạch, nàng lần nữa lộ ra một nụ cười khinh thường.
"Oa, các cậu nhìn, các cậu nhìn xem, tớ đào được một cái vỏ óc rất đẹp."
Giọng nói hưng phấn của Huyên Huyên truyền đến.
Mấy đứa nhỏ lập tức vây lại.
"Huyên Huyên, chị dùng bảo thạch đổi với em được không?"
Uyển Uyển nhìn thấy vỏ sò trong tay Huyên Huyên, lộ ra ánh mắt hâm mộ.
Bởi vì vỏ sò này có một tầng dầu mỡ, dưới ánh mặt trời vậy mà phát ra ánh sáng đủ màu sắc.
"Không được, đây là của em." Huyên Huyên vội vàng đem nó nắm trong lòng bàn tay, sợ bị cướp đi.
"Em dùng cái này đổi với chị." Đào Tử đem thùng nhựa nhỏ của mình đưa tới.
Huyên Huyên liếc nhìn bên trong, lập tức trợn to hai mắt.
Uyển Uyển nhìn thùng Đào Tử một chút, rồi nhìn lại Blue Sapphire trên tay, bỗng nhiên cảm thấy không được vui lắm.
"Oa, Đào Tử, cậu thật lợi hại." Vẻ mặt Hân Hân với Dao Dao than thở.
"Huyên Huyên, đổi hay không đổi?"
"Không đổi, chị cũng không phải đồ ngu, những bảo thạch này là của Uyển Uyển, đợi lát nữa cũng phải trả lại cho chị ấy, nhưng vỏ sò này là của chị."
Huyên Huyên thông minh, không một chút nào ngốc.
"Hừ, chị không đổi, tự em đào." Đào Tử không phục nói.
"Nhưng vỏ sò đẹp mắt như vậy nhất định rất ít." Huyên Huyên đắc ý nói.
Đào Tử còn chưa nói, liền nghe Hân Hân nói: "Mới không phải, trong nhà tớ có rất nhiều nha."
Dao Dao cũng đi theo gật đầu, biểu thị nhà nàng cũng có rất nhiều.
"Tớ không tin."
Huyên Huyên biểu thị cái này của nàng là độc nhất vô nhị, không thể có nhiều hơn được.
Thấy Huyên Huyên không tin, Hân Hân tức giận mời bọn họ đến nhà mình xem.
Lúc các nàng cãi nhau, bà nội Hân Hân đang nhắc đến tiệc sinh nhật với Lưu Vãn Chiểu.
Hân Hân chỉ nói là sinh nhật Đào Tử, cũng không có nói cụ thể một ngày nào.
"Trong mộng nói?" Lưu Vãn Chiếu nghe vậy trong lòng cũng hơi kinh ngạc, nhưng mà trên mặt cũng không hề biểu hiện gì.
Nhưng mà nếu Đào Tử mời bọn họ, Lưu Vãn Chiếu cũng không thể cự tuyệt.
Suy nghĩ một chút nói: "Sinh nhật của ba đứa nhỏ đều là tháng tám, cho nên chúng tôi muốn cùng nhau tổ chức cho bọn họ, đến lúc đó mọi người cùng đi ..."
Mọi người đang nói chuyện, mấy đứa nhỏ vội vàng chạy tới.
------
Dịch: MBMH Translate