"Cái này cho cậu ..."
"Cái này cho cậu ..."
...
Hân Hân rất là hào phóng, chọn đưa cho đám người Đào Tử những chiếc vỏ sò đẹp, ngay cả Dao Dao cũng không bị bỏ sót.
Dao Dao cầm vỏ sò trong tay có chút sững sờ, nói thật ra, nàng cũng không hiếm lạ gì, nhà nàng cũng có rất nhiều.
"Cám ơn cậu, Hân Hân, cậu là người bụng lớn." Đào Tử hài lòng nói.
"Là hào phóng, không phải bụng lớn, hiahiahia ..." Uyển Uyển sửa lại nói.
Sau đó đem tay nhỏ trên không trung vồ liên tục, bảo thạch vốn dĩ được chất đống ở trên bờ cát tất cả đều bị nàng đưa trở về.
Nàng đẩy những viên đá quý chất đống trên mặt đất về phía Hân Hân với Dao Dao.
"Chọn một cái, tặng cho hai người."
"Có thật không?" Hân Hân với Dao Dao rất vui khi nghe những lời đó.
Sau khi bảo thạch được nước mưa rửa sạch, càng thêm óng ánh long lanh, như thể chúng đang tỏa sáng.
"Ừm... hiahiahia ..."
Hân Hân với Dao Dao cũng không biết cái gì là khách khí, mỗi người chọn một viên bảo thạch mà họ cho là đẹp nhất.
Hân Hân lựa chọn là Hồng Bảo Thạch, Dao Dao lựa chọn là Blue Sapphire.
Sự lựa chọn của hai người cũng liên quan đến tính cách của họ.
Mà lúc này bà nội Hân Hân đang giới thiệu ông nội Hân Hân với Lưu Vãn Chiếu và những người khác.
Ông nội Hân Hân cũng không để ý, chỉ cho là phụ huynh của mấy bạn nhỏ Hân Hân mới quen.
"Đợi mưa nhỏ hơn một chút, ông trở về đi, buổi trưa nấu thêm vài món, tôi mời Lưu tiểu thư và những người khác ăn cơm." Bà nội Hân Hân nói với ông nói Hân Hân.
Ông nội Hân Hân nghe vậy sửng sốt một chút, cũng không phải nói nhà bọn họ mời không nổi bữa cơm này, mà là bà nội Hân Hân rất ít khi chủ động mời người ngoài ăn cơm, nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ là gật gật đầu.
"Một mình ông chắc làm không được đâu, đợi lát nữa cháu gọi điện thoại cho ba mẹ cháu, để cho bọn họ đi qua giúp ông." Mẹ Dao Dao ở bên cạnh cười nói.
"Không cần phiền phức như vậy, buổi trưa chúng tôi trở về ăn cơm, mọi người không cần vất vả như vậy." Lưu Vãn Chiếu nói.
Bà nội cũng gật đầu tán thành với lời nói của Lưu Vãn Chiếu.
Về phần Trương Lộc, nàng đang ngồi xổm ở bên cạnh, vẻ mặt hâm mộ nhìn Uyển Uyển cho bảo thạch.
"Chị Tiểu Lộc, cho chị một cái này." Uyển Uyển rất hào phóng mà nói.
"Thật sao?"
"Đương nhiên rồi, chị tiểu Lộc là bạn tốt, hiahiahia ..."
"Vậy chị liền không khách khí."
Trương Lộc lựa là một viên đá quý màu tím trong suốt.
Trương Lộc kỳ thực cũng không để ý, nàng chỉ con đây là đá đồ chơi mà thôi.
Hơn nữa nàng lại không phải là chuyên gia trang sức gì, nàng chỉ là một nàng gái bình thường không thể phân căn biệt được đá quý thật và giả.
Nhưng mà lúc này, Dao Dao không nhịn được hướng về mẹ khoe.
"Uyển Uyển đưa cho con, có phải là rất đẹp hay không?"
"Là rất đẹp, thế nhưng cái này chúng ta không thể nhận được, cái này thật sự là quá quý."
Mẹ Dao Dao cuối cùng cũng nói những lời này là hướng về Lưu Vãn Chiếu.
"Không sao đâu, lại nói, đây là đồ của Uyển Uyển, con bé nguyện ý đưa, mọi người nhận đi."
Lưu Vãn Chiếu thờ ơ xua tay, nàng cũng đã thấy qua núi bảo thạch ở trong hang động phía sau núi ngũ phương, cũng hiểu tại sao Hà Tứ Hải lại đưa bảo thạch cho Uyển Uyển làm món đồ chơi đùa nghịch, bởi vì thật sự là quá nhiều.
"Không được, quá quý trọng, Dao Dao, đi trả lại cho chị Uyển Uyển đi." Mẹ Dao Dao nhẹ nhàng vỗ con gái.
"Ồ." Dao Dao bất đắc dĩ đáp một tiếng, nhưng vẫn là ngoan ngoãn đi về phía Uyển Uyển.
"Này thật sự là bảo thạch?" Bà nội Hân Hân ở bên cạnh vô cùng kinh ngạc hỏi.
Mẹ Dao Dao gật đầu.
"Hân Hân ..."
Bà nội Hân Hân nghe vậy, làm sao còn có thể để Hân Hân nhận một thứ quý giá như vậy từ người khác chứ.
Trương Lộc cũng nghe thấy, kinh ngạc nhìn bảo thạch trong tay.
Sau đó hướng về Uyển Uyển hỏi: "Em lấy những viên bảo thạch này ở đâu?"
Chợt nhớ tới, hỏi tiếp: "Là Tiểu Chu ... Là ông chủ em đưa cho em sao?"
