Uyển Uyển bật hack, ngồi ở một chỗ, lặng lẽ đem "Bảo tàng" tất cả đều đào lên.
Ngoài ra, còn có một số đồ vật linh tinh khác.
Điện thoại, đồng hồ đeo tay, chìa khoá, san hô, vỏ sò,... chất thành một đống hỗn tạp lớn.
Mấy đứa nhỏ cũng không đi đào, tất cả đều vây quanh Uyển Uyển, nhìn nàng từ giữa không trung lôi ra đủ thứ đồ vật, ngay cả Trương Lộc cũng không ngoại lệ.
Ngẩng đầu nhìn tay nàng, cúi đầu xem vật rớt xuống.
"Oa, Uyển Uyển, chị thật lợi hại."
Cô bé mũm mĩm Hân Hân vẻ mặt tràn đầy hâm mộ, Dao Dao ở phía sau đi theo điên cuồng gật đầu.
"Hừ, tớ cũng rất lợi hại." Huyên Huyên không phục.
"Em lợi hại cái gì?"
Trương Lộc quay đầu lại tò mò hỏi.
Cô biết thân phận của Uyển Uyển với Huyên Huyên, nhưng mà vẫn luôn là thấy Uyển Uyển thi triển thần thông, từ trước tới nay vẫn chưa từng thấy qua Huyên Huyên biểu diễn qua.
"Em đương nhiên có thể, chị xem sự lợi hại của em đây."
Huyên Huyên đưa ngón trỏ tay phải ra, nhìn chằm chằm đầu ngón tay, dùng sức ừ lên.
"Huyên Huyên, chị đang làm gì vậy? Rặn ị sao?" Hân Hân tò mò hỏi.
Nói xong nhìn về phía mông của nàng.
Trương Lộc:...
"Không phải rặn ị, không phải rặn ị, tớ cũng không có cởi quần." Huyên Huyên tức giận nói.
Đúng lúc này, đầu ngón tay Huyên Huyên phốc một cái, một ngọn lửa nhỏ bốc lên.
"Mọi người nhìn, mọi người nhìn xem..." Vẻ mặt Huyên Huyên tràn đầy hưng phấn.
"Oa, tay của chị có thể tạo ra lửa sao?" Hân Hân mở lớn đôi mắt tròn của mình, vẻ mặt đầy kinh ngạc, cúi đầu nhìn những ngón tay nhỏ bé bụ bẫm của mình thổi thổi, chẳng có cái gì cả.
"Lợi hại không?" Huyên Huyên tràn đầy đắc ý.
Ngọn lửa trên tay nàng trông khá là kỳ diệu khi ngọn lửa bốc lên, gió thổi cũng không dao động.
"Đây thật sự là lửa sao?" Trương Lộc cũng có chút ngạc nhiên.
"Đây là đương nhiên." Huyên Huyên lấy tay chỉ xuống bãi biển, cát trước mặt lập tức đỏ bừng, một làn khói xanh bốc lên, một luồng hơi nóng phả vào mặt.
"Oa ..." Trương Lộc sợ hết hồn, vội vàng đem mấy đứa nhỏ kéo về phía sau mình.
"Mau dập tắt đi, mau dập tắt đi." Cô vội vàng nói.
Huyên Huyên nghe vậy còn hơi nghi hoặc một chút, nghiêng đầu nhỏ nhìn cô.
"Nhiệt độ quá cao, rất nguy hiểm, mau dập tắt nó đi." Trương Lộc vội vàng giải thích.
"Cao ư?"
Huyên Huyên nghi hoặc mà đem tay nhỏ đưa đến trước mặt mình, dùng ngọn lửa nhỏ lướt qua hai cái gò má mũm mĩm của nàng.
"Lành lạnh, rất thoải mái."
"Mau dập tắt đi." Vẻ mặt của Trương Lộc rất nghiêm túc nói.
Huyên Huyên bất đắc dĩ dập tắt ngọn lửa trên tay đi.
Sau đó khịt mũi một tiếng, vươn tay nhặt cát nàng vừa mới nấu chảy ra.
"Thật là một viên bảo thạch lớn." Vẻ mặt nàng đầy hưng phấn.
"Đây không phải bảo thạch, đây là pha lê." Trương Lộc không nói nên lời.
"Không phải sao? Hả, quả thực nó có chút xấu." Huyên Huyên nghe vậy, lập tức đem nó ném đi.
Trương Lộc không nói gì được, cũng không biết nói cái gì cho phải.
Đứa nhỏ này tâm cũng thật sự lớn.
"Huyên Huyên, năng lực của em nguy hiểm như vậy, về sau nhất định phải sử dụng ít lại." Trương Lộc dặn dò.
Có thể đem hạt cát trong nháy mắt hòa tan, phải ít nhất là hai ngàn độ trở lên, chạm vào thật sự sẽ chết người.
"Ồ, ồ ..." Huyên Huyên nghe vậy gật đầu, một bộ dáng ngoan ngoãn, cũng không biết có nghe được hay không.
Trương Lộc quyết định vẫn là nói một tiếng với Hà Tứ Hải, nhưng mà chợt nghĩ đến Huyên Huyên là đồng tử của Hà Tứ Hải, hắn hẳn là biết rõ?
Huyên Huyên kỳ thực cũng không để ý, nàng hiện tại rất hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ của Hân Hân với Dao Dao dành cho mình.
"Đào Tử, cậu biết loại pháp thuật gì? Biến cho tôi xem một chút đi." Hân Hân hưng phấn hỏi Đào Tử.
Uyển Uyển biết biến đồ vật, Huyên Huyên biết tạo ra lửa, ba của Đào Tử cũng rất lợi hại, lần trước tay nàng bị thương, ba của Đào Tử chỉ chạm vào đã chữa lành.
