"Đi tới nhà Hân Hân?"
"Dạ dạ dạ ..."
Huyên Huyên gật đầu liên tục, tuy rằng ngoài miệng nói không tin Hân Hân có nhiều vỏ sò đẹp mắt như vật, kỳ thực trong lòng vẫn là tràn ngập mong đợi.
"Vậy bảo tàng ở trong cát, các em đều đã đào ra rồi sao?" Lưu Vãn Chiếu hỏi tiếp.
Mấy đứa nhỏ nhìn nhau, sau đó tất cả đều lắc đầu.
Huyên Huyên cảnh giác nhất, người đầu tiên liền nhận ra được sắc mặt của chị gái không đúng.
Cho nên không đợi cô mở miệng, ngay lập tức nói: "Làm việc phải kiên trì tới cùng, làm sao có thể giữa đường mà ... Mà không làm đây, em tiếp tục đi tìm bảo tàng."
Nói xong xoay người rời đi, tướng đi y như con cua vậy, ánh mắt nhìn nghiêng Lưu Vãn Chiếu, Lưu Vãn Chiếu vừa tức vừa buồn cười.
Uyển Uyển cũng phản ứng lại, sau đó có phần lắp bắp nói: "hiahiahia ... Em chỉ là tới nhìn một cái."
Sau đó xoay người hướng về Huyên Huyên đuổi theo, chờ chị ...
Dao Dao lặng lẽ lôi kéo Hân Hân, để nàng mau đi thôi.
Nhưng mà cô bé mũm mĩm vẫn như trước không cảm giác chút nào, tiếp tục nói rất nhiều, nói mình có rất nhiều vỏ sò đẹp mắt, muốn cho đám người Đào Tử xem.
Đào Tử ở bên cạnh cũng liên tục gật đầu, vẻ mặt chờ mong.
"Không có nghe Huyên Huyên mới vừa nói gì sao? Làm việc phải đến nơi đến chốn, không thể chần chừ."
Thấy hai đứa nhỏ ngốc hoàn toàn không hiểu được ý của mình, Lưu Vãn Chiếu cũng chỉ có thể ăn ngay nói thật.
"Nhưng mà, nhưng mà ..." Hân Hân vẫn cảm thấy có chút không cam lòng.
"Được rồi, không bằng để bà nói ông nội mang tới cho?" Bà nội Hân Hân lúc này ở bên cạnh nói.
Hân Hân nghe vậy mắt sáng rực lên, gật đầu liên tục, "Bà nội thật thông minh."
"Có hay không một khả năng, không phải bà nội thông minh, mà là con đần?" Bà nội Hân Hân cười ha hả nói.
"Gào gừ, con là cá mập lớn ..."
Cô gái mập nhỏ tức giận đến muốn cắn người.
"Oa, chị đào được một viên bảo thạch."
Đúng lúc này, giọng nói của Trương Lộc truyền đến, hóa ra nàng trở về, thấy bọn nhỏ đào cát kiếm bảo tàng, liền lập tức cũng đi theo đào cùng, số cũng may, vừa tới liền đào được một viên.
Hân Hân nghe vậy, cũng không nói cái gì cá mập lớn nữa, xoay người chạy, sợ bị đào hết.
Đào Tử với Dao Dao ở phía sau vội vàng đuổi theo.
"Chạy chậm một chút, cẩn thận bị ngã." Bà nội theo bản năng mà căn dặn một câu, nhưng mà bọn nhỏ đã vụt đi, đã sớm chạy không còn bóng người, cũng không biết có nghe thấy hay không.
"Chị già, qua bên này ngồi đi." Bà nội Hân Hân đứng dậy chào hỏi.
"Mới vừa rồi còn rất mát mẻ, hiện tại đã nóng rồi." Bà nội đi vào trong lương đình thở dài nói.
"Thời tiết ở Lộc Thành chính là như vậy, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm khá lớn, uống nước đi." Bà nội Hân Hân rất ân cần mà bắt chuyện.
"Chị Tiểu Lộc, đây là chúng ta trò chơi của trẻ con, chị không được đem bảo tàng của bọn em đào đi."
Hân Hân chạy đến trước mặt Trương Lộc, chống nạnh, bộ dạng hậm hực.
"Dẫn chị theo chơi cùng đi." Trương Lộc nói.
"Không được, chị là người lớn, bảo bối sẽ bị chị đào đi mấy." Hân Hân trực tiếp lắc đầu từ chối.
"Tìm bảo tàng, người lớn với trẻ con có quan hệ gì, chị cũng không có mắt nhìn xuyên tường, chị cũng không nhìn thấy phía dưới hạt cát có đúng hay không?" Trương Lộc buông tay nói.
Uyển Uyển đang ở bên cạnh chính vểnh mông lên, nỗ lực đào cát nghe vậy sửng sốt một chút.
Sau đó thả xẻng xuống, nhìn về phía bãi cát.
Vô số đường ngang và đường dọc tạo thành một tấm lưới lớn dày đặc được giăng trên bãi biển.
Cái cảm giác này, có chút giống như mô hình trò chơi 3D vậy, sử dụng các đường để tạo thành thế giới.
Uyển Uyển dường như đã nhìn thấu được bản chất của thế giới.
Mà những đồ vật bị những đường nét này bao phủ, tự nhiên cũng bị cô từng cái hiểu rõ, mặc dù chúng nó đều cũng là những đường nét, nhưng lại kết thành một hình.
Nào là cá sấu nhỏ, Cá Heo Nhỏ, con cua nhỏ, bảo thạch, vỏ sò ...