"hiahiahia ..." Uyển Uyển vui vẻ gật đầu.
Sau đó nói với Hân Hân và Dao Dao: "Chị còn có rất nhiều, tặng cho các em, các em cũng tặng vỏ sò xinh đẹp cho chị nha."
Uyển Uyển dùng tay nhỏ kéo một cái vỏ sò xinh đẹp, vẻ mặt tươi cười.
Hân Hân với Dao Dao nghe vậy, lập tức quay đầu đáng thương mà nhìn người lớn nhà mình, các cô thật sự rất muốn.
Uyển Uyển lấy túi lưới ra, đem bảo thạch còn dư lại đều cất đi, sau đó nhét vào chiếc túi nhỏ trên ngực, biến mất không còn tăm tích.
Ông nội Hân Hân bởi vì quay lưng lại, cũng không hề chú ý tới tình cảnh này.
Mà bởi vì Hân Hân với Dao Dao không muốn từ bỏ, bà nội Hân Hân với mẹ Dao Dao đang chuẩn bị tìm Uyển Uyển nói một chút, thế là vừa vặn nhìn thấy trong mắt.
Một túi lưới lớn bảo thạch như vậy, cô bé là làm sao nhét vào trong túi trước ngực được?
Cái túi hình bán nguyệt trước ngực cũng không lớn bằng bàn tay của nàng, huống chi nhét vào một túi lớn bảo thạch, hơn nữa còn như trước xẹp xẹp mà dán ở trước ngực.
"Vậy các con cảm ơn chị Uyển Uyển đi." Bà nội Hân Hân tạm thời sửa lời nói.
Mẹ Dao Dao hơi kinh ngạc mà nhìn bà một cái.
nàng biết với điều kiện nhà Hân Hân, còn không đến mức lưu luyến một viên bảo thạch.
Bà nội Hân Hân mỉm cười nói: "Sắp tới sinh nhật của bọn họ rồi đúng không? Chúng ta dụng tâm chuẩn bị vài món quà là được."
Mẹ Dao Dao vừa nghĩ cũng thấy đúng, coi như là quà đáp lễ.
Dù sao cũng không thể thật sự lấy vỏ sò đổi bảo thạch, vậy thì quá là không tử tế.
Thấy bà nội với mẹ đồng ý, Hân Hân với Dao Dao bắt đầu vui vẻ trở lại.
Trương Lộc lại không có bất kỳ xoắn xuýt gì, cầm bảo thạch trên tay đưa trả lại cho Uyển Uyển.
Thế nhưng lại bị Lưu Vãn Chiếu ngăn lại.
"Nếu Uyển Uyển đã tặng em rồi, thì em cầm đi."
"Thật sự được không?" Trương Lộc hỏi.
Kỳ thực trong lòng đã rất vui, có cô gái nào lại không thích những viên đá quý sáng bóng chứ?
Lưu Vãn Chiếu gật đầu cười.
"Uyển Uyển nếu đưa cho em, vậy sẽ là của em rồi, lại nói con bé cũng không thiếu một viên này của em."
"Không ít một cái ... hiahiahia ..."
Uyển Uyển chống nạnh, cười đùa nói, bộ dáng như vậy có chút đáng yêu, lại có chút buồn cười.
"Vậy em sẽ bảo quản thật tốt, về sau làm một sợi dây chuyền." Trương Lộc vui vẻ nói.
Mà lúc này Đào Tử với Huyên Huyên không quan tâm đến những cái này, bảo thạch kia, Uyển Uyển cũng đã đưa cho các nàng mấy cái rồi, các nàng cũng không hiếm lạ gì.
Hai người đang dùng vỏ sò hứng nước mưa bên ngoài đình.
Nhìn thấy nơi xa đồ chơi để chơi biển được nước mưa cọ rửa, Huyên Huyên có phần lo âu nhíu mày nói: "Khi nào thì tạnh mưa, tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ không thể lại ngồi nghịch đất cát nữa nha."
Đào Tử nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn mây đen trên bầu trời.
Ánh mặt trời bị tầng mây đen dày đặc che phủ, nhưng mà vẫn có chút ánh nắng xuyên qua khe hở của mây đen, tạo thành những chùm sáng, tạo thành một khung cảnh mơ màng.
"FuFuFu ..."
Nhưng vào lúc này, Đào Tử nhô lên miệng thổi.
"Đào Tử, em đang làm gì vậy?" Huyên Huyên hiếu kỳ hỏi.
"Em đang thổi bay những đám mây." Đào Tử nói.
"Chị cũng đến, chị cũng đến, Fu ..."
Sau đó Uyển Uyển, Hân Hân với Dao Dao nhìn thấy, cũng lại đây nhô miệng lên thổi.
Nhìn vẻ ngoài dễ thương của mấy đứa xếp thành hàng, phồng lên miệng nhỏ đáng yêu.
Mẹ Dao Dao mỉm cười nói: "Thật là một đứa ngốc."
"Ha ha, trẻ con mà, chính là ngây thơ đáng yêu như vậy."
"Hân Hân, đừng thổi nữa, có mệt hay không? Mây sao có thể cứ thế thổi bay được chứ?" Ông nội Hân Hân cũng mỉm cười nói.
Nhưng vào lúc này, mây đen trên bầu trời dường như bị một loại sức mạnh thần kỳ nào đó cấp tốc đẩy đi, cấp tốc tản đi, lộ ra mặt trời phía sau.
Đám người:...
"WO ..."
Bọn nhỏ cũng không quan tâm những chuyện đó, hoan hô một tiếng chạy xuống bãi cát.
------
Dịch: MBMH Translate