Vì vậy trong suy nghĩ của nàng, Đào Tử cũng sẽ rất lợi hại, cũng có phép thuật.
"Tớ không có phép thuật."
Đào Tử buồn bã vẽ vòng tròn trên bãi biển.
Huyên Huyên: → _ →
Uyển Uyển: → _ →
Hai người bọn họ biểu thị không một chút nào tin tưởng, các nàng nhưng là biết, phép thuật của Đào Tử quả thực có chút lợi hại, muốn cái gì thì sẽ có cái đó.
"Cậu không có phép thuật?" Hân Hân nghe vậy hơi kinh ngạc.
Ba cô ấy biết phép thuật, bạn tốt biết phép thuật, tại sao cô ấy lại không biết phép thuật?
Hân Hân thậm chí còn cho rằng là nàng đang gạt người.
"Đào Tử biết phép thuật, phép thuật của Đào Tử rất lợi hại." Uyển Uyển ở bên cạnh nói.
"Em không có." Đào Tử nghe vậy vẫn như trước không vui mà nói.
"Được rồi, không biết phép thuật cũng không có gì lạ, chị cũng không có phép thuật." Trương Lộc đi tới, ôm Đào Tử vào lòng an ủi.
Cô biết, Đào Tử chính là một đứa trẻ bình thường.
"Chúng ta đều là người bình thường, không có phép thuật thì có gì kỳ lạ đâu chứ? Hơn nữa không biết phép thuật cũng rất tốt."
Những lời này là Trương Lộc nói với Hân Hân, Hân Hân gật đầu, nàng không có phép thuật, thế nhưng nàng mỗi ngày đều sống rất vui vẻ.
"Đi thôi, chúng ta đi vào trong lương đình uống nước, ăn một chút gì đó, nắng gắt quá."
"Được."
Đào Tử cầm lấy kính râm trước ngực mang theo, đây là của Uyển Uyển, mới vừa rồi bị nàng cầm tới.
"Nếu như trời mưa sẽ mát hơn một chút." Đào Tử ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời nói.
"Ha ha, ông nội bảo hôm nay không có mưa nha." Hân Hân nghe vậy tiếp lời nói.
Nhưng vào lúc này, từ trên mặt biển thổi tới một cơn gió, thổi đến mức vạt áo của mọi người bay loạn lên, thổi đến mức tầng mây trên bầu trời di chuyển che khuất ánh mặt trời.
"Hả?"
Trương Lộc giật mình ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
"Sắp mưa rồi nha, hiahiahia ..." Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lại nhìn Đào Tử.
"Ông nội rõ ràng nói không có mưa mà." Hân Hân gãi đầu nhỏ nói.
"Là vì phép thuật của Đào Tử." Huyên Huyên nói.
Đối với Huyên Huyên và Uyển Uyển mà nói, các nàng cho rằng Đào Tử mới thật sự là người có phép thuật.
Đúng lúc này, gió càng thổi càng lớn, mấy đứa nhỏ liền vội vàng chạy về hướng chòi nghỉ mát chạy.
Nhưng còn chưa kịp chạy đến nơi, mưa liền bắt đầu từ trên trời rơi xuống.
"Ha ha ha ..."
"Ồ hiểu rồi..."
"Oa nha ..."
Mấy đứa nhỏ cười đùa vọt vào chòi nghỉ mát.
"Làm sao đang tốt trời lại mưa chứ?" Bà nội Hân Hân cũng kỳ quái ngẩng đầu nhìn lên trời.
"Là phép thuật của Đào Tử." Hân Hân mới vừa vào chòi nghỉ mát đã hưng phấn nói.
Hiển nhiên, Hân Hân tin những lời Huyên Huyên nói, trái lại Trương Lộc có chút nửa tin nửa ngờ, cho rằng tất cả những thứ này là trùng hợp mà thôi.
Đúng lúc này, lại có một ông lão vội vã mà chạy vào chòi nghỉ mát.
"Ông nội." Hân Hân lập tức hưng phấn tiến lên nghênh tiếp.
"Hiện tại dự báo thời tiết thật sự cũng không quá chính xác, không phải nói trời sẽ không mưa sao?" Ông nội Hân Hân bất mãn liếc nhìn bầu trời.
"Ông nội, vỏ sò của con đâu?" Hân Hân mới không cần quan tâm nhiều, vẻ mặt chờ đợi hỏi.
"Ở chỗ này đây, con cái đồ không có lương tâm, cũng không quan tâm ông nội có bị ướt hay không." Ông nội Hân Hân chỉ vào túi nhựa trong tay.
Hắn mới từ chợ bán thức ăn trở về, liền nhận được điện thoại của bà nội Hân Hân, thế là vội vã tới, không nghĩ tới nửa đường trời lại đổ mưa.
"Con có mắt nha, ông bị ướt một chút, không việc gì đâu." Hân Hân nói xong, cố hết sức đoạt lấy túi từ trong tay ông.
Mấy đứa nhỏ lập tức xông tới, khi Hân Hân mở túi ra, ba người Đào Tử thốt lên một tràng.
Bên trong tất cả đều là vỏ sò xinh đẹp, rất là nhiều.
"Hân Hân cũng thật là lợi hại."
Lần này đến phiên ba người Đào Tử bội phục Hân Hân.
"Ha ha ..."
Cô bé mũm mĩm chống nạnh cười lớn, cười đến nghẹn họng.
"Tớ cũng có rất nhiều ..." Dao Dao ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
Đáng tiếc tiếng cười của Hân Hân quá lớn, mọi người đều không nghe thấy.
------
Dịch: MBMH Translate