Nhưng mà đây là cái thứ gì?
Uyển Uyển chợt thấy một cái gì đó kỳ lạ dưới biển đang đến gần bãi biển, thế là đứng dậy đi về hướng đó.
"Uyển Uyển, em làm sao vậy?"
Trương Lộc phát hiện nàng khác lạ, vội vàng gọi nàng lại.
"Chị có đồ vật." Uyển Uyển chỉ bãi cát phía xa.
"Đồ vật gì?" Trương Lộc hiếu kỳ hỏi.
Uyển Uyển lắc đầu, biểu thị chính nàng cũng không biết.
"Vậy chị đi cùng với em."
Trương Lộc cũng biết rõ Uyển Uyển thần thông, tự nhiên không thể coi cô như là một đứa trẻ bình thường mà đối xử.
Thấy Trương Lộc lôi kéo Uyển Uyển đi về hướng bờ biển, những người khác nhìn thấy cũng vội vàng đuổi theo tham gia trò vui.
"Tiểu Lộc ..."
Lưu Vãn Chiếu nhìn từ xa có chút không yên lòng gọi một tiếng.
"Không có chuyện gì đây, em sẽ để ý bọn nhỏ."
Không cần Lưu Vãn Chiếu nói rõ, Trương Lộc liền hiểu ý của cô.
Uyển Uyển đi tới phía trên vật nàng mới vừa nhìn thấy, cúi người xuống một cái xẻng đi xuống, sau đó lại là một cái xẻng, đồ vật chôn có chút sâu.
"Phía dưới là vật gì vậy Uyển Uyển, em giúp chị đào."
Huyên Huyên ở bên cạnh nóng lòng muốn thử, cười như điên.
nàng đào được, nhưng chính là của nàng, ha ha ha ...
Vừa nghĩ đến là đắc ý, bật cười.
"Mới không cần."
Uyển Uyển trực tiếp cự tuyệt, nàng biết Huyên Huyên là cái "Đồ tồi" .
Bởi vì tìm đúng mục tiêu, Uyển Uyển xúc xuống mấy lần, rốt cuộc đem vật kia với một xẻng xúc cát đi lên.
"Oa ..."
Mấy đứa nhỏ kêu lên.
"Là cái nhẫn, nhẫn kim cương lớn."
Trương Lộc cũng rất kinh ngạc.
"Để chị xem thử có phải là thật không."
Uyển Uyển rất hào phóng mà đưa cho cô.
Trương Lộc cầm nhẫn kim cương, rửa nó ở nước biển bên cạnh, để dưới ánh mặt trời nhìn một chút, cảm giác hình như không phải là giả.
"Một cái nhẫn kim cương lớn như vậy hẳn là đáng giá không ít tiền?" Trương Lộc nghĩ thầm.
Quan sát tỉ mỉ phát hiện bên trong chiếc nhẫn có khắc chữ.
"To Love Xue"
Ngoài ra, còn có Logo nhãn hiệu.
Có vẻ như nó không phải là hàng giả.
Dưới ánh mắt mong đợi của Uyển Uyển, Trương Lộc đưa trả lại cho nàng.
Uyển Uyển cũng mặc kệ nó là thật hay là giả, nhận lấy liền đeo lên trên ngón tay mình.
Đeo lên ngón trỏ thì hơi rộng, đành phải đeo lên ngón cái, tuy quá lớn, nhưng mà điều này cũng không liên quan, nàng dựng thẳng ngón tay cái, giơ cao tay, cất bước hướng về chòi nghỉ mát mà đi.
"hiahiahia ..."
"Hừ, em cũng có thể đào được."
Huyên Huyên thấy vậy rất là không phục, cúi người xuống liền muốn đào lại chỗ đó, nhưng lại bị Trương Lộc đem bọn họ đuổi về phía trước, tới gần biển quá rồi.
Mấy đứa nhỏ mặc dù rất là không hài lòng, nhưng vẫn là ngoan ngoãn nghe lời.
"Oa, thật sự chính là nhẫn kim cương, em thật là may mắn nha."
Lưu Vãn Chiếu nhìn chiếc nhẫn kim cương Uyển Uyển đưa cho nàng, lại đưa cho mấy người bên cạnh tò mò.
"hiahiahia ..."
"Một cái nhẫn kim cương lớn như vậy mà ném đi?" Bà nội Hân Hân nói.
"Có thể là làm mất, nhẫn kim cương lớn như vậy, ai cam lòng vứt đi chứ?"
"Cũng chưa chắc, tình khiến người ta đau lòng, có người không muốn thấy vật nhớ người, vậy là vứt đi."
"Nhìn hình dáng, có lẽ là lâu rồi." Mẹ Dao Dao cầm lên đánh giá.
Sau đó đưa trả lại cho Uyển Uyển.
"Cất kỹ ..."
Mẹ Dao Dao muốn nói cất kỹ, vật này rất đáng tiền, thế nhưng bỗng nhiên nghĩ đến một túi lưới bảo thạch kia, lời này làm sao cũng không nói ra được.
"hiahiahia ..."
Uyển Uyển tiếp tục giơ cao ngón tay cái, hướng về Đào Tử các nàng đi đến.
Bỗng nhiên nàng nhớ tới cái gì đó, nhìn về phía mặt đất, sau đó đưa tay lên trên không trung sờ mó, một viên bảo thạch liền xuất hiện ở trong tay.
"hiahiahia ..."
Mình là tiểu ngốc nghếch, vừa nãy làm sao lại không nhớ ra được chứ?
------
Dịch: MBMH Translate